Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 122: Nhân tố tăng trưởng




Edit & beta: Rya
“Tân dị sát đội là gì?”
Nghiêm Thắng Biến chưa bao giờ nghe nói về đội này.
“Nghiêm tổ trưởng, ngài nhất định muốn hỏi ở đây không? Năng lượng bức xạ ở Khâu Thành sắp lan rộng.” Đối phương nhìn những người đứng phía sau ông ta: “Chúng tôi có thể đủ khả năng, nhưng họ không thể.”
“Năng lượng bức xạ? Các người đã biết điều gì đó sao?” Nghiêm Thắng Biến phát hiện được đầu mối từ lời nói của anh ta.
“Người ở Căn cứ số ba đã truyền tin tức rồi, chúng tôi đương nhiên biết chút gì đó.” Đối phương có chút không kiên nhẫn: “Nghiêm tổ trưởng, chúng ta phải đi thôi.”
Nghiêm Thắng Biến cảm thấy đội ngũ đột nhiên xuất hiện này có thừa sự tôn trọng dành cho ông ta, nhưng lại thiếu sự tôn kính.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Các thành viên của nhóm Tân dị sát đội xuống từ trực thăng chuẩn bị bước tới, muốn đưa ba người phía Nghiêm Thắng Biến trực tiếp mang đi.
Đội số 2 và số 3 của Dị sát đội ngay lập tức chuẩn bị muốn cản lại, nhưng Nghiêm Thắng Biến đã giơ tay ngăn chặn.
“Chúng tôi có thể đi, nhưng chúng tôi phải mang theo thêm một người nữa.” Nghiêm Thắng Biến quay sang nhìn Triệu Ly Nông: “Cô ấy sẽ đi cùng.”
“Không được.” Người cầm đầu Tân dị sát đội kiên quyết từ chối: “Chúng tôi chỉ mang ba người.”
Hiếm khi sắc mặt của Nghiêm Thắng Biến trở nên khó coi, chỉ vào Triệu Ly Nông: “Nếu các người muốn mang nghiên cứu viên do tôi nhìn trúng, cô ấy cũng là một trong số đó.”
Hầu hết trong tổ đội nghiên cứu viên cao cấp đều là nghiên cứu viên trung cấp, đội ngũ này đột ngột xuất hiện muốn dẫn La Phiên Tuyết đi, tự nhiên không phải là vì cô ta là nghiên cứu viên trung cấp.
Ngay khi ông ta nói điều này, sắt mặt của những người phía Tân dị sát đội lập tức trở nên quái lạ.
Người cầm đầu bất đắc dĩ giải thích: “Mang nghiên cứu viên La đi, không có bất kỳ quan hệ gì với Nghiêm tổ trưởng.”
La Phiên Tuyết nãy giờ đứng ở bên cạnh lộ vẻ mờ mịt, sau đó nói: “Các người có ba chiếc máy bay trực thăng, hoàn toàn có thể ngồi đủ.”
Người cầm đầu Tân dị sát đội đối với La Phiên Tuyết, giọng điệu ôn hòa hơn: “Chúng tôi còn cần phải đến Căn cứ số tám để đón người, không có đủ chỗ.”
“Căn cứ số tám? Có phải là đi cứu mẹ tôi ra không?” Ngụy Lệ nghe vậy vội vàng bước tới hỏi.
Đối phương không có ý định trả lời, mà chỉ thúc giục Nghiêm Thắng Biến và La Phiên Tuyết cùng đi lên.
“Đừng có lải nhải, những người khác mau lái xe đi.” Tào Văn Diệu đã đi về hướng máy bay trực thăng, lại hỏi một câu: “Máy bay trực thăng này có thể đột ngột bị hỏng không?”
Người của Tân dị sát đội nói: “Máy bay trực thăng của chúng tôi đã xử lý đặc biệt, không bị năng lượng bức xạ ảnh hưởng.”
“Đi thôi.” Vẻ mặt của Nghiêm Thắng Biến đột nhiên trở lại bình thường, ông ta không nhắc lại câu hỏi, như thể đã đoán được điều gì đó.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thật sâu vào Nghiêm Lưu Thâm và Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía sau, sau đó sải bước về phía máy bay trực thăng.
“Mọi việc các người nên cẩn thận.” La Phiên Tuyết quay sang mấy người Triệu Ly Nông.
Ba chiếc máy bay trực thăng cất cánh rời đi, chỉ để lại các nghiên cứu viên trung cấp trong tổ đội nghiên cứu cao cấp, cùng mấy người Triệu Ly Nông và hai đội Dị sát đội, còn có một đám thủ vệ quân đứng tại chỗ.
Nhưng không có nghiên cứu viên cao cấp dẫn đường, bọn họ vẫn phải lái xe thoát ra ngoài, lái về Căn cứ trung ương.
“Lên xe đi.” Nghiêm Lưu Thâm bảo mọi người nhanh chóng rời đi, anh ta cùng với đội số 2 một trước một sau bảo vệ.
Từng chiếc từng chiếc xe băng băng chạy trong màn đêm, nhanh chóng rời khỏi Khâu Thành.

“Tình huống bây giờ như thế nào? Nếu máy bay trực thăng nhanh như vậy đã có thể xử lý đặc biệt, tại sao không xử lý thêm vài chiếc?”Hà Nguyệt Sinh ngồi trong một chiếc SUV bảy chỗ nói: “Những người kia xem ra cũng không ổn lắm.”
Triệu Ly Nông nghĩ về những người vừa mới tự xưng là Tân dị sát đội kia, ánh mắt của đội phương đảo qua đội viên Dị sát đội, là một kiểu nhìn xuống.
Thái độ như thế, hơn phân nửa khả năng là những người của Tân dị sát đội kia cho rằng năng lực của bọn họ cao hơn Dị sát đội rất nhiều.
Nhưng… Dị sát đội đã là đội mạnh nhất trong Căn cứ trung ương.
Trừ phi Tân dị sát đội đã dựa dẫm vào điều gì đó.
“Ngay cả Nghiêm tổ trưởng dường như cũng không biết lai lịch của Tân dị sát đội.” Đồng Đồng ngồi ở hàng thứ hai, quay đầu lại và nói.
Triệu Ly Nông nhớ đến những người cầm đầu của Tân dị sát đội đã nói, đột ngột hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía trước: “La tổ trưởng đang nghiên cứu hạng mục gì ở bên ngoài?”
Nếu La Phiên Tuyết không phải vì liên quan đến Nghiêm Thắng Biến mà là tiện thể mang đi, có lẽ có quan hệ với La gia, nghiên cứu viên cao cấp La Liên Vũ là mẹ của cô ta.
Nghiêm Tĩnh Thủy trước đó đã yêu cầu một khẩu súng từ thủ vệ quân bên kia, dựa vào ghế phụ và suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày nói: “Tôi không biết chi tiết, nhưng hạng mục đã được phát triển từ lâu, hạng mục của ngài ấy và của cha tôi không sai biệt lắm thì được duyệt đồng thời với nhau, nhưng hiện tại vẫn chưa có thành quả.”
Các hạng mục được thành lập bởi các nghiên cứu viên cao cấp sẽ không được công bố ra bên ngoài.
“Cậu đoán có thể có liên quan đến La tổ trưởng sao?” Hà Nguyệt Sinh quay sang nhìn Triệu Ly Nông: “Trước khi chúng ta đến đây, dường như La tổ trưởng đã từng nói rằng hạng mục sắp có thành quả.”
“Chỉ là suy đoán thôi.” Chuyện Triệu Ly Nông quan tâm hơn là Căn cứ số tám đã xảy ra chuyện gì, theo người của Tân dị sát đội, bọn họ muốn đến Căn cứ số tám để đón người.
Cả đội ngũ đã chạy băng băng trong vài giờ, mãi đến tận khi các ánh sao mờ đi, trên đường có một nơi trú ẩn, bên trong có đồ tiếp tế và nhiên liệu, bọn họ mới dừng lại.
Những thủ vệ quân đều đang đổ xăng cho xe, nhân tiện tìm thấy một ít thức ăn từ nơi trú ẩn.
“Tôi nhớ đến một chuyện.” Diêu Nhượng đi tới bên cạnh Nghiêm Lưu Thâm, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, lại phun ra vòng tròn màu trắng.
“Còn hút thuốc lá?” Nghiêm Lưu Thâm nhìn hộp thuốc lá nhàu nát trong tay đối phương và hỏi.
“Hút hay không?” Diêu Nhượng giơ tay mở hộp thuốc đưa về phía anh ta.
Nghiêm Lưu Thâm lắc đầu: “Tự mình giữ đi, tôi không hút thuốc.”
Diêu Nhượng khịt mũi: “Muốn học giống như Diệp Trường Minh sao, không có h@m muốn?”
“Mắc mớ gì đến cậu ta.” Nghiêm Lưu Thâm đưa tay ra, lộ ra móng tay thon dài sạch sẽ: “Nghe nói hút thuốc, móng tay sẽ ngả vàng, rất xấu.”
Diêu Nhượng: “…”
Bệnh thần kinh.
“Cậu nhớ tới cái gì?” Nghiêm Lưu Thâm dựa vào cửa xe và hỏi.
“Chúng ta đã từng gặp người tự xưng là Tân dị sát đội.” Diêu Nhượng nói.
“Các cậu đã gặp qua à?” Nghiêm Lưu Thâm trong nháy mắt đứng lên: “Anh ta là ai?”
“ …” Diêu Nhượng vươn ngón trỏ chỉ chính mình, sau đó chỉ Nghiêm Lưu Thâm: “Chúng ta.”
Nghiêm Lưu Thâm nhíu mày: “Tôi không có ấn tượng gì.”
“Không chỉ có tôi và cậu, theo lý thì tất cả các đội trưởng của Dị sát đội đều đã gặp qua anh ta.” Diêu Nhượng dùng sức vỗ vỗ vào quang não, nó sáng lên rồi lại tối đi, đúng là đã hỏng, chỉ có thể kể lại: “Năm đó thời điểm tuyển chọn đội trưởng, anh ta đến sát hạch thi đấu, nhưng sau đó không được chọn, cũng không biết đi nơi nào.”
“Người nhiều như vậy, cậu còn có nhớ tới anh ta.” Nghiêm Lưu Thâm rất ngạc nhiên.
“Lúc đó anh ta đứng phía trước tôi, vì thế có chút ấn tượng.” Diêu Nhượng giải thích: “Sau khi thất bại, anh ta cũng không hề xuất hiện trong Dị sát đội, tôi còn tưởng anh ta đi tới quân đội.”
Ai biết khi xuất hiện lần nữa, nhưng lại nhô ra một cái tên Tân dị sát đội, hơn nữa… trên người bọn họ có một loại cảm giác ngột ngạt, không giống như là người bình thường.
Nghiêm Lưu Thâm quay đầu nhìn về phía các nghiên cứu viên cách đó không xa: “Tạm thời những thứ này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta hãy đưa bọn họ an toàn trở về Căn cứ trung ương.”
“Không biết đội số 0 bên kia thế nào rồi.” Trong lòng Diêu Nhượng luôn có dự cảm không lành.

“Các người…” Đỗ Bán Mai lại nhìn phía sau Căn cứ số tám, sau đó vội vàng quay đầu nhìn đám người lôi kéo người phía mình đi, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngay tại lúc bọn họ sắp bị cây liễu rũ dị biến vây công, đột nhiên bị một cỗ sức mạnh kéo đi, nhanh đến cơ hồ không có để lại chút tàn ảnh nào, đám liễu rũ kia đuổi theo bọn họ, nhưng không đuổi kịp.
Toàn bộ mặt đất ở Căn cứ số tám đang sụt lở, cành liễu không ngừng từ dưới bên dưới nhô ra, nhưng đều tránh được.
Bây giờ dừng lại, lục phủ ngũ tạng của Đỗ Bán Mai mới chậm rãi trở về vị trí ban đầu.
Đây tuyệt đối không phải là tốc độ mà một người bình thường có thể chạy được.
Mãi cho đến bây giờ, toàn bộ bọn họ đều đã ở bên ngoài Căn cứ số tám, mấy người của đội số 0 mới ý thức được xung quanh có người đứng.
Đồng phục của những người này vừa quen vừa lạ.
Quen thuộc vì đều là quân phục, nhưng lại lạ lẫm vì chưa từng nhìn thấy họa tiết đen trắng xen kẽ này.
“Trường Minh!” Đan Vân ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, lúc quay đầu lại, phát hiện vết thương trên người của Diệp Trường Minh.
Anh đã chặn được đòn tấn công của cây liễu rũ dị biến dành cho Đan Vân, phần eo, bụng và ngực của anh đều bị xuyên thủng, đây là bởi vì Diệp Trường Minh đã cố ý tránh những bộ phận trọng yếu.
“Bán Mai!” Côn Nhạc không có thời gian để ý những người đột nhiên xuất hiện xung quanh, ngay lập tức gọi cho Đỗ Bán Mai.
Mọi người trong đội số 0 đều bị thương, đặc biệt là Diệp Trường Minh và Chi Minh Nguyệt, trên người có nhiều lỗ máu, máu không ngừng chảy.
Chi Minh Nguyệt đã mất đi ý thức.
Đỗ Bán Mai lắc đầu, vừa rồi bị kéo ra ngoài với tốc độ quá nhanh, ngay cả Dị sát đội đã trải qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt cũng không thể chống cự nổi, tóc tai bù xù.
“Chữa trị cho Chi Minh Nguyệt trước.” Diệp Trường Minh tay cầm Đường đao, gắng chống cự không ngã xuống, thấp giọng nói.
Đỗ Bán Mai ngay lập tức mở chiếc ba lô ra, muốn cầm máu cho Chi Minh Nguyệt.
Nhưng không ngờ lại bị người đứng bên cạnh Chí Minh Nguyệt đẩy ra: “Loại hiệu quả này quá chậm.”
“Cái gì?” Đỗ Ban Mai sửng sốt.
Người kia từ từ lấy ra lọ phun từ trong ba lô, trực tiếp phun lên vết thương của Chi Minh Nguyệt.
Chi Minh Nguyệt đã mất ý thức, đột nhiên toàn thân co rúm, thậm chí còn mở mắt ra.
“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Đỗ Bán Mai thay đổi, lập tức tiến lên kiểm tra vết thương của Chỉ Minh Nguyệt: “Anh phun cái gì cho cô ấy?”
“Chỉ là phun nhân tố tăng trưởng mà thôi.” Người kia thản nhiên nói: “Hơi đau một chút, lần đầu tiên cô ta dùng nên không quen.”
Các lỗ máu kia của Chi Minh Nguyệt đang nhanh chóng mọc ra da thịt mới, dần dần hồi phục.
“Đây là người nào làm được?” Đan Vân nhìn chằm chằm lọ phun trong tay đối phương, gần như lập tức nghĩ tới tốc độ hồi phục của thực vật dị biến.
“Đan tổ trưởng, chúng tôi chỉ là tuân theo mệnh lệnh cấp trên đi cứu người, cái khác cũng không rõ.” Người kia làm một động tác, những người đứng ở bên cạnh đội số 0 đều lấy ra một lọ nhân tố tăng trưởng: “ Các người tự mình phun đi, rất nhanh sẽ không sao, lập tức sẽ có người đến đón chúng ta.”
“Các người là do ai phái tới?” Trong tay Diệp Trường Minh cầm lấy lọ phun, nhưng không lập tức dùng ngay, mà nhìn chằm chằm vào người kia hỏi.
Bất kể là tốc độ di chuyển của bọn họ hay là thuốc của bọn họ lấy ra, đều hoàn toàn khác với nhận thức hiện tại, mặc dù bị thương nặng nhưng ánh mắt Diệp Trường Minh vẫn rất sắc bén, trong lòng người kia nháy mắt có một tia sợ hãi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại trở lại bình thường.
“Chờ mọi người trở về Căn cứ trung ương thì sẽ biết.”
“Đội trưởng?” Đỗ Bán Mai thấy vết thương của Chi Minh Nguyệt đều đã khỏi hẳn, xác nhận cô ta thật sự không có việc gì, sau đó đứng dậy nhìn về phía Diệp Trường Minh, ngập ngừng nói: “Vết thương của Minh Nguyệt đã lành rồi.”
“Cảm thấy thế nào?” Bởi vì trọng thương, âm thanh của Diệp Trường Minh có chút khàn khàn.
Chi Minh Nguyệt đổ mồ hôi lạnh vì cơn đau thống khổ do huyết nhục nhanh chóng sinh trưởng, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy và cử động, sắc mặt kỳ lạ nói: “Hầu như… tất cả đã lành.”
Nhưng về sau vẫn lưu lại di chứng do mất máu quá nhiều.
“Băng bó trước.” Đan Vân bảo Đỗ Bán Mai đến để chữa trị cho Diệp Trường Minh, đưa tay lấy đi cái gọi là lọ phun nhân tố tăng trưởng trong tay anh, nói với những người khác: “Nếu có người đến đón, trước tạm thời đừng dùng.”
Bà không xác định thứ này về sau có mang đến tác dụng phụ hay không.
Người trước kia nói chuyện nhún vai: “Tùy mọi người.”
Nửa giờ sau, ba máy bay trực thăng lượn lờ hạ thang xuống.
Đội số 0 và những người khác trên mặt đất trèo lên, chỉ vì động tác đơn giản này mà vết thương được băng bó của Diệp Trường Minh lại rỉ máu, sắc mặt tái nhợt dị thường.
“Diệp đội trưởng?” La Phiên Tuyết ngồi trong cabin, nhìn thấy vết thương của Diệp Trường Minh, theo bản năng bước lên phía trước để đỡ anh.
Diệp Trường Minh ngồi ở ghế gần nhất trong cabin, ngước mắt lên nhìn thấy cô ta, Nghiêm Thắng Biến và Tào Văn Diệu, cau mày hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đang ở trên đường.” Nghiêm Thắng Biến không muốn nhiều lời, ông ta nhìn về Đan Vân ở phía sau, trong lòng có chút nhẹ nhõm: “Tình huống ở Căn cứ số tám tệ đến mức nào?”
“Khi đó vừa đúng lúc có mấy chuyến tàu đến, nhóm đầu tiên đã rời đi được một phần ba, nhóm còn lại…” Đan Vân nghiêng đầu, cố gắng kìm nén sự cay đắng dâng lên từ cổ họng: “Tôi là người duy nhất còn lại.”
Nếu không phải vì cây liễu rũ dị biến muốn trêu chọc bà trước khi giết, Đan Vân sẽ không còn sống đến bây giờ.
“Một phần ba người kia có thể không sống được.” Một người của Tân dị sát đội đột nhiên nói.
“Cậu có ý tứ gì?” Đan Vân sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Thực vật dị biến trải qua làn sóng thứ hai đã trở nên mạnh mẽ hơn, đường núi của căn cứ đã bị phá hủy, đường sắt cũng không an toàn.”
Máy bay trực thăng vừa bay qua một con đường núi phía dưới, nhìn ra đó, những thực vật dị biến cấp B đang sinh trưởng bừa bãi trên con đường.
Đan Vân nghiến răng và hỏi: “Các cậu rốt cuộc là ai?”
“Tân dị sát đội.” Nghiêm Thắng Biến nói.
“Tân… Dị sát đội? Tôi chưa từng nghe qua.” Đan Vân nghe vậy thì nhìn về phía Diệp Trường Minh, anh chậm rãi lắc đầu.
Nghiêm Thắng Biến dựa vào lưng ghế: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe.”
“Thuốc phun nhân tố tăng trưởng.” Đan Vân lấy từ trong túi ra lọ phun mà bà đã lấy trước đó đưa cho Nghiêm Thắng Biến: “ Người của đội số 0 vừa phun nó, vết thương lập tức mọc da thịt mới, rất nhanh đã lành.”
Nghiêm Thắng Biến nhận lấy lọ phun, cúi đầu nhìn chiếc lọ màu trắng trong tay một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn La Phiên Tuyết: “Cô có biết cái này hay không?”
La Phiên Tuyết sửng sốt, lắc đầu: “Tôi chưa nghe nói tới.”
Nhưng kết hợp với những gì Tân dị sát đội đã nói trước đó, cô ta mơ hồ cảm thấy có quan hệ với mẹ của cô ta.
La Liên Vũ phụ trách căn cứ số năm, chịu trách nhiệm trồng trọt dược liệu và hầu hết các hạng mục nghiên cứu đều có liên quan đến y học.

Trước hừng đông, máy bay trực thăng cuối cùng cũng lao về Căn cứ trung ương.
Họ dừng lại trên mái nhà của Viện nghiên cứu Nông học Trung ương.
Nghiêm Thắng Biến đi thẳng đến phòng họp cao nhất, những người khác đi theo sau ông ta.
Đúng như dự đoán.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, ngoại trừ Chu Thiên Lý chưa đến, thêm ba người ở cửa, tất cả các nghiên cứu viên cao cấp đều ở đó.
“Nghiêm tổ trưởng, ngồi đi.” La Liên Vũ đứng dậy, tự mình kéo ghế cho Nghiêm Thắng Biến.
Bà ta nhìn Diệp Trường Minh ở cửa, ánh mắt rơi vào vết máu chảy ra từ vết thương trên người anh, bà ta hỏi người của Tân dị sát đội bên cạnh: “Các cậu không sử dụng nhân tố tăng trưởng sao?”
“Bọn họ không muốn dùng.”
“Diệp đội trưởng, nhân tố tăng trưởng là do chúng tôi mô phỏng thực vật dị biến điều chế ra một loại thuốc, có thể chữa khỏi rất nhanh, hoàn toàn có thể sử dụng.” La Liên Vũ giải thích: “Sẽ không có tác dụng phụ.”
“Hiện tại là tình huống như thế nào, có ai có thể giải thích cho tôi được không?” Đan Vân đi thẳng vào, kéo ghế ra và ngồi xuống, liếc nhìn Diệp Chấn Sơn mặt không có chút cảm xúc, cuối cùng nhìn La Liên Vũ.”Tân dị sát đội là cái gì? Còn có nhân tố tăng trưởng, xem ra nghiên cứu của La tổ trưởng đã đạt được thành quả lớn.”
La Liên Vũ đứng trước bàn hội nghị, cũng chưa đóng cửa, không ngại người của đội số 0 ở bên ngoài nghe, bà ta cười cười, chỉ vào Tân dị sát đội: “Trước đó tôi có nói hạng mục sắp thành công rồi, chính là bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.