Cấm Đình

Chương 105: Phạm thượng




Uyển Nhi đi nhanh một đường, khi trở lại xe ngựa bên ngoài phủ, che lại lồng ngực đang nhảy lên thình thịch một lúc mới hòa hoãn lại, đè nén tức giận đầy bụng xuống.
Hồng Nhụy không dám nhiều lời, nàng cũng thật sự tức giận. Đại nhân làm nhiều chuyện vì công chúa như vậy, trên trán còn để lại một vết sẹo, kết quả đổi lấy kết cục thế này, thật sự lương bạc!
Xá Địch thị không nhanh không chậm bước lên xe ngựa, Uyển Nhi liền phân phó Vũ Lâm tướng sĩ tức tốc đánh xe đến dịch quán.
“Chờ đã.” Xá Địch thị đột nhiên mở miệng, ngăn cản Vũ Lâm tướng sĩ.
Uyển Nhi đối diện với ánh mắt hồ nghi của Xá Địch thị, nghiêm túc hỏi: “Trinh nương?”
“Phải là ta hỏi ngươi, ngươi làm sao vậy?” Xá Địch thị hỏi lại.
“Ta?”
“Đúng vậy, là ngươi.”
Uyển Nhi im lặng một lát, ra vẻ thản nhiên giải thích: “Ta chỉ đang nhắc nhở điện hạ thôi, quy củ quan trọng.”
“Vậy à?” Xá Địch thị có chút hiếu kỳ, lần này thật sự muốn biết Uyển Nhi đến tột cùng là làm sao vậy.
Uyển Nhi nghĩ, hôm nay khẳng định trốn không thoát, đành phải thú nhận: “Lúc trước điện hạ thỉnh chỉ phải vì tiên đế thủ lăng ba năm, hiện giờ cũng chỉ mới hơn nửa năm, nàng ấy lại ở trong phủ cùng võ sĩ liếc mắt đưa tình, việc này chúng ta nhìn thấy thì thôi, nếu truyền tới bên Đông Đô, bách quan sẽ cho rằng điện hạ phong lưu, với điện hạ mà nói, cũng không phải chuyện tốt.”
Xá Địch thị cười khẽ, “Cho nên Uyển Nhi mới giận đến như vậy sao?”
Uyển Nhi thở dài, “Ta chỉ không muốn điện hạ gặp chuyện thị phi, trêu chọc tai họa.”
“Ừm.” Xá Địch thị có vẻ tin, cũng có vẻ không tin.
Uyển Nhi nghiêm túc nhìn nàng ấy, “Ngươi không tin sao?”
“Tin, sao lại không tin? Ngươi để ý điện hạ như vậy, mọi chuyện đều nghĩ chu đáo cho nàng ấy, nhưng tại sao lại không nghĩ cho chính bản thân ngươi?” Xá Địch thị dùng một câu đánh trúng yếu điểm, “Ngươi đừng quên, vết sẹo trên mi tâm của mình bởi vì sao mà có? Việc này truyền đến Đông Đô, điện hạ không nhất định có chuyện, vậy ngươi thì sao? Còn muốn Thái Hậu lại vạch trên mặt của mình nữa à? Hay là dứt khoát cho ngươi một đao, chém rơi đầu của ngươi?”
“……” Uyển Nhi lặng im.
Xá Địch thị nắm lấy tay Uyển Nhi, lời nói chân thành: “Nghe ta một câu, hôm nay xem như là ngươi báo đáp ân tình của điện hạ, về sau không nên dùng loại biện pháp như vậy tùy tiện chỉ điểm điện hạ.”
Uyển Nhi hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
“Thái Hậu cùng điện hạ dù sao cũng là mẫu nữ, tình sâu hơn biển, chỉ cần không liên quan đến tranh quyền đoạt lợi, mặc kệ điện hạ làm sai chuyện gì, Thái Hậu cũng sẽ giữ mạng cho nàng ấy.” Tuy Xá Địch thị đang cười, ngữ khí lại lạnh vô cùng, “Nhưng ngươi không giống vậy, nói chính xác, ngươi và ta đều là con kiến dưới chân những người đó, chỉ cần vô ý, khó giữ được tính mạng.”
Đạo lý này, Uyển Nhi biết.
“Trinh nương, cảm ơn ngươi.” Lúc này trái tim Uyển Nhi hơi ấm lên, nắm lại tay Xá Địch thị thật chặt, “Về sau ta sẽ hành sự cẩn trọng.”
“Vậy thì tốt.” Tay kia của Xá Địch thị phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, “Thừa dịp hôm nay còn sớm, ngươi không trở về nhà nhìn một cái sao?”
Uyển Nhi tất nhiên có nhớ Trịnh thị, chỉ là nếu nàng trở về nhà, nếu điện hạ lặng lẽ đến dịch quán tìm nàng, nàng ấy sẽ uổng công. Trên người nàng còn có nhiệm vụ được Võ Hậu giao cho, cho dù có giận điện hạ, nàng cũng phải hỏi tình thế Trường An cho rõ ràng trước. Chỉ có như thế, nàng mới có thể nghĩ cách giúp đỡ Xá Địch thị, để Xá Địch thị hoàn thành thỏa đáng nhiệm vụ của Võ Hậu.
“Ngày mai ta sẽ đi vấn an a nương, hôm nay mới tới Trường An, ta vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn.” Uyển Nhi lắc lắc đầu.
Ý cười của Xá Địch thị sâu hơn, “Nói như vậy, ta cũng nên đến dịch quán an phận qua một đêm.”
Uyển Nhi gật đầu, “Tốt nhất là như thế.”
“Nhưng đêm nay ta cần phải về Bùi phủ.” Xá Địch thị đã quyết định chủ ý.
Uyển Nhi ngạc nhiên, “Vì sao?”
“Hôm nay là ngày sinh của phu quân, tuy hắn không còn nữa, nhưng ta vẫn sẽ tuân theo ước định, mỗi năm vào ngày sinh của hắn sẽ treo một sợi dây bình an lên cây bách trong phủ.” Xá Địch thị vĩnh viễn sẽ không quên ước định này, “Hắn nói, chỉ cần thành tâm, có thể cầu được bình an, tuổi tuổi khoẻ mạnh.” Hiện giờ Bùi Hành Kiệm đã chết, trong tâm trí nàng chỉ còn nhi tử Bùi Quang Đình, “Ta chỉ cầu Tứ Lang bình an.”
Từ mẫu trong thiên hạ, đều là như thế.
Việc này cho dù truyền tới tai Võ Hậu, Võ Hậu cũng sẽ không hỏi thêm cái gì.
“Mọi chuyện cẩn thận.” Uyển Nhi chỉ có thể nhắc nhở một câu.
Xá Địch thị gật đầu, “Được.”
Sau đó, Uyển Nhi mệnh Vũ Lâm tướng sĩ đưa Xá Địch thị đến Bùi phủ trước, sau khi cáo biệt Xá Địch thị, liền một mình đến dịch quán nghỉ ngơi.
Hồng Nhụy bưng ngọ thiện lên, Uyển Nhi chỉ ăn hai miếng, liền cảm giác nhạt nhẽo.
“Đại nhân, người tốt xấu gì cũng nên ăn thêm hai miếng, tức giận không đáng.” Hồng Nhụy nhanh chóng an ủi Uyển Nhi, sợ nàng tức giận làm khổ bản thân.
Uyển Nhi cười hỏi: “Đã giờ nào rồi?”
Hồng Nhụy đứng dậy đi đến nhìn đồng hồ nước, nghiêm túc trả lời: “Bẩm đại nhân, đã là giờ Mùi một khắc.”
“Hai canh giờ, một chút động tĩnh cũng không có.” Tươi cười của Uyển Nhi trở nên cứng nhắc, sau đó biến mất. Trong đầu lại tái hiện hình ảnh Thái Bình ôm ấp thân mật cùng võ sĩ kia, lửa giận vốn dĩ đã áp xuống lại dâng lên lần nữa.
Chẳng lẽ đúng như trong lời kịch, thứ gì càng dễ dàng có được, liền càng không biết quý trọng.
Uyển Nhi càng nghĩ càng chua xót, bỗng dưng lắc lắc đầu, dùng chút lý trí cuối cùng tự nói với chính mình, mặc dù phán người tội chết, cũng nên cho người nọ một cơ hội giải thích.
Điện hạ của nàng không nên diễn giả thành thật, không nên nửa năm không gặp đã lãng quên nàng.
Nếu Thái Bình thật sự là người như vậy, đời trước nàng ấy sao có thể làm nhiều thứ vì nàng đến thế?
Thế sự luôn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mặc dù thông tuệ như Uyển Nhi, hiện giờ toàn thân chìm trong biển giấm, nghĩ càng nhiều, nàng liền càng sợ sệt, càng muốn rút những bất an đó ra, lại càng bị quấn chặt bởi phỏng đoán, vừa sợ vừa giận.
Vì yêu mà ưu sầu, vì yêu mà sợ hãi.
Câu Phật dạy không ngừng xoay quanh trong đầu, nàng không thể giải thoát, càng lún càng sâu, càng không nhịn được nghĩ đến chuyện bi quan.
Chợt thấy hốc mắt nóng lên, tầm mắt nàng đã mơ hồ.
Hồng Nhụy nhìn thấy đau lòng, vội vàng cầm khăn sạch đưa đến, “Đại nhân, mau lau đi.”
Uyển Nhi tiếp nhận khăn, âm thầm hạ quyết tâm, nếu điện hạ thật sự vô tình đến mức đó, nàng cần gì phải tiếp tục dây dưa với điện hạ, mặc dù có khó, nàng cũng muốn nhẫn tâm chém đứt tình này.
Một ngày chém không đứt, vậy liền chém một năm, một năm vẫn không được, vậy liền chém mười năm.
Ai cần đòi chết đòi sống vì cái người không yêu mình?
Trong lòng tuy đã nghĩ “cứng rắn” như vậy, nhưng lúc nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng lòng căng thẳng của nàng rốt cuộc cũng có một khắc lơi lỏng.
“Ai?” Hồng Nhụy lớn tiếng hỏi.
“Hồng Nhụy, là ta.” Thanh âm của Xuân Hạ vang lên ở bên ngoài, “Điện hạ mệnh nô tỳ đến đây, đưa lễ vật tạ tội cho đại nhân.”
Hồng Nhụy nhìn Uyển Nhi một cái, thấy trong mắt nàng ấy chỉ có mất mát, đột nhiên lại tức giận hơn. Điện hạ sao có thể một chút thành ý cũng không có? Tống cổ Xuân Hạ tới đưa lễ vật là xong rồi!
Hồng Nhụy cuốn ống tay áo lên, đột nhiên mở cửa ra, trút hết tức giận lên người Xuân Hạ, “Biết rồi!” Lập tức duỗi tay lấy lễ vật Xuân Hạ đang ôm trong tay, xoay người đi trở về phòng, “Phanh” một tiếng đóng sập cửa.
Xuân Hạ ăn một trận bụi, không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn.
Hồng Nhụy vậy mà lại hung dữ với nàng!
“Hồng Nhụy ngươi…… Ngươi ra đây! Ta có lời muốn nói với ngươi!”
“Ta không có gì để nói với ngươi!”
Uyển Nhi chỉ nhìn lướt qua lễ vật Hồng Nhụy đặt xuống, chẳng qua là chút vật tầm thường, quả thật không có thành ý.
Ngoài cửa lại vang lên thanh âm của Xuân Hạ, “Ngươi nghe ta nói một câu cũng được! Ngươi ra đây!”
“Ta không nghe!” Hồng Nhụy đã hoàn toàn cãi nhau với Xuân Hạ.
Uyển Nhi nghe được phiền lòng, “Đi ra ngoài, ồn ào đủ rồi thì trở về.”
Hồng Nhụy sửng sốt một chút, biết chính mình làm phiền đại nhân, lập tức áy náy nhất bái với Uyển Nhi, “Nô tỳ liền ra đuổi Xuân Hạ đi.” Nói xong, Hồng Nhụy thở phì phì mà mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Cửa phòng thực mau đã đóng lại, nhưng sau đó lại vang lên âm thanh của một chuỗi xích sắt.
Uyển Nhi nghe thấy chỗ không thích hợp, đứng dậy đi đến cửa, muốn mở cửa phòng ra nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là chuyện gì.
“Cạch!”
Uyển Nhi phát hiện cửa không mở được, có người dùng xích sắt khóa chặt cửa phòng.
“Hồng Nhụy! Ai đã khóa cửa?”
Nghe thấy Uyển Nhi kinh ngạc hỏi, Hồng Nhụy muốn trả lời theo bản năng, lại bị Xuân Hạ bịt kín miệng.
Xuân Hạ nhịn cười nói: “Thượng Quan đại nhân kiêu căng ngạo mạn, làm công chúa tức giận, điện hạ có lệnh, cấm đoán ở dịch quán ba ngày, răn đe cảnh cáo!” Nói xong, Xuân Hạ đưa ánh mắt với võ sĩ của phủ công chúa, mệnh bọn họ canh gác bên ngoài, sau đó câu lấy Hồng Nhụy đến tiền đường dịch quán.
Hồng Nhụy giãy giụa không thoát, liền quyết ý, hung hăng cắn một cái xuống tay Xuân Hạ.
Xuân Hạ bị đau, cuối cùng phải buông lỏng tay.
“Trợ Trụ vi ngược!” Hồng Nhụy mắng Xuân Hạ một câu, xoay người liền muốn trở về hầu hạ Uyển Nhi.
Xuân Hạ nhịn đau bắt lấy tay Hồng Nhụy, “Quay lại đây!” Vừa nói, nhìn thoáng qua xung quanh, lôi kéo Hồng Nhụy đến một góc đình không có người.
“Buông tay!” Hồng Nhụy tức giận, “Điện hạ không có lương tâm, ngươi cũng không có lương tâm!”
“Xuỵt! Đây là đại bất kính đó!” Xuân Hạ biết nàng ấy tức giận, lại không nghĩ rằng nàng ấy lại tức giận đến mức này, ngay cả lời đại bất kính cũng dám nói.
Hồng Nhụy nhỏ giọng nghẹn ngào: “Đại nhân ở Lạc Dương, thiếu chút nữa mạng cũng không còn, kết quả điện hạ đối với nàng ấy như thế nào? Ngươi không nhìn thấy sao!”
Xuân Hạ chớp chớp mắt, “Ngươi…… Lời này có ý gì?”
Hồng Nhụy dứt khoát không thèm đếm xỉa, chỉ chỉ mi tâm của mình, “Nơi này! Đại nhân vì muốn xin một đạo thánh chỉ cho điện hạ, sống sờ sờ mà bị Thái Hậu dùng cây trâm cắt lên, để lại một vết sẹo thật lớn!”
Xuân Hạ mới đầu còn cho rằng công chúa dỗ dành đại nhân một chút là ổn, nhưng sau khi biết được việc này, nàng cuối cùng đã hiểu rõ vì sao đại nhân sẽ tức giận như vậy, vì sao Hồng Nhụy sẽ tức giận như vậy.
Hồng Nhụy thấy Xuân Hạ á khẩu không trả lời được, giọng đã khàn khàn: “Hiện giờ ngươi còn giúp điện hạ gạt ta ra ngoài, nhốt đại nhân một mình trong phòng, lương tâm của mấy người đâu!”
Xuân Hạ giải thích: “Hôm nay điện hạ thật sự chỉ là diễn trò……”
“Diễn trò rồi còn cấm túc, đây không phải rõ ràng là khi dễ đại nhân sao!” Hồng Nhụy một chữ cũng không tin.
Xuân Hạ nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, điện hạ mệnh nàng quây lấy Hồng Nhụy, đừng để Hồng Nhụy ở dịch quán làm ầm ĩ, ít nhất chuyện này nàng nhất định phải làm được.
“Hồng Nhụy.” Xuân Hạ mềm giọng khẽ gọi, nắm thật chặt tay Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy ghét bỏ rút ra tay lại, “Cút ngay.”
Xuân Hạ cười làm lành, “Điện hạ nói, đại nhân nhất định sẽ không muốn ăn cái gì, ngươi một hai muốn trở về hầu hạ cũng không phải không được, tốt xấu gì cùng ta đến phòng bếp một chuyến, chuẩn bị chút thức ăn mà đại nhân thích……”
“Đồ ăn có ngon đại nhân cũng ăn không vô!” Hồng Nhụy trợn mắt liếc Xuân Hạ một cái.
Xuân Hạ khuyên nhủ: “Cũng phải thử một chút chứ, đại nhân đói lả, ngươi cũng đau lòng không phải sao?”
Hồng Nhụy nghĩ nghĩ, cân nhắc phân lượng mấy lời cuối của nàng ấy, nàng liền đi cùng Xuân Hạ một chuyến, “Đây chính là ngươi nói, làm xong món ăn, liền thả ta vào trong hầu hạ.”
“Được! Ta đã nói mà.” Xuân Hạ gật đầu thật mạnh. Dù sao nàng chỉ là nô tỳ, lời nói của nàng, khẳng định võ sĩ cũng không nghe.
“Còn không mau đi?” Lần này đến lượt Hồng Nhụy kéo kéo Xuân Hạ.
Xuân Hạ khẽ thở phào một hơi, liền đi theo Hồng Nhụy đến phòng bếp.
Thái Bình trừng phạt Uyển Nhi trắng trợn, cho nên trong ngoài dịch quán này đều an bài võ sĩ của phủ công chúa. Ban đầu nơi này còn có quan viên khác, đều bị Thái Bình mời đến dịch quán khác nghỉ ngơi.
Khi Uyển Nhi biết được mình bị Thái Bình cấm đoán ở nơi này, liền biết đây chẳng qua là thủ đoạn của Thái Bình, lấy việc công làm việc tư. Thái Bình sợ nàng thấy nàng ấy sẽ càng thêm tức giận, trực tiếp lên đường về Lạc Dương phục mệnh, không cho nàng ấy cơ hội giải thích, cho nên Thái Bình đơn giản chỉ dùng một chiêu tàn nhẫn, danh chính ngôn thuận mà “giam” nàng ở dịch quán ba ngày.
Lấy hiểu biết của Uyển Nhi đối với Thái Bình, đêm nay công chúa nhất định sẽ tự mình đến giải thích. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Uyển Nhi an tĩnh nhàn nhã ngồi trở lại bên kỷ án, nàng ngược lại cũng muốn nhìn một cái, lần này Thái Bình có bao nhiêu thành ý!
Chỉ là…… Nàng tựa hồ xem nhẹ sự vội vàng của Thái Bình.
Uyển Nhi mới vừa ngồi xuống bên kỷ án không lâu, cửa sổ đã bị ai đó đẩy ra, nàng cả kinh vội đứng dậy, ghé mắt nhìn đến ——
Đường đường là Trấn Quốc Công Chúa, lại bám vào cửa sổ áy náy cười với nàng, thật cẩn thận bò vào nửa người, “Uyển Nhi, ta……”
“Ra ngoài!” Uyển Nhi cho rằng lúc thấy nàng ấy mình có thể bình bình tĩnh tĩnh, nhưng khi nhìn thấy lửa giận trong lòng lại sôi lên, không chờ Thái Bình nói xong, liền bước nhanh đến bên cửa sổ, muốn đẩy nàng ấy ra ngoài.
Thái Bình hoảng loạn bấu chặt vào khung cửa sổ, vội la lên: “Cây thang đã lấy đi rồi, nàng còn đẩy, ta sẽ ngã xuống đó!” Thái Bình dùng chiêu “đập nồi dìm thuyền”, chặt đứt đường lui của mình, làm cho Uyển Nhi không có cách nào phải giữ nàng lại.
Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, nửa thân công chúa đang treo bên ngoài cửa sổ, cây thang phía dưới đã bị người ta thu hồi.
“Ngươi!”
“Uyển Nhi tốt, để cho ta vào trước đã, bằng không bị tướng sĩ đi tuần tra nhìn thấy, tưởng rằng ban ngày có đạo tặc leo vào dịch quán trộm cắp, bọn họ nhất định sẽ bắn tên!”
Uyển Nhi cũng biết việc này nghiêm trọng, mặc dù hiểu rõ tâm tư của Thái Bình, cũng chỉ đành chấp nhận.
Thái Bình thấy nàng không cản lại nữa, liền cười trộm trèo qua cửa sổ, trở tay đóng chặt cánh cửa.
Uyển Nhi né tránh cái ôm của Thái Bình, mặt lạnh như sương, lạnh lùng châm chọc một câu, “Điện hạ thật đúng là có nhiều thủ đoạn!”
Thái Bình không trả lời, chỉ tới gần Uyển Nhi một bước. Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình tới gần, liền lui về sau một bước.
“Thỉnh điện hạ tự trọng.”
“Uyển Nhi……”
Thái Bình khàn giọng khẽ gọi, lúc rũ mắt, hốc mắt đã ướt.
Uyển Nhi nhìn thấy nàng ấy như vậy, trong tim không tự chủ được mà mềm xuống, “Thần biết điện hạ chỉ diễn trò, điện hạ không cần giải thích.”
Thái Bình tự nhiên biết nàng ấy có thể nghĩ đến điểm này, nhưng nàng càng biết, nàng không thể ỷ vào Uyển Nhi thông tuệ liền nửa câu xin lỗi cũng không nói, “Nàng nên giận ta.”
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình sẽ nói câu này, ngơ ngẩn mà nhìn Thái Bình.
Thái Bình rưng rưng cười khẽ, “Nàng giận ta, chứng minh trong lòng nàng có ta.”
“Không biết xấu hổ!” Uyển Nhi nghe nàng ấy nói, trong tim mềm, nhưng cơn giận chưa tan, ngữ khí vẫn lành lạnh mang theo gai nhọn như cũ, không chút khách khí.
“Ta để Uyển Nhi thu thập, Uyển Nhi cứ việc đánh mắng, càng tàn nhẫn càng tốt.” Vừa nói, Thái Bình ngẩng đầu nhắm mắt, mở ra hai tay, bộ dáng mặc người xâu xé.
Đánh đau thật, cũng không biết người đau lòng chính là ai!
Chuyện này thật ra làm Uyển Nhi tiến thoái lưỡng nan, “Điện hạ chính là cố ý chọc thần không vui! Thần…… có thể đánh người sao?” Nàng cố tình nhịn xuống chữ “nỡ”, chính là không muốn để Thái Bình nghe xong đắc ý.
Thái Bình mở mắt, nghiêm túc nói: “Ta đã tắm rửa sạch sẽ đưa tới tận cửa, không tin nàng ngửi thử!” Vừa nói, liền cởi bỏ đai lưng, mở rộng nội thường, áp sát vào Uyển Nhi để nàng ấy ngửi.
Mùi hương bồ kết xông tới, trộn lẫn cùng hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể Thái Bình, không thể nghi ngờ là dụ hoặc chết người.
Biết rõ Uyển Nhi nhớ nàng ấy rất nhiều, điện hạ chính là cố ý!
Uyển Nhi đứng thẳng người, quay lưng lại, “Không có gì lạ!”
“Uyển Nhi……” Thái Bình dang tay ôm chặt nàng từ phía sau, Uyển Nhi chỉ giãy giụa hai cái, liền cầm lòng không đậu mà dán ở trong lòng điện hạ.
Điện hạ chính là độc mà nàng cam tâm tình nguyện ăn vào, cho dù chết, cũng vui vẻ chịu đựng.
“Ta nhớ nàng……” Thái Bình cắn nhẹ lên vành tai Uyển Nhi, hơi thở bỗng nhiên trở nên thực nóng, thanh âm cũng trầm xuống, “Rất nhớ…… Rất nhớ nàng……”
Cảm giác tê dại từ trên vành tai một đường truyền đi, thẳng đến trong tim Uyển Nhi.
Một chốc này, không chỉ có tim Thái Bình đập cuồng loạn, tim nàng cũng đập cuồng loạn vô cùng.
Lúc Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình muốn tháo lụa trắng trên trán nàng, nàng hoảng loạn quay người nhìn thẳng vào Thái Bình, nghiêm túc nói: “Điện hạ hôm nay là tới thỉnh tội.”
Thái Bình gật đầu, “Ừm.”
Uyển Nhi hơi hơi ngẩng đầu, bên tai đã đỏ bừng, “Ta nói phạt cái gì, điện hạ liền nghe theo cái đó, có phải hay không?”
Trước khi tới Thái Bình đã biết Uyển Nhi không dễ dỗ, nàng ấy chịu mở lời, tự nhiên mọi chuyện nàng đều nghe theo, “Đúng.”
“Nhắm mắt.” Uyển Nhi nghiêm túc nói.
“Sao?” Thái Bình cảm thấy có chút bất an.
“Nàng không thuận theo ta?” Uyển Nhi vội vàng thúc giục.
“Nghe mà……” Thái Bình chỉ đành nhắm hai mắt lại.
Uyển Nhi cầm lấy mội dải lụa trắng, che khuất hai mắt Thái Bình, buộc thật chặt.
“Uyển Nhi nàng như vậy…… Ta không nhìn thấy rõ nàng……” Thái Bình chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Uyển Nhi mơ hồ qua lớp lụa trắng, thật vất vả mới có thể nhìn ngắm nàng ấy cẩn thận, nàng luyến tiếc thời gian uổng phí như vậy.
“Đây là trừng phạt!” Hơi thở Uyển Nhi gần trong gang tấc, đầu ngón tay để lên ngực Thái Bình, một bên vẽ vòng, một bên buộc Thái Bình lui về sau, “Điện hạ phải nhận.”
Nhịp tim Thái Bình rối loạn, gót chân đột nhiên đụng phải chân giường, không khỏi lảo đảo ngã ngồi trên giường.
“Uyển…… A……”
Môi Uyển Nhi chợt áp xuống, phong bế lời nói của Thái Bình.
Chỉ có dĩ hạ phạm thượng, mới có thể tiêu tan lửa giận đã thiêu cháy nửa ngày.
Mới đầu Uyển Nhi chỉ cho là giải hận, nhưng ghen tuông qua đi, những nhớ nhung nồng đậm ẫn nhẫn nửa năm mãnh liệt kéo đến, nàng không thể không thừa nhận, nàng cũng rất nhớ nàng ấy.
Trong lúc thân mật, Thái Bình cắn một ngụm lên vàng tai nàng, khàn khàn lại mê hoặc mà nói một câu, “Không cho phép ra ngoài.”
_____
Chú giải
Giờ Mùi: 1 giờ đến 3 giờ chiều (giờ Mùi một khắc: 1 giờ 15 phút)
Trợ Trụ vi ngược: tiếp tay cho kẻ xấu (Trụ của Trụ Vương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.