“Giá!”
Dưới mái xe ngựa treo hai ngọn đèn lồng mờ nhạt, khi xe chạy đến trước, mang theo ánh đèn nhàn nhạt len vào giữa sương mù dày đặc trên đường núi. Càng về đêm, đường núi càng không dễ đi, sâu trong rừng rậm thỉnh thoảng vang lên tiếng dã thú gầm rú, chỉ cần nghe thấy cũng đủ hoảng sợ trong lòng.
Chỉ có một đội gồm hai mươi kỵ binh theo sau xe ngựa, hai người đi trước giơ cao đuốc, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn nhìn trái phải, đề phòng trong rừng có thể có mấy loài như gấu đen đột nhiên xông ra.
Hồng Nhụy theo Uyển Nhi ngồi trong xe ngựa, khẩn trương mà khuyên nhủ: “Đại nhân, hay là đợi hừng đông rồi hẵn lên đường, người bỏ lại một đại đội ở phía sau, chỉ mang theo hơn hai mươi người, lỡ như gặp phải phục kích……”
“Hú ——”
Trong rừng vang lên tiếng sói hoang kêu gào, Hồng Nhụy cuống quít kéo ống tay quan bào của Uyển Nhi, vội la lên: “Đại nhân, có sói! Có sói!”
“Hu!”
Đột nhiên, Vũ Lâm tướng sĩ đang đánh xe cho dừng ngựa.
“Làm sao vậy?” Uyển Nhi nhấc màn xe lên hỏi.
Vũ Lâm tướng sĩ nhảy xuống xe ngựa, mang theo kiếm đi về phía trước vài bước, khổ sở nói: “Lại gặp phải…… cây đổ.”
Uyển Nhi nhíu mày, đây đã lần thứ bảy nàng gặp phải cây đổ chắn đường đi đến Duyện Châu. Ban ngày lên đường liên tiếp gặp phải chuyện như vậy, cho nên hôm nay nàng quyết định đi ngay trong đêm, không nghĩ tới vẫn bị người ta chạy trước một bước, chặt đổ cây cối chắn đường.
Bình thường từ Thần Đô đến Duyện Châu chỉ cần mười ngày, nhưng đoạn đường này nàng lại mất cả nửa tháng, cách Duyện Châu chỉ còn có nửa ngày đường.
“Mau mau dời đi, nhanh chóng lên đường!” Uyển Nhi nghiêm túc hạ lệnh. Hiện giờ nàng là tâm phúc bên cạnh Võ Hậu, Vũ Lâm tướng sĩ cũng không dám xem thường nàng, nghe nàng hạ lệnh, liền bắt đầu khai thông đường núi.
Hơi lạnh trong núi rất đậm, Uyển Nhi đã không còn phân biệt được là bởi vì thấp thỏm, hay là bởi vì trời lạnh, mà nàng không nhịn được rùng mình vài cái, luôn cảm thấy Duyện Châu dường như phát sinh chuyện hệ trọng gì đó.
Rốt cuộc là ai vẫn luôn ngăn nàng đến Duyện Châu?
Là Thái Bình, hay là những người khác?
Uyển Nhi nghĩ lại chuyện đời trước, tháng Tám, Việt Vương Lý Trinh khởi binh phản loạn, Dự Châu cách Duyện Châu cũng không xa, lỡ như có người nhân cơ hội này đổ tội danh mưu phản lên người Thái Bình, Thái Bình chỉ sợ là căn bản không kịp phản bác, đã thành vong hồn dưới đao của người khác.
Phải nhanh lên!
Chẳng sợ đây là một bức chiếu thư đả thương người…… Chỉ cần có thể bảo hộ Thái Bình không có việc gì……
Chỉ có tồn tại, mới có tương lai.
Uyển Nhi càng nghĩ càng gấp, dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, cuốn ống tay áo lên cao, chuẩn bị ra tay giúp đỡ Vũ Lâm tướng sĩ di chuyển khúc cây.
Những người này thật sự đủ tàn nhẫn, chặt đổ hơn mười cây tùng chặn đường thì thôi đi, còn đào rất nhiều hố ngang qua con đường không có rào chắn ở xa xa, xe ngựa căn bản không thể chạy qua.
Đây là quyết tâm không để nàng đến truyền chỉ!
“A!”
Mảnh gỗ đột nhiên đâm chảy máu lòng bàn tay Uyển Nhi, nàng không khỏi kêu đau một tiếng.
Vũ Lâm tướng sĩ vội nói: “Đại nhân lên xe đợi một chút, mạt tướng bảo đảm, trong vòng nửa canh giờ, nhất định san lấp những cái hố ở phía trước!”
Uyển Nhi sốt ruột, khẽ cắn môi dưới, “Phải nhanh lên!”
“Vâng!” Vũ Lâm tướng sĩ nào dám chậm trễ, mang các huynh đệ ném thanh chắn qua một bên, liền bắt đầu dùng xẻng chặt cành cây, xúc bùn đất hai bên sườn núi lấp đầy hố.
Uyển Nhi nhìn về phía cuối đường, sương mù trên núi dày đặt, u ám không kể xiết.
Thái Bình.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên thắt lại, như bị cái gì hung hăng bóp một cái. Cảm giác bất an nháy mắt phóng đại hơn, như có vô số sợi tơ trong chớp mắt siết chặt trái tim, nghẹn đến mức làm nàng hít thở không thông.
Hồng Nhụy không yên tâm Uyển Nhi, vội vàng ôm áo choàng chạy đến, khoác áo choàng lên cơ thể Uyển Nhi, nhìn thấy trên tay nàng có vết máu, lo lắng nói: “Đại nhân người làm sao lại bị thương rồi!”
“Không đúng…… Không đúng……” Uyển Nhi đâu còn để ý đến vết thương trên tay, nàng gắt gao nắm lấy tay Hồng Nhụy, “Duyện Châu…… chỉ sợ đã xảy ra chuyện!”
Hồng Nhụy cũng vội, nhưng hiện giờ vết thương của đại nhân vẫn còn đổ máu, “Đại nhân bình tĩnh lại trước đã, để nô tỳ giúp đại nhân băng bó miệng vết thương.”
Lòng Uyển Nhi nóng như lửa đốt, hiện giờ đường núi không thông, nàng cũng không có biện pháp chạy đến Duyện Châu xem rốt cuộc có chuyện gì.
Hồng Nhụy cũng không biết nên khuyên nhủ Uyển Nhi như thế nào, nàng chỉ biết đại nhân chưa bao giờ sợ hãi như vậy, khi nàng giúp Uyển Nhi băng bó miệng vết thương, Uyển Nhi vẫn luôn run rẩy.
Vũ Lâm tướng sĩ thật sự đã đánh giá cao chiến lực của hai mươi mốt người bọn họ, cũng xem nhẹ số lượng hố sâu ở đây, hai mươi mốt người vùi đầu lấp hố liên tục cho tới khi hừng đông, cuối cùng mới có thể tiếp tục lên đường.
Chỉ là, bọn họ mệt mỏi một đêm, cho dù có lên đường, tốc độ cũng chậm đi một nửa so với ngày thường.
Vốn dĩ chính ngọ là có thể đến Duyện Châu, cuối cùng lại kéo tới chạng vạng mới đến được chân thành Duyện Châu.
Không khí ở thành Duyện Châu rất không thích hợp, mặt trời còn chưa xuống núi, cổng thành đã đóng chặt. Nhìn thấy đoàn người Uyển Nhi tới gần, tướng thủ thành lớn tiếng quát hỏi, “Người tới là ai?!”
Vũ Lâm tướng sĩ dẫn đầu ngửa đầu giơ lệnh bài lên, “Mạt tướng hộ tống Thượng Quan đại nhân tới đây tuyên chỉ, nhanh chóng thỉnh công chúa điện hạ ra khỏi thành nghênh chỉ!”
Uyển Nhi ngồi trong xe ngựa, vết thương tối hôm qua được Hồng Nhụy dùng khăn quấn chặt, nàng đặt hộp gỗ chứa hai bức chiếu thư trên đầu gối. Đây là bùa hộ mệnh của Thái Bình, cũng là lưỡi dao sắc bén lăng trì nàng cùng Thái Bình, nhìn thì như có hai con đường để chọn, nhưng đường sống chỉ có một mà thôi.
Sắc mặt tướng thủ thành xanh mét, nói thầm với phó tướng bên cạnh hai câu, chỉ thấy phó tướng một đường chạy xuống, nhưng không phải tới mở cổng thành.
Uyển Nhi đợi một lúc lâu, không chờ được cổng thành mở ra, nàng nhịn không được vén rèm nhìn ra ngoài xe ngựa, nghiêm túc hỏi: “Điện hạ ở đâu? Chiếu lệnh đã đến thành, vì sao chậm chạp không ra tiếp chỉ?!”
“Chuyện này…… Này……” Tướng thủ thành chần chờ, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Uyển Nhi ngửa đầu, lạnh giọng hỏi: “Ấp a ấp úng như thế, thành Duyện Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Vừa dứt lời, cổng thành đóng chặt đột nhiên mở ra, thứ sử Duyện Châu Dương Quỳnh mặc quan phục tiến đến tiếp đón.
“Sứ quân đường xa mà đến, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin sứ quân đừng trách.” Nói xong, Dương Quỳnh mời Uyển Nhi đi vào nói chuyện.
Đi ngang qua cổng thành có các bá tánh ở gần đó nhìn nhìn về phía bên này, thần sắc khác thường, không rõ là đau thương hay là phẫn nộ.
“Điện hạ đâu?” Uyển Nhi cũng không lập tức vào thành, theo lẽ thường mà nói, điện hạ hẳn đã sớm ra khỏi thành đón chào, sao lại tống cổ thứ sử Duyện Châu đến đây.
Dương Quỳnh khó xử mà nhíu chặt mày, “Chuyện này……”
“Nói!” Uyển Nhi lại lớn tiếng.
Dương Quỳnh cũng không dám đắc tội Uyển Nhi, tuy nàng chỉ là nữ quan, lại là nội thần bên cạnh Thái Hậu, nàng nói một câu tốt đẹp, có thể hữu dụng hơn cả các đại thần tiến cử rất nhiều.
“Công chúa…… Công chúa cấu kết……”
Khi Uyển Nhi nghe thấy hai chữ “Cấu kết”, trái tim nháy mắt lạnh đi một nửa, không khỏi siết chặt chiếc hộp trong lòng ngực, lạch cạch rung lên.
Dương Quỳnh căn bản không dám giương mắt nhìn Uyển Nhi, những lời này nói ra chột dạ cực kỳ, chỉ vì hắn căn bản không có bất luận chứng cứ thực tế gì, nói chính xác, là Thái Bình căn bản không lưu lại cho hắn bất kỳ chứng cứ nào.
Tối hôm qua phủ nha cháy lớn, cháy dữ dội, ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chớp mắt nuốt trọn phủ nha vào trong biển lửa.
“Cấu kết…… Việt Vương Dự Châu mưu phản…… Tối hôm qua khi hạ quan suất quân vây quanh phủ nha…… Công chúa tự biết không còn chỗ trốn…… liền phóng hỏa…… tự sát……”
“Nói bậy!”
Uyển Nhi không để Dương Quỳnh nói hết, hốc mắt đỏ bừng hét lớn một tiếng, đưa chiếc hộp cho Hồng Nhụy ở phía sau, nhảy xuống ngựa xe cũng không quay đầu mà đi thẳng vào thành Duyện Châu.
“Mau đi theo đại nhân, bảo hộ đại nhân!” Hồng Nhụy vội vàng phân phó Vũ Lâm tướng sĩ bên cạnh.
Mười tên Vũ Lâm tướng sĩ vội vàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh đuổi theo Uyển Nhi.
Nếu điện hạ có gì không may, Xuân Hạ chỉ sợ cũng chịu chung số phận.
Nước mắt Hồng Nhụy nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào phân phó, “Nhanh chóng vào thành, chờ đợi đại nhân phân phó.” Lưu lại Duyện Châu điều tra rõ tất cả, hay là trở về Thần Đô bẩm báo cho Thái Hậu, đều phải chờ một câu của Uyển Nhi.
Vũ Lâm tướng sĩ còn lại lĩnh mệnh, liền đánh xe chở Hồng Nhụy vào thành Duyện Châu.
Uyển Nhi chạy đi rất nhanh, sớm đã không màng đến chuyện người khác sẽ nghĩ gì khi thấy nàng thất thố như vậy. Vũ Lâm tướng sĩ theo sát nàng cũng có phần giật mình, bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng Thượng Quan nôn nóng vội vàng như vậy.
Chỉ chậm một ngày…… chỉ có một ngày……
Điện hạ của nàng lại gặp phải tai họa bất ngờ……
Phủ nha hỗn độn khô cằn dần dần xuất hiện trong tầm mắt Uyển Nhi, bước chân của nàng đột nhiên chậm lại, trước mắt nháy mắt mơ hồ, một cổ chua xót mãnh liệt ập vào trong lòng, giống như có lưỡi dao sắc bén cắt trái tim nàng từng tấc từng tấc, không cho nàng được thống khoái, chỉ có thống khổ dai dẳng.
Ánh tà dương chiếu xuống người Uyển Nhi, kéo dài bóng dáng của nàng, rõ ràng có thể thấy được mỗi một bước đi của nàng đều đang run rẩy.
Điện hạ sao lại có thể…… cứ thế mà đi?
Nàng ấy sao lại có thể nuốt lời?!
Điện hạ rõ ràng đã đồng ý với nàng, rõ ràng đã đồng ý……
Nước mắt lăn xuống dọc theo má Uyển Nhi, rơi vỡ dưới chân nàng, giờ khắc này, nàng cuối cùng đã hiểu rõ đời trước Thái Bình có bao nhiêu khổ sở.
Tiêu Tương thủy đoạn, ngọc toái liên thành.
Tiêu Tương ngừng chảy, ngọc bích vỡ tan.
Đâu chỉ như thế!
Thái Bình chính là mạng của nàng, chính là trời của nàng, nếu mạng đã mất, trời cũng sập, tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
“Điện hạ……” Nàng mở miệng, giọng nói đã khàn đặc, chỉ cảm thấy trong cổ họng xông lên một mùi máu tươi tanh nồng.
Nàng ấy thật sự không cần nàng nữa sao?
Thật sự đành lòng cứ như vậy…… mà đi mất sao?
Sống phải thấy người, chết cũng phải…… Không! Điện hạ nhất định không có việc gì, nhất định còn sống!
Dương Quỳnh từ phía sau bước nhanh lên trước, khuyên nhủ: “Sứ quân vẫn nên đến dịch quán nghỉ ngơi trước, nơi này vừa bẩn vừa loạn……” Thanh âm của hắn đột nhiên im bặt, chỉ vì ánh mắt Uyển Nhi nhìn hắn tràn ngập sát khí.
Tuy nàng chỉ là nội quan, cũng chỉ là một cô nương, nhưng Dương Quỳnh làm quan nửa đời, chưa bao giờ thấy ánh mắt làm người ta run sợ như vậy, phảng phất nháy mắt có thể xuyên qua điểm hắn chột dạ, liếc mắt là có thể nhìn thấu được hắn.
“Sứ…… Sứ quân……”
Uyển Nhi lớn tiếng hỏi, “Ngươi nói điện hạ mưu phản, có nhân chứng vật chứng gì sao?!”
Dương Quỳnh chột dạ hít vào một ngụm khí lạnh, hắn lại không thể nói vật chứng ở trên tay đại nhân Võ Thừa Tự ở Thần Đô.
Trận lửa lớn này kỳ quặc như thế, hơn nữa ven đường vẫn luôn có người cố ý cản lại, việc này nhất định có nội tình, Uyển Nhi cho dù như thế nào cũng phải tra ra rõ ràng, đòi lại công đạo cho điện hạ!
“Điện hạ ở Duyện Châu cứu tế hơn một năm, nếu có tâm tạo phản, cần gì phải chờ đến giờ này ngày này!” Uyển Nhi đi đến trước một bước, ép hỏi Dương Quỳnh, “Không có nhân chứng, cũng không có vật chứng, ngươi dựa vào cái gì nói điện hạ cấu kết với Việt Vương tạo phản?!”
Dương Quỳnh á khẩu không trả lời được, “Nếu…… không phải chột dạ…… vì sao phải phóng hỏa……”
“Đại nhân là thứ sử Duyện Châu, việc này đại nhân không biết, còn muốn hỏi ta?!” Hai mắt Uyển Nhi đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Quỳnh, tới gần hắn một bước, “Thái Hậu xưa nay sủng ái điện hạ, nếu biết điện hạ gặp tai họa bất ngờ như vậy, đại nhân lại tùy tiện vu khống điện hạ tội mưu phản, đại nhân cũng biết mình sẽ có kết cục thế nào?!”
Thân thể Dương Quỳnh đột nhiên run lên, “Bản quan có vật chứng……”
“Vật chứng ở đâu!” Uyển Nhi gầm lên.
Dương quỳnh chỉ phải thành thật công đạo, “Đã sớm đưa đến Thần Đô……”
“Vì sao ta cùng Thái Hậu một chữ cũng không biết?!” Uyển Nhi hỏi lại.
“Ở…… Ở trong tay Võ đại nhân…… Hắn hẳn sẽ giao cho Thái Hậu……”
“Võ đại nhân nào?!”
“Xuân Quan thượng thư……”
Uyển Nhi hít một ngụm khí lạnh, giọng đầy căm hận: “Xuân Quan phụ trách chuyện lễ chế, sao có thể thụ lí án mưu phản? Dương Quỳnh, ngươi thật to gan, ngay cả Võ đại nhân cũng dám vu cáo!”
Dương Quỳnh gấp gáp nói: “Sứ quân, những câu này của ta là thật mà!”
Đúng lúc này, hán tử thu dẹp hiện trường hoả hoạn lớn tiếng hô, “Đại nhân, tiểu nhân tìm thấy thi thể!”
Uyển Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, ánh hoàng hôn đâm vào đáy mắt nàng, bức hai tròng mắt nàng trướng đau, tầm mắt lại lần nữa trở nên mơ hồ. Nàng không màng tất cả chạy sâu vào đống phế tích, nhìn những hán tử đó lôi vài thi thể cháy trụi ra ngoài.
Máu thịt đã biến thành bùn đất, trước hết kéo ra được bốn thi thể trên người còn còn sót lại mảnh giáp, giống với áo giáp của võ sĩ bên cạnh công chúa.
Rất nhanh sau đó, bên dưới võ sĩ lại kéo ra hai thi thể của nữ tử.
“Đây…… Đây hình như là…… thi thể của điện hạ……”
Bên trong đám đông có người run rẩy nói ra một câu như vậy, sau đó liền nghe thấy Hồng Nhụy kinh hô, “Không ổn rồi! Đại nhân ngất xỉu!”