Trương Khuyết là đệ tử của Lưu Dịch Tư, cái này vừa là sự may mắn vừa là cái không may với hắn.
May ở chỗ, tài năng của hắn dưới sự huấn luyện ma quỷ của Lưu Dịch Tư cuối cùng đã bộc lộ được tài năng. Không may ở chỗ, tất cả cách làm việc của hắn đều mang bóng dáng của Lưu Dịch Tư, nếu không thể làm cái gì đó đột phá thì không có cách nào có được chỗ đứng cao quý.
Đua xe là trò chơi của kẻ có tiền, nếu không thì phí sửa xe mỗi ngày chỉ là con số thiên văn. Điều kiện này đã suy nghĩ tới, chỉ có thành phố lớn phát triển mới có cuộc thi này. Thành phố nhỏ rất ít gặp, thậm chí trên đường có thể thấy một chiếc xe đua hoa sen, gặp loại xe đua bình dân này là một sự may mắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hôm nay có một cuộc đua ở Thượng Hải, đó là sự chờ đợi của các tay đua. Mấy anh công tử tuy đã sửa sang cho xe đua, sự can đảm cũng có, nhưng thứ trời cho lại không thể dùng tiền mà mua được.
Sau khi đua xong, ở trong một căn phòng của khách sạn vật lộn nửa tiếng đồng hồ với bảo bối tóc vàng của mình ở trên giường, mang đến cảm giác tốc độ và sự kiềm chế phóng ra đằng sau, Trương Khuyết có thói quen là mang theo laptop bên người.
Cũng giống như trước đây, trong email lại có những lời mời thách đấu trong nước thậm chí có cả nước ngoài.
Có lúc có cả những tuyển thủ nổi tiếng, có lúc lại là những tên không tên tuổi. Trương Khuyết tra xem hồ sơ của những người này, nếu thấy không vừa lòng hay là không đủ tư cách thi với hắn, thì hắn sẽ xóa khỏi email. Kết quả là, hắn nhận được một lời mời hấp dẫn của một người nổi tiếng tên Song. Mail đó không giới thiệu cụ thể hồ sơ của tay đua, nhưng lại kèm theo một văn kiện tần số. Sau khi Trương Khuyết tra xem văn kiện tần số đó, liền bị hấp dẫn bởi màu ánh bạc của một con chim nhạn.
Người không trong nghề thấy thì vui vẻ, người trong nghề thì mới thấy được. Có lẽ như vậy trong con mắt của người ngoài cuộc sẽ không có bất kỳ tần số phân tích con số thống kê được nhìn ra, nhưng trong con mắt của Trương Khuyết lại như nhặt được của quý. Tốc độ, tốc độ siêu việt, sự nhanh nhạy lẫn với ánh hào quang, thậm chí ánh đèn bên đường còn chưa chiếu lên thân xe, xe đã bay như tên bắn rồi.
Trương Khuyết lập tức gọi theo số di dộng ghi trên mail, không ngờ có một người con gái nhận máy. Sau đó hẹn với cô ấy cuộc thi vào tối ngày hôm nay.
Nhìn thấy đối phương lái BMV đến, Trương Khuyết có cảm giác coi thường. Quyết đấu của các đối thủ, chênh lệch một chút là chuyện thường. Đối với sư phụ Lưu Dịch Tư mà nói, để thách đấu với vua xe châu âu đã phải nghỉ ngơi dưỡng sức ba tháng, và đưa xe mình chuyển qua bên đó. Nhưng không ngờ khi thi đấu vẫn thua 9 giây.
Hắn lẽ nào lại nhờ vào chiếc BMV này mà chiến thắng sao? Trương Khuyết gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó đoán chiếc BMV đó phải chăng đã thay đổi mẫu mã.
||||| Truyện đề cử: Đế Vương Sủng Ái |||||
"Khuyết thân mến, mong Thượng đế phù hộ cho ngươi một lần nữa". Cô gái tóc vàng cười duyên tặng chiếc hôn gió. Cô ta cực kỳ yêu chàng trai Trung Hoa. Bất luận là trên giường hay trên xe, hắn đều có thể mang đến từng đợt từng đợt cao trào cho cô ấy.
"Ruth, tôi không tin Thượng đế". Trương Khuyết lại một lần nữa đính chính lại vấn đề. Bản thân anh ta đã quên mấy lần rồi, nhưng Ruth lại không để ý tới, chỉ dùng tay vỗ vỗ vào bắp đùi anh ta.
Trương Khuyết không nói câu nào nữa, thò tay ra hiệu với chủ nhân của chiếc BMV.
"Bắt đầu". Tống Ngụ Thư nói.
Tống Ngụ Ngôn chủ động ra khỏi xe, vẫy tay với Diệp Thu và Tống Ngụ Thư.
Bên này xe qua xe lại, Diệp Thu cũng không lo lắng cô ấy không về được. Đương nhiên cô ấy có thể về hay không cũng chẳng có liên quan gì tới Diệp Thu, anh ta là một người đàn ông keo kiệt. Nhưng không phải đối với mỗi cô gái đều tình nguyện duy trì phong độ thân sĩ.
Diệp Thu lái chiếc BMV đi song song với chiếc Ferrari, Trương Khuyết ra tín hiệu Ok, đối phương cũng ra tín hiệu Ok, sau đó đưa ba ngón tay ra, cách mỗi giây sẽ gập lại một ngón.
Tống Ngụ Ngôn đứng ở phía sau chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua, cảm thấy mặt hơi đau rát, sau đó hai chiếc xe một đỏ một trắng đã chạy xa tít, càng lúc càng mờ đi, cô ấy chỉ chớp mắt một cái, hai chiêc xe đã biến mất.
"Thật nhanh". Tống Ngụ Ngôn nhảy cẫng lên. Trong lòng có chút tiếc nuối vì không có cơ hội ngồi trong xe cảm nhận tốc độ lên đến cực điểm.
"Ừ, nhất định phải bảo anh ta chở mình đi một lần". Tống Ngụ Ngôn nắm tay, định ra mục tiêu hành động tiếp theo.
Nhanh như chớp.
Tuy ánh mắt trong ngành giao thông của Tống Ngụ Thư thấy được tốc độ bình thường của chiếc BMV trắng bạc mà Diệp Thu đang điều khiển, nhưng khi cô ấy ngồi lên chiếc xe đó của Diệp Thu thì đột nhiên có một cảm giác…cô muốn thắt dây an toàn.
Đúng vậy, từ hôm cô biết lái xe thì chưa bao giờ cài cái thứ gọi là dây an toàn này, thậm chí còn không nghĩ tới nó.
Cô ngồi bên tay phải của Diệp Thu, nơi thích hợp để nhìn nghiêng khuôn mặt thanh tú của Diệp Thu. Anh ấy rất cẩn thận, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Đôi tay tuy nhìn hơi mảnh khảnh nhưng lại không cần sự chỉ dẫn của đôi mắt, luôn có thể lấy lại tốc độ nhanh nhất khi ở một nơi thích hợp, động tác nhanh nhạy khiến người ta hoa cả mắt.
Suýt nữa thì làm cho Tống Ngụ Thư hét lên. Chân của thanh niên này vẫn dẫm lên chân ga, không ngừng tăng tốc. Cái thứ gọi là phanh xe hình như chưa bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của anh ta. Cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm đến mấy, anh ta cũng chưa bao giờ dẫm phanh.
"Kẻ điên mới không cần dẫm phanh". Tống Ngụ Thư nhẹ giọng quở trách. Biểu hiện trên mặt của cô cùng với tim đập loạn khiến bộ ngực phập phồng đủ để nói rõ tâm trạng của cô.
Quả thực nếu như lời cô ấy nói, cô ấy còn là một thiếu nữ. Tuy chưa từng trải qua chuyện trai gái, nhưng đã từng thưởng thức một bộ phim nhựa thân thể cùng em gái mình, thấy nữ diễn viên kêu la đau khổ mà lại ngọt ngào.
Cô ấy nghĩ, có lẽ cảm giác của mình bây giờ giống như cảm giác khoái cảm khi lên cao trào của người con gái kia vậy.
Lúc mới bắt đầu, Trương Khuyết dựa vào tính năng ưu việt của Ferrari và thao tác thuần thục của mình dẫn đầu. Trải qua một vòng truy đuổi kịch liệt, hai chiếc xe đã chạy song song với nhau.
Trương Khuyết dần dần tăng tốc nhưng cố mãi mà vẫn không thể bỏ Diệp Thu lại phía sau, anh ta biết mình đã thua. Có thể dùng một chiếc xe BMV nguyên bản chạy ngang cơ với mình, cũng là một sự chiến thắng rồi.
Ánh mắt của Tống Ngụ Thư sáng như sao. Mặt vui vẻ nhìn Diệp Thu mỉm cười, nói: "Anh đã thắng".
"Có phần thưởng gì không?" Diệp Thu nói. Tuy trong lòng muốn đùa giỡn nhưng biểu hiện ra lại rất nghiêm túc. Trận đấu còn đang diễn ra, chỉ cần chút lơ là thì sẽ bị đối thủ vượt.
"Anh muốn phần thưởng là gì?" Tống Ngụ Thư nói với âm thanh mê hoặc.
Nghe lời của Tống Ngụ Thư, Diệp Thu đột nhiên dẫm mạnh lên chân ga, ấn nó xuống hết cỡ. Sau khi bỏ chiếc Ferrari của Trương Khuyết một đoạn, thì rẽ vào đường giao. Đường giao chỉ là một con đường không tên, thậm chí hai người không biết nó sẽ thông đi đâu.
"Đi đâu đấy?" Mắt Tống Ngụ Thư nổ đom đóm, thò tay mò được một lọ phun sương đã chuẩn bị trước ở dưới đáy ghế.
"Đưa cô đi lấy phần thưởng". Khóe miệng Diệp Thu nhoẻn cười.
"Anh biết anh đang làm gì không?" Tống Ngụ Thư cười lạnh nhạt nói.
"Biết".
Diệp Thu không nói gì nữa, rẽ vào, con đường càng lúc càng gập ghềnh, Tống Ngụ Thư trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Dát!
Diệp Thu đột nhiên phanh xe lại, chiếc BMV dừng lại ở một con đê lớn có một cái đập chứa nước. Diệp Thu tắt đèn trước của xe, khu vực này lập tức chìm trong đêm tối.
Tay phải của Tống Ngụ Thư vặn vào cái nút của bình phun sương, chuẩn bị khi Diệp Thu ra tay thì sẽ cho anh ta một cú đánh bất ngờ.
"Không chuẩn bị cho tôi một lời giải thích sao?" Diệp Thu cười hỏi.
"Giải thích? Giải thích cái gì? Nửa đêm đưa tôi đến một nơi không có bóng người, người cần giải thích là anh chứ?" Tống Ngụ Thư mặt lạnh lùng nói.
Người ở Tô Hàng đều nói người con gái ở Tống gia trí tuệ hơn người, xem ra cũng chỉ có thế này thôi sao. Tôi có hàng trăm cách có thể ép cô phải nói ra đáp án, nhưng giờ thì chưa cần. Đêm tối đẹp như này, ức hiếp một người con gái khóc cũng không phải là chuyện hay ho. Cô nói sao?"
"Anh rốt cuộc là muốn nói gì?" Tống Ngụ Thư trợn mắt nhìn Diệp Thu.
"Chuyện đường dành cho người đi bộ bị.... Người khác không rõ, tôi nghĩ Tống đại tiểu thư nhất định sẽ cho tôi một cái đáp án vừa ý. Cô thấy đúng không?" Diệp Thu thò ra một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi gợi cảm của Tống Ngụ Thư. Dáng người, dung mạo không thua kém Trầm Mặc Nùng, nếu nói về sự chênh lệch, cũng chỉ là phong cách hơi kém một chút.
Đêm tối thế này, có một người con gái như vậy, dễ làm cho người con trai nảy sinh tình cảm mãnh liệt.
Tống Ngụ Thư cảm thấy bất an, có chút sợ hãi, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, ngón tay của Diệp Thu ban đầu nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, đột nhiên dâm ô vào đặt hẳn vào trong miệng cô.
"Anh đi chết đi này". Tống Ngụ Thư đột nhiên thò tay lấy cái phun sương kia ra, nhằm mặt của Diệp Thu ấn nút phun sương.