Cấm Đình

Chương 156: Thái Bình




Quốc yến kết thúc, sứ thần các nước được nội thị dẫn ra ngoài cung, đi đến dịch quán nghỉ ngơi. Số quan viên còn lại cũng được nội thị nâng về phủ.
Thái Bình tính tính canh giờ, cho dù có cưỡi ngựa, nàng cũng không thể về phủ công chúa trước canh giờ cấm đi lại ban đêm, đêm nay dứt khoát ngủ lại trong cung, cũng tiện chiếu cố cái người trong lòng đã uống say kia.
“Xuân Hạ, ngươi về Tây Thượng Các trước, phân phó Hồng Nhụy chuẩn bị canh giải rượu.” Thái Bình nhẹ giọng phân phó Xuân Hạ. Rượu đãi quốc yến lần này đều do một tay nàng lựa chọn, rượu cũng không mạnh, nhưng nếu uống nhiều, men say dâng lên đầu, chỉ sợ sẽ khó chịu nửa ngày. Nhớ lại bộ dáng Uyển Nhi hào sảng uống rượu viết thơ ban nãy, Thái Bình không nhịn được mà bật cười, đến gần kỷ án, đưa tay ra cho Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân, bổn cung đỡ nàng trở về.”
“Thần…… Thần có thể tự mình đi được.” Uyển Nhi xác thật đã say, nàng giãy giụa đứng lên, thân thể nghiêng nghiêng, liền ngã vào trong ngực Thái Bình. Nàng theo bản năng mà đẩy đẩy Thái Bình, nơi này chính là thành Tử Vi, là ở dưới mí mắt của Võ Hoàng, không thể thân cận như thế.
Nhưng một người say, làm sao có thể đẩy một người không say?
Thái Bình cười khẽ trêu ghẹo, “Xem ra, còn chưa say hẳn.”
Uyển Nhi phản kích: “Thần còn có thể viết một trăm bài thơ! Điện hạ không cần xem thường thần!”
“Viết, về đến Tây Thượng Các, bổn cung viết cùng nàng.” Thái Bình ôm chặt eo nàng, phân phó các cung nhân đang thu dọn quốc yến, “Thu dọn sạch sẽ thì đến chỗ quản sự của các ngươi lãnh một trăm văn tiền, nói với quản sự, bạc thưởng lấy từ ngân khố riêng của phủ công chúa, ngày mai đến phủ của bổn cung tìm chiêm sự để kết toán.”
Các cung nhân vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới công chúa lại rộng lượng như vậy.
Ý cười của Thái Bình đậm thêm, “Hôm nay bổn cung cao hứng, các ngươi cũng làm việc không tồi, xứng đáng được thưởng.” Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu, “Về sau chỉ cần dụng tâm giúp bổn cung làm việc, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Vâng.” Các cung nhân cao hứng lĩnh mệnh.
Uyển Nhi lúc này đã chìm trong men say, bước chân xiêu vẹo, căn bản không thể đứng vững, toàn bộ thân thể dường như đã dựa vào trong lòng Thái Bình. Nàng cảm thấy cơ thể mình nóng vô cùng, rõ ràng không phát sốt, huyết mạch lại đang sôi trào, một khắc cũng không dừng được.
“Khó chịu……” Nàng nhỏ giọng nỉ non, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt thổi qua cổ Thái Bình.
Thái Bình gồng thẳng người lên, Uyển Nhi say rượu vẫn giống như đời trước, quyến rũ trêu chọc người khác lại không tự biết. Uyển Nhi bởi vì say rượu nên khó chịu, Thái Bình lại vì say hơi thở của nàng mà khó chịu.
“Đi thôi.” Thái Bình ngoéo eo Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi thuận thế dán càng sát vào người nàng, không có một khe hở. Nhiệt ý xuyên qua quan phục, đốt lên da thịt của Thái Bình, Thái Bình cố nén ngứa ngáy trong lòng, đỡ Uyển Nhi đi, một bên nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng cọ!”
Thượng Quan đại nhân đã say lại không sợ điện hạ, nàng chỉ cảm thấy cọ cọ Thái Bình sẽ thoải mái hơn. Thân thể nàng thực nóng, thân thể Thái Bình lại hơi lạnh, hết thảy vừa tốt.
Từ quốc yến về đến Tây Thượng Các, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy trăm bước, bởi vì Uyển Nhi mềm nhũn, Thái Bình phải đi cực chậm.
Cuối cùng Thái Bình đã đỡ Uyển Nhi về đến Tây Thượng Các, Hồng Nhụy bưng một chén canh giải rượu đến, Xuân Hạ hiểu chuyện mang một chậu nước ấm vào, hai người thức thời mà lẳng lặng đặt xuống, không đợi Thái Bình phân phó, liền lui ra ngoài, cẩn thận khép chặt cửa điện.
Thái Bình cười thầm trong lòng, hai nha này thật sự càng sống càng lanh lợi.
Nàng đỡ Uyển Nhi nằm lên giường, đứng dậy nhúng khăn vào nước ấm, sau khi vắt khô liền trở lại ngồi xuống mép giường. Nàng dịu dàng giúp Uyển Nhi lau mồ hôi thấm ra, ôn nhu nói: “Không phải là mấy sứ thần thôi sao? Ngâm thơ đối rượu còn uống đến vui vẻ như vậy, có biết uống nhiều cũng sẽ hại thân thể hay không?”
Những lời này là Thái Bình buột miệng thốt ra, chính nàng cũng giật mình trước, sau đó lại ngầm hiểu mà cười. Trách không được đời trước Uyển Nhi dám đi quá giới hạn vào lúc này, thì ra là rượu tráng lá gan, nàng ấy ở trước mặt bá quan văn võ tiêu sái như vậy, nàng ấy ở cùng một chỗ với nàng liền không kiêng kỵ điều gì.
Đôi mắt Uyển Nhi mông lung say lờ đờ, luôn cảm thấy những lời này của Thái Bình nàng đã nghe qua ở đâu rồi, “Điện hạ……”
“Gọi ta là Thái Bình.” Thái Bình híp mắt cười nhìn Uyển Nhi, vô cùng hoài niệm một tiếng gọi khẽ khàng khi say của nàng ấy.
Uyển Nhi nhíu nhíu mày, “Hửm?”
“Nơi này chỉ có hai ta, đừng sợ.” Thái Bình buông khăn xuống, cúi người nhìn nàng, lại hạ lệnh lần nữa, “Gọi ta.”
“Thái Bình.” Uyển Nhi thuận theo gọi một tiếng, trong mắt đều là sắc bụi vàng cam phản chiếu từ ánh nến, nàng lười biếng câu lấy cổ Thái Bình, trong con ngươi chỉ còn lại bộ dáng Thái Bình ngây ngốc. Trái tim nàng trướng đến phát đau, chỉ có một mình điện hạ lại đầy ắp trong đó.
Thái Bình nghe được, tai đã tê dại, nổi lên lòng tham, “Không đủ.”
Uyển Nhi nhích nhích người, trán cọ lên trán Thái Bình, nàng nhỏ giọng nỉ non, “Điện hạ tham lam.” Thanh âm kiều mị, làm tâm trí người ta muốn loạn.
“Lại gọi một lần,” Thái Bình nhiệt liệt nói, “Một lần thôi.”
Hai má Uyển Nhi bị hơi rượu hun đến đỏ bừng, một tay nàng câu lấy cổ Thái Bình, tay kia vẽ vòng trên ngực Thái Bình, “Thần…… không tin điện hạ chỉ muốn một lần……”
Hơi thở của Thái Bình trầm xuống, “Bổn cung tham lam vậy đó.”
“Thái, Bình.” Uyển Nhi chiều theo tâm ý của nàng ấy, chậm rì rì lại gọi một tiếng, ngón tay vẽ vòng trên ngực Thái Bình dời đến đai lưng của nàng ấy, “Thần, muốn, tính, sổ!” Thanh âm của nàng lười biếng mà mê hoặc, đâu còn là Thượng Quan đại nhân thanh lãnh khắc chế của ngày thường.
Thái Bình tùy ý để nàng tháo nút ngầm trên đai lưng, cười hỏi: “Uyển Nhi muốn tính sổ gì?”
Hai tròng mắt Uyển Nhi đỏ bừng, lời nói lại chắc chắn lạ thường, “Thái Bình…… của ta……” Tiếng nói vừa dứt, nàng liền hôn lên môi Thái Bình, thuận thế dùng sức xoay người một cái, áp Thái Bình xuống dưới thân.
Uyển Nhi đêm nay, giống như một con thủ nhỏ đỏ mắt.
“Là…… của mình nàng……” Một câu trả lời của Thái Bình bật ra giữa môi lưỡi quấn quýt.
Ai bảo Hồng Liên Yêu Cơ như nàng trêu chọc Thượng Quan đại nhân trước?
Thượng Quan đại nhân ý thơ dâng trào tự nhiên nhấc bút vẽ long xà, viết nên phong nguyệt kiều diễm nhất của nhân gian, dùng men say miêu tả hai đời quấn quýt si mê.
Hàng mai đỏ bên chân tường ngoài viện nở rộ trong gió, hương hoa mai tràn ngập toàn bộ sân đình.
Xuân Hạ nắm tay Hồng Nhụy ngồi ở dưới hiên, chà xát tay cho Hồng Nhụy, còn cảm thấy tay nàng ấy có chút lạnh cả người, liền ôm tay Hồng Nhụy để sát lại thổi thổi mấy hơi, cười nói: “Ta đi lấy một kiện áo ấm cho ngươi.”
Hồng Nhụy đang đắm chìm trong ôn nhu của Xuân Hạ, sửng sốt một chút, mãi mới phản ứng lại, “À.”
“Đầu gỗ!” Xuân Hạ nhịn cười trêu ghẹo, chọc một cái lên trán Hồng Nhụy, thả lỏng tay nàng ấy, đứng dậy vào phòng nàng ấy lấy một kiện áo ấm ra ngoài, đắp lên người Hồng Nhụy.
Xuân Hạ ngồi xuống, đắc ý nói: “Như vậy, ta liền có thể an tâm canh gác, không cần lo lắng ngươi sẽ cảm lạnh.”
“Đừng nhúc nhích.” Hồng Nhụy đột nhiên nghiêm trang yêu cầu.
“Làm cái gì?” Xuân Hạ mới vừa hỏi, chỉ thấy Hồng Nhụy lôi kéo một nửa áo ấm đắp lên người nàng, sau đó ấm áp dán lại đây.
“Như vậy, ai cũng sẽ không cảm lạnh.” Hồng Nhụy cười.
Xuân Hạ nắm tay Hồng Nhụy dưới áo, “Còn có lương tâm.” Nói xong, hai người nhìn nhau cười, giờ này khắc này, các nàng chính là hai người hạnh phúc nhất trên đời.
Giờ Dần ba khắc, Uyển Nhi say rượu tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy điện hạ gối ở một bên, nàng hơi hơi ngạc nhiên, chợt nở nụ cười. Thì ra những chuyện càn rỡ tối hôm qua, đều không phải là mơ, mà là thật thật sự sự dĩ hạ phạm thượng.
Nàng muốn hôn lên trán Thái Bình, nào biết đầu mới nhấc lên, liền cảm giác choáng váng muốn bể đầu, “A……”
“Đau đầu sao?” Thanh âm ôn nhu của Thái Bình mới rơi xuống, bàn tay có chút lạnh liền chạm lên thái dương của Uyển Nhi, nhẹ nhàng xoa cho Uyển Nhi, “Như vậy thoải mái hơn không?”
Được điện hạ sủng đến thế, sao có thể không thoải mái?
Uyển Nhi nhịn lại khó chịu mà nghiêng người đến trước, thuận thế phủ lên mu bàn tay của Thái Bình, ủ ấm cho Thái Bình, “Chưa vào Xuân, trời lạnh, cẩn thận lạnh cóng.”
“Ta có người sưởi ấm mà.” Thái Bình khẽ cười, áp lên trán Uyển Nhi, “Uyển Nhi ấm quá.”
Uyển Nhi nhỏ giọng áy náy: “Tối hôm qua uống nhiều mấy ly…… Thần có…… làm điện hạ bị thương không?”
“Nàng nói xem?” Trong thanh âm của Thái Bình nhiễm thêm một tia khàn khàn.
Mượn ánh nến, tầm mắt Uyển Nhi dời xuống, nhìn thấy trên xương quai xanh của Thái Bình có hai dấu hôn rõ ràng, đỏ tươi giống như hoa mai nở rộ.
Nàng xác thật đã mượn say làm càn.
“Thần……”
Thái Bình nhỏ giọng thì thầm, “Bổn cung cam tâm tình nguyện cho nàng.” Trong tiếng nói khàn khàn lộ ra một tia mềm mại, đó là công chúa làm nũng mà người khác muốn nghe cũng không được.
Tim Uyển Nhi đột nhiên đập nhanh một phách, điện hạ như vậy thật sự mê người. Nàng khẽ cắn môi dưới, không dám lại mượn cơ hội càn rỡ. Ngày thường vào lúc này nàng nên thức dậy rửa mặt chải đầu, đến bên Võ Hoàng hầu hạ. Đêm nay điện hạ ngủ lại chỗ nàng, nếu nàng vắng mặt, chỉ sợ Võ Hoàng sẽ nghĩ nhiều cái gì.
Thái Bình biết nàng đang lo lắng chuyện gì, đè nàng nằm xuống trở lại, cười nói: “Tối hôm qua Thượng Quan đại nhân mê rượu, hôm nay không dậy nổi để hầu hạ mẫu hoàng, hợp tình hợp lý.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Nếu thần không đến hầu hạ……” Thái Bình chặn môi nàng lại, không cho nàng nói hết vế sau.
“Nàng như vậy làm sao có thể hầu hạ mẫu hoàng?” Thái Bình mỉm cười hỏi lại, “Việc của triều đình, không chấp nhận sai sót dù chỉ một chút.” Nói xong, nàng ngồi dậy, kiều mị kéo nội thường khoác lên người, rũ tóc đen xoã xuống sau lưng, ôn hòa nói, “Bên mẫu hoàng để ta đến hầu hạ.”
Uyển Nhi lắc đầu, “Thần có thể.”
“Đã nhiều ngày, Võ Thừa Tự nhất định sẽ âm thầm phái thủ hạ dâng thư cho mẫu hoàng, xin lập hắn làm Thái Tử.” Thái Bình một bên nói, một bên xuống giường, “Nếu mẫu hoàng thuận miệng hỏi nàng, nàng trả lời như thế nào?”
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Đời trước thần đã đáp rồi, trên đời không có đạo lý lập chất không lập tử.”
Thái Bình quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Nhất thời là vậy, nhất thời là thế, khi đó Võ Tam Tư vẫn còn, Võ Ý Tông cũng ở Thần Đô, thậm chí…… khi đó ta còn mang thai hài tử của Võ Du Kỵ.”
Lúc ấy thế lực Võ thị đang rất mạnh, sở dĩ a nương chèn ép Võ Thừa Tự, nguyên nhân có một phần xuất phát từ việc muốn cân bằng. Cho nên nàng mới thuận thế đẩy đi chức Thừa Tướng của Võ Thừa Tự, cũng là vì cân bằng nên muốn làm suy yếu ảnh hưởng của Võ Thừa Tự trong triều, miễn cho thế lực của Võ Thừa Tự càng lớn, đến mức thoát khỏi khống chế của nàng.
Hiện nay Võ Tam Tư đã chết, Võ Ý Tông cũng bị đày đến Lâm Tri, cho dù Võ Hoàng không nghĩ cho hắn làm Thái Tử, lần này chỉ sợ cũng sẽ không lấy được chức Tướng của hắn.
Uyển Nhi trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Điện hạ tính toán như thế nào?”
Thái Bình cười nói: “Mọi chuyện đều xem quyết đoán của mẫu hoàng.”
Uyển Nhi đau đầu vô cùng, nàng nhịn đau suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra ý của Thái Bình, “Điện hạ muốn quạt gió thêm củi?”
“Không hổ là Uyển Nhi của ta.” Thái Bình khen ngợi, “Ta nghĩ, với tâm tính gấp gáp của Võ Thừa Tự, hôm nay mẫu hoàng nhất định có thể thu được tấu chương thỉnh lập hắn làm Thái Tử.”
Uyển Nhi ngồi dậy từ trên giường, kiên định mở miệng, “Ta nên đến bên cạnh bệ hạ hầu hạ, một mình điện hạ, ta không yên tâm.”
“Ai nói ta muốn đánh trận chiến này một mình? Nàng lưu lại nơi này, sao chép kinh văn, khi nào viết xong, lại đưa đến cho mẫu hoàng.” Thái Bình ôn nhu hạ lệnh.
Uyển Nhi lẳng lặng mà nhìn Thái Bình trong chốc lát, bất đắc dĩ cười nói: “Điện hạ còn bảo hộ ta mọi chuyện chu toàn như vậy, sẽ có một ngày, ta lại thị sủng sinh kiều.”
“Ái phi cứ việc thị sủng sinh kiều, bổn cung chỉ sợ nàng che giấu, khẩu thị tâm phi.” Thái Bình nói xong, dán sát vào Uyển Nhi, nhéo nhẹ cằm nàng một cái, “Hầu hạ ta thay y phục.”
Uyển Nhi nhịn không được cười ra tiếng, “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.