Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 15: Anh kết thúc, em bắt đầu





Lâu Nghiêu Nghiêu giống như mơ một giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh lại mang theo cảm giác thoả mãn, nhưng tinh tế suy nghĩ lại không nghĩ ra rốt cuộc đã mơ thấy cái gì, đầu óc hoàn toàn thả lỏng, không có suy nghĩ gì.
Cô quay cuồng ở trên giường hai vòng, ý thức mới dần dần trở lại, lập tức cảm giác được cả người rin rít khó chịu, giống như chảy một thân mồ hôi, cô nghĩ chắc là do hôm qua không tắm rửa.
Ban đầu còn muốn ngủ thêm một lúc, nhưng loại cảm giác rin rít này thật sự quá khó chịu, Lâu Nghiêu Nghiêu lại lăn hai vòng mới không tình nguyện đứng lên, đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ bảy giờ qua vài phút, Lâu Nghiêu Nghiêu xuống giường, ở bên giường tìm nửa ngày, không tìm được dép lê, vì thế đành phải dùng chân trần giẫm lên nền nhà, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến đại não làm cho cô tỉnh táo vài phần.
Có lẽ là bởi vì thời gian còn quá sớm nên cô theo bản năng bước nhẹ làm nhẹ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Tần Chí ngủ ở trên sô pha, bộ quần áo ngày hôm qua vẫn còn mặc trên người, chẳng qua rất là hỗn độn, hai cúc áo phía trên bị cởi bỏ, lộ ra lồng ngực cùng cơ bụng rõ ràng, sáng sớm ngày mùa hè, cách một tầng rèm cửa sổ vẫn cảm thấy chói mắt như cũ, có thể là cảm thấy ngủ không thoải mái, Tần Chí dùng một cánh tay che mắt.
Rõ ràng là chủ nhà, kết quả lại phải ngủ trên sô pha. Lâu Nghiêu Nghiêu chú ý tới trên người anh cái gì cũng không có, vì thế nhẹ tay nhẹ chân quay trở lại phòng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Tần Chí.
Làm xong tất cả việc này, Lâu Nghiêu Nghiêu đi vào phòng tắm, cô không chú ý tới sau khi cô bước vào phòng tắm, Tần Chí đưa cánh tay che mắt xuống, lộ ra một đôi mắt mang theo tơ máu, thực hiển nhiên là một đêm không ngủ.
Chỉnh lại nhiệt độ của nước, Lâu Nghiêu Nghiêu cởi quần áo chuẩn bị tắm vòi sen, kết quả khi cởi đến áo ngủ thì ngây ngẩn cả người, tuy rằng dấu vết rất nhạt, nhưng trên vai cô rõ ràng có thể nhìn thấy hồng ngân, không chỉ là bả vai, xương quai xanh cũng là một mảnh hồng ngân, Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, cô nhanh chóng đem quần áo cởi sạch, kết quả phát hiện tất cả từ trên xuống dưới nơi nào cũng hồng hồng tím tím không nói, liền đến mặt trong của đùi cũng có dấu vết.
Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở trước gương ngẩn người, da cô rất non, bình thường chịu lực hơi lớn một chút đều sẽ hồng nửa ngày, dấu vết trên người hoàn toàn không đậm, nhưng dấu vết trên cổ lại khác hoàn toàn, vừa thấy đã biết là hôn ngân, trí nhớ đêm qua chậm rãi ùa về, cô giống như còn có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm kia ở chỗ bầu ngực của cô, đôi môi ấm áp vừa liếm vừa cắn.
Gặp quỷ! Lâu Nghiêu Nghiêu rùng mình một cái, nhanh chóng chạy đến dưới vòi hoa sen, để nước nóng rửa sạch sự khác thường trong lòng.
"Thanh tỉnh" sở dĩ được gọi là thanh tỉnh, bởi vì cho dù say cũng chỉ là nửa tỉnh nửa say, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tư duy cùng trí nhớ của con người.
Cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu đối với trí nhớ ngày hôm qua mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cũng không quên. Cô nhớ rõ chính mình cùng Tề Bội Bội ca hát, sau đó liền dần dần đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, lúc ấy cô chìm trong một trạng thái kì diệu, người cùng sự việc bên cạnh đều nghe thấy nhìn thấy, nhưng giống như đang nằm mơ, biết rõ nên làm như thế nào, lại không thể khống chế hành vi.
Người nằm mơ luôn phản ánh chân thực tư tưởng cùng hành vi của mình, nên khi Tần Chí hỏi cô có biết mình đang làm cái gì hay không, cô kỳ thật... là thanh tỉnh. Cô biết bản thân đang làm cái gì, cũng biết bản thân muốn làm cái gì, từ lúc đó cô đã chuẩn bị tốt để đối mặt tất cả, kết quả đến bước cuối cùng thì Tần Chí lại rút lui.
Cô cũng không hối hận vì đã quyết định như vậy, nếu như lại lựa chọn một lần, cô vẫn sẽ đem chính mình giao cho anh.
Lâu Nghiêu Nghiêu phát hiện, tâm cô so với chính cô càng thành thực hơn, trong khi cô còn rối rắm ở vấn đề yêu hay không yêu, tâm cô đã thay cô đưa ra quyết định, đến bây giờ, nếu như cô còn rối rắm vấn đề rốt cuộc yêu hay không yêu này, nếu vậy đến chính cô cũng cảm thấy mình có bệnh, tất cả đều có thể cho đối phương, mà vẫn còn muốn tìm hiểu vấn đề yêu hay không yêu phải chăng là quá muộn?
Là một cô gái, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, thì lúc ban đầu đều hi vọng người đàn ông đầu tiên của mình cũng chính là người cùng mình nắm tay cả đời.
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không ngoại lệ, thậm chí cô ở trên phương diện tình cảm còn có chút khiết phích (*), cô thích Trần Hạo nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ làm chuyện khác người, bởi vì cô cho tới bây giờ cũng chỉ muốn cả đời nhất thế làm một đôi tình nhân, mà không phải chỉ có một hồi kích tình, đều nói khoảng cách sinh ra ảo giác, khoảng cách của cô cùng Trần Hạo quá xa, cho nên không thấy rõ chân tướng, nghĩ đến người suýt là chồng của chính mình, kỳ thật, nếu như không có việc ngoài ý muốn của Lâu Thanh Thanh, cô có lẽ sẽ trở thành một cô dâu bỏ trốn.
(*) Khiết phích: bệnh yêu sạch sẽ
Lúc ban đầu động tâm chỉ là trong nháy mắt, không đủ để duy trì cả đời. Vừa ngẩn người, vừa tắm rửa, bất tri bất giác việc tắm rửa này lại kéo dài suốt nửa giờ, làn da trên ngón tay đều bắt đầu nhăn nheo, Lâu Nghiêu Nghiêu tắt vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau khô nước trên người, nhìn các loại dấu vết trên người, càng lau càng tức.
Đàn ông không phải đều chỉ biết dùng nửa người dưới sao? Vì sao việc đến như vậy còn có thể nhịn được? Tần Chí căn bản chính là quái vật.
Lâu Nghiêu Nghiêu tuyệt đối không thừa nhận sự mất mát của mình. Kỳ thật, đại khái ý tứ trong lời nói của cô, là cô oán giận Tần Chí không đủ quý trọng chính mình sao? Phụ nữ đều mâu thuẫn như vậy?
Lâu Nghiêu Nghiêu lau xong bọt nước, mới nhớ tới mình không lấy quần áo mới để thay, nếu là bình thường, quấn một cái khăn tắm rồi trở về phòng ngủ thay quần áo liền xong việc, nhưng nghĩ như thế nào cũng thấy không được tự nhiên, đặc biệt trên người cô có nhiều dấu vết như vậy, nếu như bị thấy thì làm sao bây giờ?
Được rồi, cô chính là làm kiêu, cô ở trong phòng tắm tìm một vòng, trừ khăn tắm cùng áo ngủ vừa thay thì không còn thứ gì khác, áo tắm bởi vì thời tiết mùa hè nên đã mang đi giặt, suy nghĩ nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra thiếu chút nữa va vào Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng hốt, theo bản năng đóng cửa lại, Tần Chí cũng bị cô dọa nhảy dựng, anh thấy Lâu Nghiêu Nghiêu lâu như vậy vẫn không đi ra, liền ở bên ngoài chờ, do dự có nên lên tiếng hay không, kết quả Lâu Nghiêu Nghiêu liền mở cửa đi ra, từ góc độ này của anh, nhìn từ trên xuống vừa vặn có thể thấy rõ ràng bộ ngực tuyết trắng bên trong khăn tắm, anh có chút không được tự nhiên, thấy Lâu Nghiêu Nghiêu muốn đóng cửa, tay so với đầu lại hành động nhanh hơn, cầm lấy cánh cửa.
Hai người trầm mặc một lát, cũng không biết nên nói cái gì, vẫn là Tần Chí có hành động trước, anh nghiêng người, để Lâu Nghiêu Nghiêu đi ra ngoài, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy thế, giống như chạy trốn trở về phòng ngủ.
Nhìn thấy phản ứng của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí làm sao lại không đoán được cô đã biết chuyện ngày hôm qua, ban đầu còn cho rằng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, giấu diếm Lâu Nghiêu Nghiêu, kết quả không nghĩ tới lại để lại nhiều dấu vết như vậy, vừa rồi anh rõ ràng nhìn thấy gáy cùng xương quai xanh của cô có rất nhiều dấu vết đỏ sậm, cô không có khả năng không phát hiện, xem ra, tình huống tệ nhất vẫn đã xảy ra.
Tần Chí nhắm hai mắt lại, sau một lát đi vào phòng tắm, giống như bình thường, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, rất nhanh liền đi ra, đi đến phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Là một người đàn ông, hơn nữa còn được nuông chiều từ nhỏ, lúc đầu khi mới chuyển ra ngoài ở anh hoàn toàn không biết nấu ăn, anh nhớ rõ, ngày đầu tiên ở nhà mới, Lâu Nghiêu Nghiêu xuống bếp nấu vài món chúc mừng anh, kết quả toàn bộ phòng bếp bị đảo lộn không nói, mà thức ăn cũng không thể nuốt nổi, sau này Lâu Nghiêu Nghiêu không có việc gì liền nghiên cứu cách nấu cơm, kết quả cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cái gì cũng không học được, anh lại rèn luyện được một tay trù nghệ, kỳ thật, đây mới là mục đích chân chính của Lâu Nghiêu Nghiêu chăng?
Nghĩ đến tâm tư cẩn thận này của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí bất giác nở một nụ cười tươi.
Lâu Nghiêu Nghiêu tìm quần áo nửa ngày, rốt cục tìm ra một chiếc áo cao cổ, tuy rằng loại thời tiết này mà mặc vậy rất giống kẻ ngốc, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, mặc quần áo, cô nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, thò đầu ra bên ngoài nhìn, phát hiện Tần Chí không ở phòng khách, lúc này mới yên tâm đi ra, nghe thấy có động tĩnh trong phòng bếp, đoán được Tần Chí chắc là đang làm bữa sáng.
Lâu Nghiêu Nghiêu nấp ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Tần Chí, trước kia không biết hóa ra chỉ nhìn như vậy cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhìn thấy Tần Chí đột nhiên nở nụ cười, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu trào ra một nỗi xúc động, cô rất nhanh cũng bắt đầu hành động.
Đột nhiên bị Lâu Nghiêu Nghiêu ôm lấy thắt lưng từ phía sau, Tần Chí sửng sốt: "Nghiêu Nghiêu."
"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu siết chặt hai tay, tuy rằng là xúc động nhất thời, nhưng cũng không muốn buông ra.
Tần Chí đem trứng gà đặt ở bàn ăn, lại đem lửa tắt đi, mới tách tay của Lâu Nghiêu Nghiêu ra: "Được rồi, đi ăn bữa sáng đi."
Nhiệt độ cơ thể của anh so với Lâu Nghiêu Nghiêu cao hơn, độ ấm bàn tay bám vào tay cô, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu không khỏi nhớ tới những chuyện đêm qua, nhịn không được có chút ngượng ngùng, nhưng cô cũng không muốn buông ra: "Để cho em ôm một lúc nữa đi."
Tần Chí trầm mặc, không tách tay cô ra nữa, một lát sau mới nói: "Nghiêu Nghiêu, anh không muốn tiếp tục như vậy."
"Cái gì?"
Lâu Nghiêu Nghiêu đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của người yêu, bị lời nói của anh làm cho kinh sợ.
Tần Chí cầm tay cô nhấc ra, xoay người nhìn thẳng vào mắt cô: "Nghiêu Nghiêu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Ánh mắt anh quá bình tĩnh, không có một chút thần sắc mà người đang yêu nên có. Tần Chí lôi cô ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi ở sô pha, biểu tình của Tần Chí cực kì bình tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lại mang vẻ mặt mê mang, ai tới nói cho cô biết, đây là tình huống gì vậy?
Tần Chí nhìn thần sắc mê mang của cô có chút không đành lòng, nhưng vẫn áp chế nỗi đau trong lòng nói ra suy nghĩ: "Anh ngày hôm qua cả đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ, nếu em quên, anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Em không quên." Lâu Nghiêu Nghiêu vô ý thức trả lời.
"Đúng vậy, em không quên." Tần Chí tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, tiếp tục giả vờ như chưa có gì xảy ra thì anh không làm được. Ngày hôm qua em quả thật đã uống rượu, nhưng anh thì không, anh rất rõ ràng anh đang làm cái gì."
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Chẳng lẽ tất cả đều là cô tự mình đa tình? Nhưng cũng không giống, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không xác định được.
"Nghiêu Nghiêu, có lẽ em quả thật coi anh như anh trai, nhưng anh chưa từng coi em là em gái, anh không có biện pháp tiếp tục lừa dối bản thân mình."
A? Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì?
"Em có lẽ muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra, nhưng anh không thể, Lâu Nghiêu Nghiêu, lần sau nếu lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua, anh nhất định sẽ không dừng tay. Nghiêu Nghiêu, anh không muốn tiếp tục lừa mình dối người, cùng em chơi trò chơi anh trai em gái này nữa." Trên thực tế, đêm qua anh vừa rời đi liền hối hận, cả đêm đều giãy dụa trong lòng.
Lâu Nghiêu Nghiêu tiếp tục há hốc mồm.
Một hơi nói hết suy nghĩ trong lòng, Tần Chí cảm thấy thoải mái rất nhiều, cứ chấm dứt như vậy đi.
Lâu Nghiêu Nghiêu trợn tròn mắt nửa ngày, mới nói: "Ý của anh là, anh cảm thấy em giả vờ như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì?"
Tần Chí dùng sự im lặng để đáp lời cô.
Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự là vừa tức vừa giận, giơ cánh tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt trầm lặng kia cô lại không thể xuống tay được, cô lạnh lùng nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Chúng ta về sau hãy giữ khoảng cách đi, em có việc vẫn có thể tìm anh như cũ, nhưng không phải với thân phận anh trai." Tần Chí tựa hồ mất rất nhiều công sức mới nói ra được những lời này, sau khi nói xong, thân thể đang ngồi thẳng giống như mất đi lực chống đỡ mỏi mệt tựa vào trên sô pha.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Phốc!" Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu nhịn không được tức giận đến cười ra tiếng, một bên cười một bên gạt nước mắt.
"Nghiêu Nghiêu." Tần Chí muốn tới gần, nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ.
"Thật có lỗi, em chỉ là rất cao hứng." Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tần Chí, nói: "Anh nói xong rồi? Vậy bây giờ đến lượt em nói. Có phải anh cho rằng em vẫn còn thích Trần Hạo?"
Tuy rằng Tần Chí không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh đã nói rõ tất cả, Lâu Nghiêu Nghiêu nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào:
"Có lẽ em nói như thế này anh sẽ không tin, nhưng em hiện tại quả thật không thích Trần Hạo. Những gì em nói ngày hôm qua cũng là thật, em cũng biết chính mình đang làm cái gì. Tần Chí, em muốn ở cùng một chỗ với anh, em muốn làm bạn gái anh."
Lâu Nghiêu Nghiêu nói xong, chờ đợi phản ứng của Tần Chí, nhưng anh quá bình tĩnh, căn bản chính là mặt không chút thay đổi. Lâu Nghiêu Nghiêu không khỏi cảm thấy bực mình, cô trừng mắt to nhìn thẳng hai mắt Tần Chí: "Anh không tin?"
Có lẽ muốn tin cũng có chút khó khăn, làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, đột nhiên lại thong thả tự do, kết quả gặp phải một cái chuyển cơ như vậy, nếu nói là vừa mừng vừa sợ, chẳng bằng nói là kinh hãi thì đúng hơn, làm cho người ta khó có thể tin được.
Nhưng biểu tình cùng giọng điệu của Lâu Nghiêu Nghiêu đều rất chân thực, làm cho anh nhịn không được muốn tin tưởng.
Nhìn thấy thần sắc anh có chút do dự, Lâu Nghiêu Nghiêu cắn chặt răng, đột nhiên bổ nhào vào trên người Tần Chí, bóp cổ anh giận dữ hét: "Có phải anh không muốn phụ trách hay không? Em đều bị anh sờ qua ôm qua hôn qua, anh còn muốn thế nào? Tần Chí, anh hãy nghe cho kỹ! Em thích anh, thích anh, thích anh!"
Lâu Nghiêu Nghiêu rít gào làm cho Tần Chí rốt cục phục hồi lại tinh thần, anh giữ chặt cô gái trong lòng, trên mặt là khiếp sợ cùng vui sướng: "Nghiêu Nghiêu, em nói là thật sao?"
"Giả!" Lâu Nghiêu Nghiêu một mực phủ nhận.
Cô lại còn nói cô thích anh, cho dù là giả cũng phải tin, khoảnh khắc đó Tần Chí là thật sự đã nghĩ như vậy.
Nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu trong lòng bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng Tần Chí đủ mọi cảm xúc trào dâng, chẳng lẽ đây là đường sống trong chỗ chết? Sớm biết như thế, anh nên sớm làm một chút!
Ánh mắt anh quá rõ ràng, Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, có chút không được tự nhiên, nhưng cô cho tới bây giờ đều chỉ làm việc theo cảm tính, do dự một lát, nhắm hai mắt lại chờ mong, ngầm đồng ý hành vi kế tiếp của anh.
Lông mi cô run nhè nhẹ, khiến trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu, Tần Chí xoa mặt cô, nhẹ nhàng mà hôn lên, kỳ thật sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu ngủ, anh cũng hôn trộm cô rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hôn cô khi cô hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác so với trong tưởng tượng đẹp hơn rất nhiều.
Cô chỉ nhẹ nhàng đẩy hai cái cũng không ngăn cản, cũng không có lộ ra biểu tình chán ghét, thậm chí còn vụng về hôn lại anh, anh rốt cục bắt đầu tin tưởng, cô không phải cùng anh chơi đùa.
"Nghiêu Nghiêu, anh yêu em."
Nếu như là mơ, vậy thì đừng tỉnh nữa……
QH: Nói thực, câu chuyện này rất nhẹ nhàng, man mác, có đôi khi khiến cho bạn bật cười, nhưng lại có đôi khi lại khiến bạn tiếc nuối đến mức không tưởng, lại có lúc nhẹ nhàng như cơn gió. Bạn muốn tìm tình yêu oanh oanh liệt liệt, nồng nhiệt thì mình nghĩ chắc không có, anh và cô ngọt ngào như dòng suối mùa xuân, càng về sau, bạn sẽ càng thấy dòng suối đó thấm đẫm hồn bạn bằng sự chở che dịu dàng của anh, y như lúc mình giới thiệu, người nam nhân đó, lẳng lặng đứng cạnh bên, che chở cho bạn, dung túng bạn, thậm chí khi bạn làm việc xấu xa, anh cũng vẫn đứng kề bên, chờ đợi gánh vác và giải quyết hậu quả giùm cho bạn. Chàng trai đó, mình nghĩ bên cạnh bạn cũng có đó, hãy nhìn lại chung quanh mình nhé bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.