Ba mươi phút sau, Hàn Duẫn Nghiên đã đứng trước của nhà của Liễu Chân, trên tay cầm theo bọc thuốc hạ sốt đã mua trên dọc đường.
Cửa mở, một Liễu Chân tiều tụy nhu nhược xuất hiện trước mắt nàng, ngay lúc này có thể lý giải tại sao người trước mắt nàng có biệt hiệu là Mỹ Nhân.
"Cậu tới trễ." Mệt mỏi dựa vào cạnh cửa, câu nói đầu tiên của Liễu Chân nửa oán giận nữa nũng nịu,
Nếu là trước đây, Hàn Duẫn Nghiên sẽ không tới trễ như vậy...
Không nói gì, Hàn Duẫn Nghiên cầm thuốc hạ sốt đi vào nhà. Nhà này cũng là nhà của người đàn ông kia.
Đặt bọc thuốc lên bàn, Hàn Duẫn Nghiên lập tức muốn rời đi, dù chỉ một giây nàng cũng không muốn ở lại. Căn nhà này đối với nàng chẳng khác nào ổ dịch bệnh.
"Nghiên, cậu mới vừa đến thôi mà." Không giả vờ nhu nhược được nữa, Liễu Chân liền nắm lấy tay người muốn rời đi, khuôn mặt đáng thương nhìn đối phương. "Coi như ở lại với tớ đi..."
Loại nhu nhược này, đã từng là điều làm nàng đau lòng nhất.
Liễu Chân, Liễu Chân, hai chữ này nàng đã từng khắc thật sâu vào tim.
Hàn Duẫn Nghiên đồng ý, nhìn căn nhà không một bóng người, lại nhìn bệnh tình của Liễu Chân, nàng quyết định ở lại.
Liễu Chân dựa vào lòng của Hàn Duẫn Nghiên, rồi để nàng dìu mình ngồi xuống sofa, thật ra chỉ là một cơn sốt nhẹ, nhưng mà con người ta lúc bệnh sẽ sinh ra cảm giác yếu đuối cùng cực, ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, cô đã không còn nghĩ tới chuyện kết hôn với Trịnh Đới Hào, điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là Hàn Duẫn Nghiên.
Đầu cô tựa vào vị trí quen thuộc, mùi vị ba năm thân quen làm Liễu Chân thanh tĩnh lại, đối với cô mà nói, nơi này chính là nơi an toàn nhất....
Giọng nói lạnh lùng phá vỡ không gian ấm áp.
"Trịnh Đới Hào đâu?" Nãy giờ Hàn Duẫn Nghiên chỉ muốn hỏi câu này.
Liễu Chân dụi nhẹ vào cổ Hàn Duẫn Nghiên, giọng nói nghèn nghẹt vì bệnh.
"Anh ấy nói muốn tăng ca, đêm nay không về."
Một câu mười chữ, thế nhưng biểu ý rất rõ ràng tâm nguyện của người nói.
Loại ám chỉ này rất rõ ràng.
"Thế à." Vờ như không hiểu ý của đối phương, Hàn Duẫn Nghiên mặt lạnh hờ hững nói.
Liễu Chân thật sự rất khó chịu, không chỉ cơ thể khó chịu mà lòng cũng rất khó chịu.
Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, bây giờ đã 8 giờ rồi. Thời gian này rất nhạy cảm, dễ dẫn đến những chuyện không hay....
Hàn Duẫn Nghiên đem từng viên thuốc đặt lên bàn, còn rót thêm một ly nước ấm.
"Tôi phải đi rồi." Nhìn Liễu Chân đang uống thuốc, Hàn Duẫn Nghiên đứng lên cầm lấy túi xách.
Liễu Chân đang mệt mỏi dựa vào sofa nghe được câu này lập tức ngồi thẳng. "Nhanh vậy sao?"
"Cậu nên ngủ sớm một chút đi." Chỉ trong tích tắc, Hàn Duẫn Nghiên đã đứng trước cửa.
Mặc kệ cơ thể đang mệt mỏi, Liễu Chân lập tức đi tới cửa.
"Cậu biết ý của tớ mà."
Hàn Duẫn Nghiên dừng lại động tác mang giày, xoay người nhìn Liễu Chân. Khuôn mặt quyến rũ nhưng đầy trào phúng, Hàn Duẫn Nghiên cười lạnh, cười đến cực kỳ lạnh.
"Ý gì? Ý cậu là muốn cùng tôi một đêm nồng nàn à?"
"Tớ không có ý đó, cậu rõ ràng biết..."
"Chứ là ý gì?" Đôi mi thanh tao khẽ nhướng, mắt phượng xinh đẹp lạnh lẽo cùng cực. "Liễu Chân, tôi đã nói, đừng ép tôi phải hận cậu,"
Liễu Chân cúi đầu, cơ thể mỏng manh như muốn tan biến đi trong gió. "Tớ chỉ là nhớ cậu thôi."
"Ha ha ha" Làm như nghe được chuyện cười, Hàn Duẫn Nghiên cười to vài tiếng, giọng điệu càng thêm lạnh. "Nhớ tôi? Vậy sau đó thì sao? Còn Trịnh Đới Hào thì sao?"
"..." Bất lực dựa vào tường, Liễu Chân cảm thấy câu hỏi này rất chói tai.
"Được rồi." Nhìn Liễu Chân như vậy Hàn Duẫn Nghiên cười nhạt, cầm lấy túi chuẩn bị ra ngoài.
Liễu Chân đang cúi đầu nghe được âm thanh cửa mở, lập tức bừng tỉnh như vừa gặp ác mộng, nhìn khe cửa đang từ từ mở ra, cô không thể suy nghĩ nhiều chỉ còn muốn giữ lại người trước mắt.
Liễu Chân lần thứ hai nắm lấy tay của Hàn Duẫn Nghiên, sức lực này trước giờ chưa từng thấy.
"Nói cho tôi biết, cậu đến cuối cùng là muốn cái gì?" Hàn Duẫn Nghiên thiếu kiên nhân quay người lại.
Liễu Chân không nói gì, chỉ biết cố sức kéo Hàn Duẫn Nghiên ở lại.
Hàn Duẫn Nghiên bất ngờ trước hành động của Liễu Chân, người mang giày cao gót 8cm là nàng đương nhiên đứng không vững.
Liễu Chân chỉ là muốn hôn lên đôi môi đỏ gần trong gang tấc kia, nhưng bởi vì có quá nhiều động tác cùng xảy ra, kết quả đầu cô bị thương, nhưng cô không quan tâm, cũng không cảm thấy đau, khoảnh khắc này cô chỉ muốn hôn lên đôi môi ấy, cắn xé cho thỏa...
Hàn Duẫn Nghiên nổi giận.! Chính thức nổi giận.!
Môi một mùi máu tươi, Hàn Duẫn Nghiên lập tức đẩy đối phương ra, miệng nàng vẫn còn vệt máu của đối phương để lại. Dùng sức lau mạnh môi của mình, Hàn Duẫn Nghiên lập tức rời đi, nhìn cũng không nhìn đối phương.
Rầm một tiếng, cửa nhà tàn nhẫn đóng lại. Nhìn bóng lưng đang từ từ khuất dần kia, Liễu Chân chỉ có thể ngồi sọp xuống đất.
Cô...cô có phải đã sai rồi không...
Đi từ tầng 8 xuống đường lớn ít nhất phải cần tới mười phút, nhưng hôm nay Hàn Duẫn Nghiên chỉ cần 7 phút. Nàng liều mạng chạyj, bất kể có đụng phải ai cũng mặc kệ.
Bước chân bắt đầu chậm lại, đến cuối cùng cả sức để nhấc chân cũng không còn.
Nơi này đa phần đều là người có tiền đến ở, cho nên lúc nàng chạy thục mạng cũng không va phải ai. Thậm chí ngay lúc này trên đường lớn cũng chỉ có mỗi nàng cô độc.
Tĩnh mịch đứng một chỗ, Hàn Duẫn Nghiên cảm nhận từng đợt từng đọt gió lạnh tạt vào lòng.
Nàng, nàng yêu Liễu Chân, yêu đến tha thiết, đến tận bây giờ, dù đã đau đớn như vậy vẫn cứ yêu. Nhưng mà đổi lại, nàng đã được những gì??
Nhớ lại chuyện vừa rồi, thân thể gầy yếu khẽ run, là tức giận? hay tuyệt vọng? Hàn Duẫn Nghiên cúi đầu, đáy mắt mờ sương.
Giày vải màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, nàng không suy nghĩ liền ngẩng đầu lên. Trước mắt là bóng người đang thở hổn hển, không còn là bộ dạng đoan trang xinh đẹp, chỉ có mái tóc dài rối tung, quần áo đơn giản, đứng ở đây, trước mặt nàng.
Lâm Thi Dĩnh từ nhỏ đến lớn đều là đuổi theo Hàn Duẫn Nghiên, trước là vậy, bây giờ cũng vậy, chỉ theo ít nhất phải một cây số, đúng là kỷ lục mới của Lâm thị.
"Cô...quỷ nhập hay sao mà chạy nhanh...nhanh vậy??" Khom người dùng hai tay chống đỡ, tuy là cô dẻo dai nhưng lâu rồi không vận động kiểu này làm cô cứ thở hổn hển mãi.
Cơ mà...hỏi đối phương một đằng, đối phương trả lời một nẻo.
"Tại sao cô ở đây?"
Lấy tay vuốt vuốt ngực, Lâm Thi Dĩnh có chút không tự nhiên.
Hàn Duẫn Nghiên đã không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, nhưng mặt vẫn còn rất lạnh. "Không phải cô nói công ty có việc sao? Lâm Thi Dĩnh, cô tại sao lại ở đây??"
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thẳng Lâm Thi Dĩnh, đáy mắt tràn ngập gió đông, cũng có chút nhu nhược khó nhìn thấu.
"Tại sao cái gì! Cô hỏi nhiều để làm gì?" Lâm Thi Dĩnh khinh thường nhìn đối phương "Đương này cô xây hả? Tôi ở đâu liên quan gì cô?"
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, cười đến mị hoặc, cười đến đất trời đảo lộn, chỉ là nụ cười của nàng băng lãnh, lạnh như gió tháng mười, tuyết rơi tháng một.
"Lâm Thi Dĩnh, cô thích tôi phải không?"
Câu nói này chẳng khác nào ngòi nổ trong mắt Lâm Thi Dĩnh.
"Cô...Cô lại động kinh hả?!"
Hàn Duẫn Nghiên không nói gì, nàng bước lên phía trước, cũng đồng thời nhìn người trức mắt, Lâm Thi Dĩnh phối hợp nhịp nhàng, lùi về sau một bước.
"Này! Hàn Duẫn Nghiên.! Cô đủ rồi nha!!"
Lâm Thi Dĩnh nổi giận, cô không lùi bước nữa, hai vai ưỡn cao, ánh mắt vờ tức giận nhìn đối phương. Chỉ là đời không như phim, cô có lùi bước hay không thì đối phương vẫn cứ bước tới.
Hàn Duẫn Nghiên lại đi về phía trước, Lâm Thi Dĩnh lập tức co rúm cả người, trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay đối phương, đột nhiên bị lôi kéo kiểu đó Lâm Thi Dĩnh không kịp phản kháng đã bị đối phương ôm vào lòng, sau đó còn được người đẹp nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.
"!!!" Khuôn mặt người kia gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phẳng phất trước mặt, cơ thể Lâm Thi Dĩnh bất giác run rẩy.
Cảm xúc như sóng vỗ bờ, đầu lười mềm mại của ai nhẹ nhàng mớn trớn khóe môi ai. Mùi rượu nơi đầu môi càng làm tăng thêm hương vị.
Chờ...chờ chút.! Mùi rượu...????!!!!!
Đầu óc mê man lập tức tỉnh táo, Lâm Thi Dĩnh mở to hai mắt, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ ửng. Nghĩ như vậy, Lâm Thi Dĩnh tàn nhẫn cắn vào đôi môi mảnh, làm đối phương phải kinh ngạc thốt lên một tiếng, cùng lúc đó cô cũng đẩy đối phương ra.
Hàn Duẫn Nghiên vì đau mà tỉnh lại, lúc nàng hồi phục tinh thần cũng là lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt tức giận cộng xấu hổ của người kia.
"Hàn Duẫn Nghiên.! Con m* cô." (:3 ~ con người tui đơn giản,bản QT chửi là tui cũng học theo chửi ~ Có làm ai khó chịu cũng đừng trách tui.~)
Môi vẫn còn dư vị mềm mại, Lâm Thi Dĩnh càng thêm tức giận.
Bởi vì lúc nãy lo lắng cho nên cô mới không rời đi, nhìn thấy biểu hiện kỳ quặc của Hàn Duẫn Nghiên nên cô mới chạy theo. Kết quả?! Được, thiên gia đây lo lắng thừa! Để cho người đàn bà này tùy ý cợt nhã.!
Hàn Duẫn Nghiên ngu ngốc đứng một chỗ, nàng vẫn chưa phản ứng kịp. Vì chuyện của Liễu Chân mà giận chó đánh mèo, đặc biệt lại là người lo lắng cho mình. Vì vậy khi thấy người kia chuẩn bị rời đi, nàng không suy nghĩ cũng không đắn đó chỉ muốn giữ lại đối phương.
Một đêm biến cố nhiều, tâm tình đương nhiên không tốt, cộng với việc vừa xuống máy bay còn có hơi men, Hàn Duẫn Nghiên vươn tay mà cảm thấy đất trời chao đảo.
"Trời ơi!!! Má cha ơi!!!!"
Lâm Thi Dĩnh té một đống nằm trên đất, người làm cô té lại yên vị trên người cô....một chút cũng không xây xác.
Mông đau như lửa đốt, nhưng cơn đau không ngăn nổi muộn phiền, Lâm Thi Dĩnh, người không biết thương hoa tiếc ngọc vội vàng hất người đang nằm trên mình ra.
"Này, cô đứng lên cho tôi, mau đứng lên cho tôi!!!!"
Ờ, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên không có phản ứng.
"Ê ê ê, Hàn Duẫn Nghiên, HÀN DUẪN NGHIÊN!!!!!" Hơi thở mệt mỏi của đối phương, cô có thể nghe thấy.
Nhận thức được tình huống rồi...cơ mà Lâm Thi Dĩnh không thể thấy chết không cứu....
"Hàn Duẫn Nghiên! Cô uống say thì thôi đi, đừng có gây họa cho người khác như vậy chứ.! Con m* cô.!"
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tui dịch thô lắm:( ~ có làm ai khó chịu thì cho tui chin nhỗi trước.~
Ngày cuối ở nha trang zồi:(~