Cấm Đình

Chương 192: Chơi cầu




“Giá!”
Bốn vó bạch mã tung bay, công chúa mặc hồng y lập tức phất gậy, một ngựa đi đầu, mặc dù phía trước có người ngăn trở, cũng giống như vào chỗ không người.
“Bang!” Mã cầu đánh vào khung thành, nội thị ở bên ngoài đánh chiêng một tiếng, liền có người dựng cờ đỏ lên, công chúa ghi điểm trước.
Võ Du Kỵ quay đầu lại trừng mắt nhìn “huynh đệ” thường ngày một cái, rõ ràng rất nhiều lần có thể cản công chúa tiến về phía trước, nhưng những người này lại tìm mọi cách né tránh.
Võ Hoàng ở đây, ai cũng biết Võ Hoàng sủng ái công chúa nhất, ai dám ở địa phương này mà không nể mặt công chúa? Phò mã thắng, nếu công chúa đóng cửa thu thập phò mã còn chưa thấy sảng khoái, có lẽ sẽ trở về thu thập mấy huynh đệ bọn họ. Chi bằng để công chúa thắng cuộc, giành được niềm vui của công chúa, cũng giành được niềm vui của Võ Hoàng, dù sao phò mã thấy hai nữ nhân này cũng phải cúi đầu hành lễ, bên nào nặng bên nào nhẹ, những người này đã cân nhắc rõ ràng.
Kỳ thật, Thái Bình từ lúc bắt đầu đã liệu được kết quả như vậy.
“Chẳng lẽ phò mã……” Thái Bình cố ý khiêu khích, tuy chưa nói ra hai chữ “không được”, Võ Du Kỵ lại đã có thể hiểu hết.
“Điện hạ thử xem liền biết!” Mặt Võ Du Kỵ tức giận đến tái đi, phẫn nộ nói, “Còn không lấy hết bản lĩnh ra! Điện hạ sẽ trị các ngươi tội lớn khi quân!”
Võ Du Kỵ vậy mà tiến bộ, thế nhưng biết mượn Thái Bình kích thích này ba gã Vũ Lâm tướng sĩ này.
Thái Bình cười lạnh, bắt chước vẽ hồ lô, quay đầu nói với ba gã Vũ Lâm tướng sĩ bên đội mình: “Nghe thấy không? Còn không lấy hết bản lĩnh ra, bổn cung sẽ trị các ngươi tội khi quân!”
Trong sân hai bên mỗi người một câu, người khác nhìn vào, chỉ cảm thấy công chúa cùng phò mã đang liếc mắt đưa tình.
Mới đầu Uyển Nhi còn có thể tập trung xem Thái Bình chơi cầu, nhưng nhìn tình hình như vậy, chỉ cảm thấy từng trận chua xót dâng lên trong lòng, nếu không phải Võ Hoàng còn ở chỗ này, nàng chỉ sợ muốn tiến lên tìm lý do, kéo Thái Bình về thiên điện giáo huấn một lần.
Võ Hoàng nhìn thấy ở đáy mắt, vui mừng ở trong tim. Nàng vẫn luôn cảm thấy để Thái Bình gả cho Võ Du Kỵ là ủy khuất nàng, đã nhiều năm như vậy, nàng nhìn Thái Bình từng bước một tiếp nhận Võ Du Kỵ, nhiều ít là vui mừng cùng thoải mái.
Bùi thị sai người bưng hoa quả tươi cùng Cam Lộ lên, Võ Hoàng dùng một ít, đã gần hết giờ Mùi, nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi, liền không đợi phân được thắng bại, nói với Uyển Nhi: “Trẫm cảm thấy mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi một lát, ngươi thay trẫm lưu lại nơi này, xem xong trận cầu, trở về nói cho trẫm nghe ai thua ai thắng.”
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Bùi thị tiến đến nâng Võ Hoàng dậy, hầu hạ Võ Hoàng bước lên hoàng liễn, mang các cung nhân vây quanh trở về tẩm điện.
Thái Bình thoáng nhìn thấy mẫu hoàng rời đi, dư quang phát hiện Uyển Nhi còn ở đó, không cần hỏi nhiều đã biết nhất định là mẫu hoàng để Uyển Nhi tiếp tục xem đấu.
Khó được có cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ?
Thái Bình không thèm che giấu nữa, phất gậy mã cầu, vài lần va chạm, lại ghi thêm điểm, nhanh chóng chiến thắng một ván này.
“Phò mã, ngươi thua!” Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, “Nên phạt.”
Võ Du Kỵ xanh mặt xoay người xuống ngựa, nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ muốn phạt thần cái gì, thần liền làm cái đó.”
“Mang theo huynh đệ của ngươi xuống tắm gội thay quần áo, rồi đi trực ban đi, chớ có bỏ lỡ chính sự.” Thái Bình nghiêm túc nói, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Võ Du Kỵ, “Phò mã không có việc gì thì luyện mã cầu một chút, lần sau lại cùng bổn cung đánh tận hứng.”
“Vâng.” Võ Du Kỵ bật cười, vốn tưởng rằng điện hạ sẽ “phạt” hắn trước mặt các huynh đệ, không nghĩ tới lại là nhiệm vụ tốt như vậy.
Mấy năm nay Thái Bình đối với hắn vẫn luôn không mặn không nhạt, nói thân cận cũng không coi là thân cận, nói xa cách cũng không tính là xa cách. Hắn lúc niên thiếu thích Thái Bình bao nhiêu, mấy năm nay cũng đã bị năm tháng mài giũa chỉ còn lại thói quen. Thói quen có công chúa ở trong tầm mắt, thói quen có công chúa trước mặt người khác gọi hắn là phò mã, Thái Bình có thể đối với hắn như thế, hắn đã thỏa mãn. Hiện giờ nghe thấy Thái Bình nói vậy, về sau còn có thể cùng nhau đánh mã cầu, Võ Du Kỵ liền cảm thấy cao hứng, hiếm khi công chúa chủ động thân cận với hắn, hắn tất nhiên cực kỳ nguyện ý.
“Bổn cung hơi mệt, qua bên kia ăn chút hoa quả tươi, nghỉ ngơi một lát cũng nên hồi phủ.” Thái Bình biết Võ Du Kỵ muốn dặn dò cái gì, nàng trước một bước đuổi hắn đi, “Bên kia có Xuân Hạ cùng Uyển Nhi ở đó, nhất định có thể hầu hạ bổn cung thật tốt, phò mã đi làm chính sự trước đi.”
“Cũng được……” Võ Du Kỵ yếu ớt đáp lời, liền đưa dây cương cho nhóm nội thị quản lý trường đấu mã cầu, mang theo một đội Vũ Lâm Quân rời khỏi trường đấu.
Thái Bình chậm rãi giục ngựa đi đến biên sân cầu, chỉ cách Uyển Nhi ngồi ở khu vực quan sát có bảy bước, “Đến Uyển Nhi.”
Uyển Nhi nhàn nhạt nói: “Thần sẽ không cưỡi ngựa, không thể cùng điện hạ chơi cầu.” Ngữ khí tuy nhạt, nhưng ý “ghét bỏ” trong đó Thái Bình nghe được rõ ràng.
Xuân Hạ che miệng cười khẽ, lặng yên lui đến thiên điện bên sân mã cầu, mang đồ vật Thái Bình đã dặn dò đến đây.
Uyển Nhi nhìn thấy gậy đánh mã cầu cùng ủng chơi mã cầu trong tay Xuân Hạ, đã đoán được vài phần ý định của Thái Bình, biết rõ còn hỏi: “Đây là có ý gì?”
“Bổn cung nghe Hồng Nhụy nói, Thượng Quan đại nhân ngẫu nhiên sẽ lật xem thư tịch liên quan đến mã cầu, ắt hẳn muốn học tập một chút.” Thái Bình xoay người xuống ngựa, tạm thời đưa dây cương cho nội thị ở một bên, “Thừa dịp hôm nay canh giờ còn sớm, bổn cung hứng thú không tồi, liền dạy cho nàng một chút.”
Cũng may lúc này Hồng Nhụy không có ở đây, bằng không Uyển Nhi nhất định phải trừng mắt liếc nàng ấy một cái, khuỷu tay của nô tỳ này càng ngày càng cong về phía Thái Bình, sao ngay cả cái này cũng nói lại với Thái Bình.
“Hôm nay thần không muốn học.” Uyển Nhi quay mặt qua chỗ khác, “Nếu điện hạ không có chuyện quan trọng, thần về trước……” Nàng còn chưa dứt lời, Thái Bình đã bước nhanh đến trước mặt, ngăn cản đường đi của nàng.
Thái Bình nhẫn cười nhìn Uyển Nhi, lời nói lại là nói cho Xuân Hạ nghe, “Xuân Hạ, đi truyền cho Bùi thị một câu, nói bổn cung nổi lên hứng thú, nhất quyết muốn dạy Thượng Quan đại nhân cưỡi ngựa chơi cầu, Uyển Nhi phải trễ một canh giờ mới trở về.”
Xuân Hạ lĩnh mệnh, đặt gậy cùng ủng đánh mã cầu xuống.
“Xuân Hạ……” Uyển Nhi muốn ngăn cản Xuân Hạ, nhưng Xuân Hạ làm sao nghe nàng, lập tức bước nhanh đi xa. Uyển Nhi quay đầu lại trừng Thái Bình, “Cố gắng cũng vô dụng, hôm nay điện hạ đã xử lý xong chính vụ rồi?”
“Hôm nay còn sớm, trở về xử lý vẫn kịp.” Thái Bình biết hôm nay khẳng định đã đánh đổ một vạc giấm lão Trần, nếu không dỗ dành Uyển Nhi, nàng trở về còn tâm tư nào để xử lý chính vụ?
Uyển Nhi còn muốn nói cái gì, Thái Bình đặt tay lên vai nàng, ấn nàng ngồi xuống, hạ lệnh: “Mấy người các ngươi, ấn chặt Thượng Quan đại nhân cho bổn cung.”
Uyển Nhi kinh hãi, không nghĩ tới Thái Bình dám chơi thủ đoạn vô lại trước mặt nhiều người như vậy, vội la lên: “Điện hạ không cần làm bậy!”
“Người bổn cung muốn dạy, chạy chỗ nào cũng không thoát được đâu!” Thái Bình nói xong, ngồi xổm xuống trước mặt Uyển Nhi, một tay cởi quan ủng của Uyển Nhi, chuẩn bị mang ủng chơi mã cầu bằng da hươu cho nàng.
Uyển Nhi thật sự không lay chuyển được Thái Bình, nếu việc này truyền đến tai Võ Hoàng, cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì, nàng chỉ đành nhận thua, “Điện hạ đừng như vậy! Thần tự mình làm được!”
“Nói rồi đó, tự mình làm đi.” Thái Bình thực hiện được mà mỉm cười nhìn nàng, “Cần phải mang thật chắc.”
“Thần biết!” Uyển Nhi tiếp nhận ủng mã cầu da hươu, cực kỳ ngoan ngoãn thay đổi ủng. Nàng đứng lên, liền có cung tì tiến lại đây, cột chắc phán bạc cho nàng, miễn cho lát nữa cưỡi ngựa không tiện.
Thái Bình bảo bộ ở bên cạnh nàng, cười hỏi: “Đi hai bước cho bổn cung nhìn xem, giày có nhỏ hay không?”
Uyển Nhi cúi đầu liếc mắt nhìn Thái Bình một chút, Thái Bình rõ ràng cái gì cũng đều biết, nàng ấy sai người chế tạo giày vớ vĩnh viễn vừa vặn.
Nghĩ đến đây, chua xót ấp ủ đã lâu không khỏi tan đi hơn phân nửa.
Thái Bình nhìn khóe miệng nàng hơi hơi giương lên, đã biết nàng không còn giận như vậy nữa, liền chủ động nắm tay nàng đi tới bên bạch mã, sờ sờ đầu ngựa trắng, dịu dàng nói: “Tuyết Tuyết ngoan, lát nữa chạy chậm một chút, đừng dọa Thượng Quan đại nhân.”
Uyển Nhi làm sao còn giữ được ý cười, “Đánh mã cầu sao có thể chạy chậm?”
“Cần phải chạy chậm, lần đầu tiên nàng học mã cầu, chạy nhanh, bổn cung không dắt được con ngựa.” Thái Bình ra vẻ buồn rầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Không bằng như vậy, bổn cung cưỡi cùng một con với nàng, tay cầm tay chỉ dạy! Như vậy bổn cung sẽ không cần lo lắng ngựa chạy quá nhanh, bổn cung đuổi không kịp.”
Uyển Nhi tự nhiên nguyện ý, nàng đã nghĩ đến một ngày này từ lâu, chỉ là đám đông còn nhìn chăm chú, nếu điện hạ ôm nàng cùng nhau đánh mã cầu, chỉ sợ để người khác nhìn thấy thì không tốt lắm.
“Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?”
Vẻ mặt Thái Bình nghiêm túc, “Năm đó khi bổn cung học cưỡi ngựa, cũng có người che chở phía sau, ai dám lấy việc này hãm hại bổn cung, chính là tìm chết!” Mấy chữ cuối cùng nâng lên, các cung nhân có ai dám khua môi múa mép.
Công chúa cùng phò mã rõ ràng cảm tình sâu sắc, người sáng suốt đều nhìn ra được. Huống hồ, công chúa cùng Thượng Quan đại nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, những người này sao dám phỏng đoán lung tung quan hệ giữa công chúa cùng Thượng Quan đại nhân.
“Đỡ lấy nơi này, dẫm chắc bàn đạp.” Thái Bình sớm đã hoa nở trong lòng, nàng không đơn thuần chỉ muốn trên dưới phủ công chúa quen nhìn nàng nuông chiều Thượng Quan đại nhân, còn muốn thành Tử Vi cũng quen thuộc trước một chút, dù sao hậu cung to như vậy, tương lai chính là nhà của nàng cùng nàng ấy.
Uyển Nhi dựa vào Thái Bình, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Một tay Thái Bình nắm cổ tay Uyển Nhi, một tay đỡ eo Uyển Nhi, “Dùng sức dẫm, sau đó cưỡi lên đi.”
Uyển Nhi cắn răng, lấy đủ dũng khí xoay người cưỡi lên lưng ngựa.
Thái Bình vừa lòng gật đầu, “Uyển Nhi thả lỏng bàn đạp trước đã, để bổn cung dẫm một chút.”
“Vâng.” Uyển Nhi ngồi trên lưng ngựa, có chút thấp thỏm không hiểu tại sao.
Đường đường là Thượng Quan đại nhân thế nhưng cũng có thời điểm phải ra vẻ trấn tĩnh sợ hãi, Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng, dẫm lên bàn đạp lanh lẹ xoay người lên ngựa, ngồi xuống phía sau Uyển Nhi.
Nàng bỗng chốc thu lại hai tay, ôm Uyển Nhi vào trong lòng ngực, dán thật sát, lúc này tay trái mới nắm chặt dây cương, tay phải chìa ra với nội thị, nói: “Đưa gậy mã cầu cho bổn cung.”
“Vâng.” Nội thị dâng gậy mã cầu lên bằng hai tay.
Thái Bình tiếp nhận gậy mã cầu, cười nói bên tai Uyển Nhi: “Uyển Nhi, nàng cầm lấy.”
Toàn bộ lưng Uyển Nhi dường như đều dán trong ngực Thái Bình, chỉ có như thế, nàng mới bớt đi một chút sợ hãi. Nghe thấy Thái Bình nói, nàng nghĩ cũng không nghĩ gì được nhiều, chỉ nắm lấy gậy mã cầu siết chặt trong tay.
Thái Bình thuận thế phủ lên mu bàn tay nàng, chặt chẽ nắm lấy tay nàng, “Chuẩn bị quăng cầu!” Nói xong, Thái Bình khẽ kẹp bụng ngựa, Thiên Lí Tuyết liền chở hai người đi đến giữa sân cầu.
“Đừng sợ, có ta mà.”
Thái Bình nói nhỏ bên tai nàng, thanh âm khàn khàn nóng bỏng, làm cho thân thể Uyển Nhi không khỏi khẽ run lên.
“Xin điện hạ……” Uyển Nhi nhỏ giọng nhắc nhở, “Chú ý đúng mực.” Nơi này dù sao cũng là thành Tử Vi, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, nếu điện hạ biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ sợ chọc ra đại họa.
“Ta có chừng mực.” Thái Bình khẽ siết cánh tay trái, ép cho Uyển Nhi dán đến càng sát, nàng đắc ý cười, “Như vậy…… vừa vặn tốt…… Ha ha……”
Tiếng cười của Thái Bình như gió Xuân, ấm áp lại say lòng người, đủ để xua tan tất cả sợ hãi của nàng.
Một khi Uyển Nhi được nàng ấy ôm ấp, liền muốn một đời một kiếp say chết trong vòng tay này. Nàng nghiêng mặt nhìn nàng ấy, cầm lòng không đậu mà nở rộ ý cười, “Xác thật…… vừa vặn tốt……”
“Bang!”
Nội thị đánh chiêng, một nội thị khác ở biên quăng mã cầu lên cao.
Thái Bình đột nhiên thúc ngựa đuổi đến điểm mã cầu sẽ rơi xuống, “Nhìn kỹ, cứ như vậy, nhắm chuẩn điểm rơi, phất gậy đánh mạnh!” Thái Bình lôi kéo cánh tay Uyển Nhi, nhắm chuẩn vị trí mã cầu rơi xuống, phất gậy một cái, đánh ngay tâm mã cầu.
Mã cầu như mũi tên bay về phía khung thành.
Thái Bình phóng ngựa đuổi theo mã cầu, khi mã cầu lại rơi xuống đất lần nữa, nắm tay Uyển Nhi đánh trúng mã cầu lần thứ hai, không nghiêng không lệch, thẳng tắp bay vào khung thành.
“Vào…… rồi!” Lòng Uyển Nhi tràn đầy nhảy nhót, đây là lần đầu tiên đời này nàng đánh cầu vào khung, nàng có chút không thể tin được, nghiêng mặt nhìn về phía Thái Bình.
Thái Bình mỉm cười, “Năng lực học tập của Thượng Quan đại nhân rất cao, dạy một lần đã biết, lần này tự nàng đánh!” Thái Bình thả lỏng tay nàng, hai tay xuyên qua eo nàng, nắm dây cương quay đầu ngựa về lại giữa sân, nói với nội thị ở biên, “Lại quăng một cầu!”
“Vâng.” Nội thị thấy công chúa nổi lên hứng thú, sao dám không hầu hạ tốt.
Tuy Uyển Nhi khẩn trương, nhưng có một cầu đánh vào ban nãy, lúc này nóng lòng muốn thử. Phía sau có Thái Bình che chở, ôm lấy, nàng còn có gì phải sợ hãi chứ?
Có một số việc chỉ vì chưa bao giờ thử, cho nên mới sợ hãi, một khi bước chân vào, chỉ cần muốn học, sao có đạo lý không học được?
Uyển Nhi từ trước đến nay không bao giờ chịu thua, nàng học theo điện hạ phất gậy như vừa rồi, đánh về điểm mã cầu sẽ rơi, nhưng mà nhìn thì đơn giản, chính mình động thủ lại không nắm giữ được chừng mực, một gậy này đánh cũng đánh trúng, nhưng lực đạo cùng phương hướng lại sai lệch, mã cầu lăn ra ngoài biên.
“Ha ha.” Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Uyển Nhi xấu hổ hai má đỏ bừng, “Điện hạ đừng chê cười thần!”
“Không có việc gì, tiếp tục.” Thái Bình cổ vũ Uyển Nhi, ra hiệu cho nội thị lại quăng mã cầu vào.
Uyển Nhi nổi lên hứng thú, vung vẩy gậy mã cầu, lần này lại khó khăn không đánh trúng mã cầu.
“Ha…… Khụ khụ!” Thái Bình cố nhịn lại ý cười, thuận thế cầm tay phải của nàng, “Bổn cung vẫn nên dạy cho nàng thêm một lần vậy.” Vừa nói, gương mặt nàng dán lên vành tai Uyển Nhi, ngữ khí mềm mại, “Muốn đánh trúng mã cầu thì nơi này…… nhắm chuẩn…… như vậy……” Nàng vung gậy, đánh trúng mã cầu.
Mã cầu bay thẳng, nàng giục ngựa đuổi theo, lại đánh thêm một gậy.
Cầu bay vào cầu môn.
Tim Uyển Nhi đập nhanh hơn, nàng biết tuyệt đối không phải bởi vì một cầu đánh vào, mà là bởi vì da thịt Thái Bình nóng bỏng, đã dấy lên lửa tình trong đáy lòng nàng.
Hô hấp hơi trầm xuống, tim đập cuồng loạn.
Giọng nói Uyển Nhi có chút đứt đoạn: “Hôm nay…… Điện hạ dạy đến đây được rồi……”
Thái Bình biết nàng ấy bởi vì điều gì mới như vậy, khẳng định chỉ có thể dạy đến đây thôi, khàn khàn hỏi: “Bổn cung ra một thân mồ hôi, có thể đến chỗ đại nhân rửa mặt chải đầu được không?”
Uyển Nhi sao thể nào cự tuyệt lời mời như vậy?
“Cũng được……”
Sau đó, Thái Bình cùng Uyển Nhi song song xuống ngựa, hai người bỗng nhiên ít nói đi rất nhiều.
Thái Bình nhẫn nại công đạo các cung nhân thu thập sân cầu, liền đi theo Uyển Nhi về Tây Thượng Các.
Uyển Nhi dặn dò Hồng Nhụy đợi Xuân Hạ ở ngoài, mang một chậu nước ấm đến cho Thái Bình, liền vội vàng đi vào trong các.
Nước ấm khẳng định phải dùng, nợ nần tự nhiên cũng phải tính.
“Điện hạ phải chịu phạt!”
“Phạt…… phạt như thế nào đều nghe Uyển Nhi……” Điện hạ nỉ non gần trong gang tấc, không thể nghi ngờ là xối rượu vào lửa, nàng quấn chặt thân thể Uyển Nhi, cắn vành tai Uyển Nhi một cái, thúc giục: “Nàng mới là phò mã……”
_____
Chú giải
Giấm lão Trần: loại giấm từ cấp 6 trở lên, rất chua
Phán bạc: dùng để buộc chặt cổ tay, tránh cho ống tay áo vướng víu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.