Thấy Diệp Thu mặt ngây ra không trả lời câu hỏi, Tống Ngụ Ngôn hỏi lại lần nữa: "Anh chiếm được chị tôi rồi à?"
"Cô nói ngược rồi". Diệp Thu đáp.
Nghĩ đến lúc nãy đến cái khuy áo con mà cũng không mở được thật đáng xấu hổ. Đối với một người như Diệp Thu, cưỡng dâm lần này vô cùng không thành công.
Vì cùng với sự phối hợp của Tống Ngụ Thư, anh ta cảm thấy mình không có gì là vô lễ cả, như chuyện mình bị Tống Ngụ Thư ở trên cơ thể vậy. Nào có ai chủ động giúp một tên háo sắc cởi quần rồi lại chủ động ngồi trên bao giờ?
Tống Ngụ Thư không chỉ trích Diệp Thu chút nào, liếc nhìn Diệp Thu một cái, rồi quay đầu quay sang Tống Ngụ Ngôn nói: "Em đang nói lung tung cái gì đấy?"
"Em có nói lung tung gì đâu? Trong trận đấu vừa rồi, hai người lặn đi đâu mà lâu thế? Mà chị lấy gương mà xem lại mặt chị đi". Tống Ngụ Ngôn chau mày nhướn mũi ngửi ngửi mùi trong xe. "Có một mùi gì đó trong xe…đây chính là mùi hormone phải không? Hai người thật lãng mạn đấy, thể hiện tình cảm trong xe cơ đấy, làm xong cũng không biết đường mà phun nước hoa vào".
Diệp Thu và Tống Ngụ Thư ngây người ra, bọn họ thật sự là quên mất điều này.
"Tống Ngụ Ngôn, em im đi cho chị". Tống Ngụ Thư vốn muốn kìm nén cơn thịnh nộ của mình, giờ lại bị em gái nói, cuối cùng không chịu được nữa liền quát lên. Nhìn thấy chị mình tức giận, Tống Ngụ Ngôn bĩu môi nói: "Có cái gì đâu, người phụ nữ nào chả muốn làm chuyện ấy với người đàn ông, người phụ nữ Tô Hàng lớn tuổi như chị đã làm mẹ của mấy đứa trẻ rồi ý chứ, chị mất đi cái lớp da mỏng (màng trinh) ấy có sao đâu, sớm biết thì em đã không xuống xe, qua đó xem hai anh chị thể hiện tình cảm, chắc chắn sẽ đặc sắc hơn cả trong phim".
"Tống Ngụ Ngôn, chị đã mắc nợ em cái gì?" Tống Ngụ Thư tức giận nhìn chằm chằm Tống Ngụ Ngôn nói, cô ấy thật giống con sư tử mẹ đang tức giận.
"Hư, làm xong rồi còn không hài lòng để người ta nói. Anh rể, lái xe đi. Anh chị tình cảm mãnh liệt ở ngoài đó, còn em thì đứng mấy tiếng đồng hồ chờ đợi". Tống Ngụ Ngôn khinh khỉnh nói.
Tống Ngụ Thư nghe thấy cách xưng hô của Tống Ngụ Ngôn. Mặt biến sắc, lại nổi giận đùng đùng, cuối cùng thì may mà kìm lại được. Diệp Thu không nói câu nào. Vội vàng khởi động xe.
Thà đánh nhau với một trăm thằng đàn ông, quyết không cãi nhau với một người phụ nữ.
Diệp Thu đỗ xe ở trước cửa biệt thự của chị em Tống gia, hai chị em lần lượt xuống xe. Tống Ngụ Ngôn mở cửa vào trước, không chào Diệp Thu, Tống Ngụ Thư vào mở phòng điều khiển cho xe đi vào.
Diệp Thu đứng ở cửa nhà Tống gia cười, hai chị em nhà này thật hay ho.
Lúc Diệp Thu về đến Trầm gia là lần đầu tiên nhìn thấy thím Vương mở cửa cho, thấy Diệp Thu về muộn, cười nói: "Chú Diệp, cuối cùng thì chú cũng đã về. Tiểu thư tìm chú khắp nơi, sợ có việc gấp chăng".
Đang nói chuyện, thì vọng tới giọng nói của Trầm Mặc Nùng: "Thím Vương, Diệp Thu về rồi phải không?"
Thấy Trầm Mặc Nùng có chuyện gấp cần tìm mình, sắp sáng rồi, vậy mà cô ấy vẫn chưa ngủ.
"Đúng ạ. Tiểu thư, chú Diệp vừa về ạ". Thím Vương cười nói.
Trầm Mặc Nùng thấy bảo Diệp Thu đã về, liền chạy từ trong bóng tối chạy ra, nói: "Diệp Thu, Quả Quả không thấy đâu nữa rồi".
"Cái gì cơ?" Diệp Thu mặt biến sắc.
"Lúc nãy chú Đường gọi điện đến, nói Quả Quả và Bảo Nhi lén lút rời khỏi quân đội, giờ không biết là chạy đi đâu rồi". Trầm Mặc Nùng vẻ mặt lo lắng nói.
"Xảy ra chuyện gì thế? Các cô ấy không phải trong quân đội sao? Sao lại không thấy nữa?" Diệp Thu bắt đầu lo lắng. Theo lý mà nói, ở trong quân đội là an toàn nhất, chẳng lẽ bọn cướp lại dám đến doanh trại quân đội bắt người?
Hơn nữa thời điểm mình bị trục xuất ra khỏi quân đội, mình đã thông báo tình hình cho Đường Bố Y rồi. Đường Bố Y nói không sao, sẽ nói với quân đội bên đó. Thế lực của ông ta rất lớn, quen biết trong quân đội. Nếu như ông ấy gọi điện cho quân đội, bên đó sẽ quan tâm đặc biệt đến Đường Quả và Lâm Bảo Nhi. Giờ sao lại không thấy họ nữa?
"Đúng đấy. Chú Đường nói hai người bọn họ để lại một tờ giấy xin phép rồi lẻn đi. Giờ người của chú Đường và bộ đội đều đang đi tìm, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có tin gì". Trầm Mặc Nùng giải thích.
Diệp Thu lúc này mới yên tâm. Anh ta lo lắng là Đường Quả bị bắt cóc, nhưng sự thực họ lại đào ngũ. Xem ra, không nguy hiểm cho lắm.
Trong bộ đội. Tuy chỉ là binh, nhưng đào ngũ vẫn bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng đối với một vài người mà nói, một vài vấn đề lại không có gì to tát. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi dám đào ngũ, chứng minh rằng hai cô ấy không lo lắng tới hậu quả. Nếu là một binh bình thường, thì làm gì có gan này.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Diệp Thu hỏi.
"Khoảng 6h chiều, bọn họ vẫn tham gia buổi huấn luyện chiều, sau đó nhân lúc ăn cơm mới lỉnh đi. Bộ đội nhận được giấy xin phép và lời báo cáo từ người bạn trong kí túc thì lúc ấy đã sáu rưỡi rồi, lúc 9h tôi nhận được cú điện của chú Đường hỏi Quả Quả và Bảo Nhi có liên lạc gì với tôi không. Tôi gọi điện cho a mấy cuộc, nhưng a toàn tắt máy, mình bây giờ đi về đi". Trầm Mặc Nùng vội vàng nói. Mối quan hệ của cô ấy và Đường Quả, Lâm Bảo Nhi rất tốt, tuy cô ấy vẫn chưa kết hôn, nhưng luôn coi hai đứa trẻ kém tuổi mình là con. Nếu không phải vì đợi Diệp Thu, thì cô ấy đã tự mình đi Yến Kinh rồi.
Diệp Thu an ủi nói: "Đừng lo lắng, bọn họ viết giấy xin phép rồi, chứng tỏ bọn họ có âm mưu chạy trốn. Hơn nữa người của chú Đường và bộ đội đang đi tìm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Được rồi, chúng ra bây giờ nhanh chóng về Yến Kinh". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Diệp Thu an ủi Trầm Mặc Nùng bảo cô ấy không nên lo lắng, kì thực bản thân cũng đang lo lắng. Đường Bố Y và bộ đội đến giờ vẫn chưa tìm thấy, tình hình này không lạc quan như mình nghĩ. Hơn nữa theo Diệp Thu biết về con đường trong doanh trại quân đội, có một đoạn dài không có xe cộ, hơn nữa không biết hai cô nương yểu điệu đó làm sao có thể đi bộ qua con đường đó.
Diệp Thu thở dài, hai tiểu thư gây chuyện, nếu các cô không muốn huấn luyện trong quân ngũ thì có thể trực tiếp gọi điện thoại xin, dựa vào thế lực của nhà các cô, có chuyện gì là không làm được, hà tất phải như vậy?
Diệp Thu vốn muốn tắm rửa một cái, nhưng xem ra không thể được rồi.
"Được, tôi đã chuẩn bị xe rồi, chúng ta đi bây giờ nhé". Trầm Mặc Nùng vội nói. Quay đầu nói với thím Vương giúp việc: "Ông nội đã ngủ rồi, thì tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Ngày mai thím nói với ông một tiếng giúp tôi. Tôi đã nói với mẹ tôi, bà ấy biết tôi tối nay về".
Không biết Trầm Mặc Nùng thích xe BMW hay là đang xây dựng hình tượng về một công ty của mình, xe mới vẫn là chiếc BMW X6, nhưng đã để cho Trầm Mặc Nùng biết mình biết lái xe, nên tự nhiên lần này phải gánh nhiệm vụ làm tài xế cho cô ấy.
Chiếc xe vừa chuyển bánh ra khỏi cổng Trầm gia, trong chiếc xe đỗ ở lề đường đối diện có một người đàn ông ngồi ở ghế sau ngồi thẳng người dậy, nhìn thấy bóng chiếc BMW đã đi xa, liền lấy điện thoại ra gọi.
"Thiếu gia, tên họ Diệp và đại tiểu thư Trầm gia vừa mới lái xe rời khỏi nhà".
"Đi bây giờ á? Sao lại là lúc này nhỉ? Quách Thành Chiếu nhận điện thoại với vẻ mặt hoài nghi.
"Không rõ. Thiếu gia, tôi có cần đuổi theo không?" Tên đó hỏi.
"Đi theo đi, nếu bọn họ chỉ loanh quanh trong Tô Hàng thì thôi, còn nếu như chiếc xe đi lên cao tốc Yến Tô thì lập tức gọi điện thông báo". Quách Thành Chiếu dặn dò.
"Tôi hiểu. Thiếu gia".
Quách Thành Chiếu cúp điện thoại, rồi gọi ngay cho Liên Phong Duệ nói: "Đại ca, ngủ chưa?"
"Chưa, còn sớm mà. Thành Chiếu gọi điện lại, chắc chắn là có chuyện hả?" Liên Phong Duệ trầm giọng nói.
"Đại ca, tên họ Diệp hình như sắp rời khỏi Tô Hàng rồi".
"Bây giờ á?"
"Dạ vâng".
"Chẳng lẽ hắn biết chúng ta đối phó hắn sao? Ai để lộ tin này? Bối Khắc Tùng? Không phải chứ? Bối Khắc Tùng không biết chuyện này. Hơn nữa, sau khi hắn bị tiểu thư Trầm gia từ chối, mấy ngày liền không ra khỏi cửa nhà Bối gia". Liên Phong Duệ suy đoán trong điện thoại.
"Đại ca, có lẽ bọn họ có việc gì gấp mới đi như vậy? Thế nào đây ạ? Có nên ra tay hay không?"
"Đương nhiên rồi. Lẽ nào để cho hắn mang nỗi sỉ nhục này khỏi Tô Hàng? Mày liên lạc với Tiểu Cường đi, bảo nó lần này chuẩn bị nhiều người chút. Đừng có như lần trước, giống như lũ chó ý".
"Vâng thưa đại ca. Lần này sẽ tăng liều. Nhất định không để hắn sống mà rời khỏi đây".