Buổi tối, Uông thị ngủ mơ đột nhiên liền kinh tỉnh lại, tiếng thét chói tai của nàng kinh động cả Thanh Trúc.
Thanh Trúc nhìn trên trán Uông thị đều là mồ hôi, nhịn không được nói, "Phu nhân, ngài làm sao vậy?"
Uông thị ôm chăn, ánh mắt sợ hãi, thẳng đến một hồi lâu mới bình phục lại, nói, "Nước", Thanh Trúc vội vàng cầm nước trà qua, đưa cho Uông thị.
Uông thị tiếp nhận, một ngụm liền uống hết, ngực nàng mãnh liệt phập phồng, tựa hồ rất là kích động, giọng run run hỏi, "Thanh Trúc, ta hiện tại ở nơi nào?"
Thanh Trúc vội vàng cầm tay Uông thị nói, "Phu nhân, ngài đang ở ngay trong viện mình." Từ lúc trở về, Uông thị thường xuyên gặp ác mộng, có đôi khi còn có thể lôi kéo tay nàng hỏi, ngươi là Thanh Trúc sao? Làm cho tâm nàng rất khó chịu, nghe nói Uông thị đi ra ngoài một ngày một đêm, không có ai biết thời gian kia đã xảy ra cái gì, nhưng là hiển nhiên cũng không thoải mái.
Kinh đô tin đồn về Uông thị và Lục gia ồn ào huyên náo, Chiêu Hòa vương và Hoài An vương vì chuyện này thiếu chút nữa đánh nhau trước điện tiền, đều một bó tuổi, thế nhưng đều nóng tính. Bọn họ đều chỉ trích đứa nhỏ đối phương không tốt, hoàng đế dở khóc dở cười, khuyên can hai người, thế này mới bình ổn việc này.
Uông thị vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy khất cái kia quần áo tả tơi nhào tới mình, cười dữ tợn. Đói bụng một ngày, nàng ngay cả nước miếng cũng không còn, một điểm khí lực đều không có, thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp. Hiện tại nàng ngẫm lại còn cảm thấy cả người phát run, như xuống đất ngục. ( công nhận Chiêu Hòa vương với Chiêu Hòa vương phi đủ ác, đuổi đi không cho một cắc, lại dựng trò bảo ăn mày giả như muốn hiếp nàng ta )
Trong phòng tối, Chiêu Hòa vương phi lạnh lùng nhìn nàng, hỏi, lại cho ngươi một cơ hội, ngươi còn muốn hòa ly hay không. Một khắc kia đầu óc của nàng cái gì cũng không, thầm nghĩ chỉ cần lại được ăn ngon mặc đẹp, còn có cái gì không thể đáp ứng? Nàng nhào qua ôm lấy váy Chiêu Hòa vương phi nói, không không, ta nghe mẫu phi, nói xong đó là nước mắt rơi như mưa, nàng rốt cục biết, nếu không có Chiêu Hòa vương phủ, nàng chẳng là gì cả. Rời đi, bất quá là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Chiêu Hòa vương phi lãnh mặt dần dần dịu xuống, cuối cùng biến thành thần sắc đau lòng, bà khó khăn mới khắc chế nội tâm của mình, lúc này nhìn thấy nữ nhi quay đầu, rốt cục nhịn không được cũng khóc theo.
Sự tình phía sau tựa hồ thực thuận lợi, Chiêu Hòa vương phủ và Hoài An Vương phủ thương lượng, nàng cũng bị đưa về biệt viện.
Nhưng nàng không cam lòng. Nàng nhìn Cố Tương kia và Lục gia hai người thân mật tản bộ bên hồ, chỉ cảm thấy trong lòng lại hâm mộ lại ghen tị, dựa vào cái gì nàng không thể sống theo ý mình, Ngô lang của nàng lại ở nơi nào? ( thật ra từ đầu Uông thị đã tưởng bở, “ Ngô lang “ kia vốn không yêu nàng ta, nên cộng thêm 1 lý do nữa liền thà bỏ nhà đi cũng không muốn cưới )
Một đám vấn đề phức tạp quấn lấy nàng, làm cho nàng không thể yên. Nàng cảm thấy sống cùng Hình Thượng Thiên như vậy, dày vò giống như nằm giữa nồi chảo, chính mình sớm muộn gì cũng héo rũ như đóa hoa kia. ( bà có lúc nào tươi mà sợ héo )
Rốt cuộc muốn làm sao bây giờ?
Chuyển đến thôn trang sau, tâm tình Cố Tương tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Lúc nữ nhân mang thai rất mẫn cảm, cho dù Cố Tương thiên tính lạc quan vô tư, nhưng tình cảm mẫu tử trời sinh, cũng không thể không lo cho đứa nhỏ của mình.
Ngày chậm rãi đi qua, mùa xuân một năm này nghênh đón khô hạn hiếm thấy. Theo lời lão nhân nói, tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, nhưng là năm trước đại tuyết dày đặc kia thế nhưng không có nghênh đón mưa mùa xuân. Liên tục mấy tháng không có một giọt mưa, nông dân khổ không nói nổi, vài thôn xóm vì chuyện tưới tiêu đã kéo bè kéo lũ đánh nhau, nháo chết vô số. Lại nói, trời dần dần nóng, suối nước cũng dần dần cạn, nông dân nhìn đất đai trước kia phì nhiêu nay dần dần nức nẻ, sau đó mầm móng đều chết hết, trên mặt chết lặng mà thống khổ.
Cố Tương nhìn lưu dân càng ngày càng nhiều, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không tốt, triều đại nào cũng đều là từ lúc có lưu dân sẽ dần có chiến tranh và tạo phản. Chẳng lẽ thiên hạ sắp không yên ổn?
Đã đến tháng bảy, ngày Cố Tương dự tính sinh cũng sắp đến, Xuân Nha và Liễu Chi đều nơm nớp lo sợ, mà ngay cả Trịnh cô cô lại đây hỗ trợ đều là vẻ mặt khẩn trương. Chỉ cần Cố Tương nói một câu bụng nàng không thoải mái, vậy liền rối loạn, hai lang trung Đồng Nhân Đường mời đến sẽ thay phiên bắt mạch, tuy rằng Hình Thượng Thiên ra vẻ bình tĩnh, nhưng là đi đứng cứng ngắc, như gặp địch nhân nhìn chằm chằm lang trung, chỉ cần hắn dám nói một câu không tốt, vậy thì muốn lập tức xử trí người.
Cố Tương nhớ tới hiện đại, nam nhân hai mươi mốt tuổi vừa mới khảo học đại học, nếu ai nói với ngươi chúng ta kết hôn sinh con đi, phỏng chừng ngươi sẽ nghĩ đến hắn là bệnh thần kinh, chính mình còn là đứa nhỏ choai choai đâu. Nhưng tại cổ đại, Hình Thượng Thiên hai mươi mốt tuổi đã là phi thường xứng chức phụ thân rồi.
Buổi sáng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nàng ăn điểm tâm, trước kia cải bẹ này cũng không cho ăn, mỗi ngày ba bữa đều an bài tốt, lượng cơm ăn cũng vậy. Sau đó cơm nước xong liền mang theo Cố Tương đi tản bộ, chuyển một vòng trở về nếu còn thời gian, Hình Thượng Thiên mượn quyển sách niệm, nói như vậy để đứa nhỏ từ nhỏ đã được hun đúc, về sau sẽ hiếu học. Lúc ấy Cố Tương nhìn bộ dáng Hình Thượng Thiên nghiêm trang, thật muốn hỏi hắn, vạn nhất là nữ nhi làm sao bây giờ?
Bất quá xem Hình Thượng Thiên tha thiết chờ đợi, Cố Tương cũng thật sự không tốt dội nước lạnh, dù sao là nam hay nữ, sinh mới biết được.
Chờ ăn cơm trưa, sau đó chính là cùng Cố Tương ngủ trưa, tỉnh lại sau lại là tản bộ, muốn đi chung quanh cây ngô đồng trong viện mười vòng.
Sau đó lại là đọc sách, Cố Tương cảm thấy ngày đơn điệu đến nàng sợ hãi, trọng yếu nhất là, đồ ăn thiếu muối thiếu nước tương này thật sự là không hợp khẩu vị, con cua của ta, thịt nướng, thịt om đại tôm, các ngươi đều ở nơi nào?
Có buổi tối, khóe môi Cố Tương lưu trữ nước miếng tỉnh lại. Nàng không nói lời nào ôm Hình Thượng Thiên chùi nước mắt, Hình Thượng Thiên liền nóng nảy, hỏi nàng có phải bụng không thoải mái hay không. Cố Tương lắc đầu, nhưng Hình Thượng Thiên không tin, bụng Cố Tương lớn hơn cả bóng cao su, mỗi lần hắn nhìn đều run sợ trong lòng, phải gọi hai lang trung qua hỏi một phen.
Hai lão lang trung cộng lại hơn một trăm tuổi, thật sự là cảm thấy ngày này không có cách nào qua nổi. Một ngày bắt mạch một lần cũng thôi, khuya khoắt không cho xương cốt già của bọn họ ngủ, còn muốn ép buộc. Vốn tưởng rằng đại sự gì, kết quả mạch tượng tốt lắm, phi thường hữu lực! Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nhìn ánh mắt lang trung u oán, Hình Thượng Thiên có điểm xấu hổ, thưởng bạc cho lui xuống, hắn ôm Cố Tương dỗ hỏi, "Nàng rốt cuộc làm sao không thoải mái?"
Cố Tương chép miệng nửa ngày, chỉ chỉ dạ dày mình, "Nơi này."
"Đói bụng?"
Cố Tương gật gật đầu, đáng thương hề hề nói, "Ta muốn ăn thịt xuyến cay!" Nói xong liền không chớp mắt nhìn Hình Thượng Thiên.
"Không được, không thể ăn cay, không tốt cho đứa nhỏ." Hình Thượng Thiên không cần suy nghĩ cự tuyệt.
"Vậy cá hấp cách thủy được không?"
"Không được!"
"Được rồi, ta có thể ăn cái gì?" Cố Tương sắp khóc, nàng thật sự rất muốn ăn cay.
"Cháo cá.". Truyện Đam Mỹ
Lần này Cố Tương thật khóc, cháo cá kia thả một chút muối như vậy, liền như cháo hoa, có hương vị gì chứ! Nhưng bị Hình Thượng Thiên như hổ rình mồi nhìn chăm chú, nàng vẫn là uống một chén nhỏ, sau đó hàm chứa nước mắt ngủ, trong mộng đều là mỹ thực nàng thật lâu chưa được ăn.
Kinh đô, trong ngự thư phòng, Đại Tấn triều đã qua ba đời, hoàng đế cau mày đọc sổ con, lắc lắc đầu nói, "Tình hình tai nạn càng ngày càng nặng." Lập tức thở dài một hơi nói, "Xem ra, Khâm Thiên Giám nói cũng không phải không có lý, trẫm từ lúc đăng cơ tới nay, còn chưa có đi Thái Sơn hiến tế, đây là đang nói trẫm không thành tâm."
Nam tử tuổi còn trẻ đứng bên cạnh, thân mặc hoàng bào, đầu đội kim quan, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, hắn nói, "Phụ hoàng, ngài muốn đi Thái Sơn?"
Thái Chân đế đứng lên, nhìn bản đồ trên tường, mặt trên vẽ non sông Đại Tấn, mỗi lần nhìn đều làm cho hắn có cảm giác tự hào nói không nên lời, "Ngày đã được định ra, liền mùng hai tháng sau, là ngày hoàng đạo xuất hành."
Thái tử nhớ tới Hoài An vương thường xuyên động tác nhỏ liền cảm thấy không ổn, ly kinh lúc này thật sự là nguy hiểm, nhưng hắn lại không có căn cứ chính xác thực tế.
Hoàng đế nhìn thái tử âm tình bất định nói, "Con ta nhưng là có tâm sự gì?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, an trí Hoài An vương như thế nào?" Thái tử nói xong liền ngẩng đầu nhìn Thái Chân đế, hi vọng hắn có thể cho một đáp án làm mình an tâm.
Hoài An vương Hình Chương là kẻ khó lường, quyền cao chức trọng. Lúc Thái Chân đế vừa đăng cơ có công phò tá không nói, sau xuất binh Ngọc Môn quan đánh một trận chiến với tộc Tatar, nhậm thống soái Tổng binh quan, lại chiến công lẫy lừng, bắt sống Khả Hãn tộc Tatar. Từ đó về sau có danh hiệu đệ nhất mãnh tướng Đại Tấn, trấn thủ Ngọc Môn quan nhiều năm, sau tuy rằng trở lại kinh đô, giao binh quyền, nhưng người hắn bồi dưỡng trải rộng toàn bộ ngũ quân Đô Đốc phủ, uy vọng trong quân cực lớn. Thái chân đế mấy lần muốn diệt hắn đều không thành, âm kém dương sai để hắn còn sống, mấy năm gần đây Thái Chân đế càng lớn tuổi, càng thêm nghi ngờ kiêng kị, chỉ thám tử xếp vào Hoài An Vương phủ giám thị liền hơn mười người.
Thái Chân đế nhớ lại vài ngày trước đó Hoài An vương không để ý thể diện trước mặt triều thần đánh nhau với Chiêu Hòa vương, mũ cũng rớt, quần áo cũng sai lệch, trên mặt cũng bị đánh ra hai dấu bầm, liền cảm thấy rất là buồn cười, tâm tình cũng buông lỏng nhiều, "Hắn nay cũng già đi, làm chuyện hồ đồ, thế nhưng chỉ vào Chiêu Hòa vương nói, tiểu nữ nhi nhà ngươi chính là gà mái không biết đẻ, ha ha, con ta không cần quá mức lo lắng."
"Nhưng là..."
Hoàng đế vỗ vỗ bả vai thái tử nói, "Trẫm định để Hoài An vương đi cùng trẫm tới Thái Sơn."
"Này sao được?" Thái tử vội la lên.
"Chẳng qua là hộ tống." Hoàng đế nhìn thái tử, lắc lắc đầu nói, "Con ta về sau chính là vua của một nước, thiết không thể hỉ giận hiện ra như thế."
Thái tử vội vàng cúi đầu, trong lòng cũng là hoảng sợ bất an, kết quả nghe được hoàng đế còn nói thêm, "Đến lúc đó phái người canh chừng một nhà già trẻ Hoài An vương, một khi..., giết không cần hỏi." Hoàng đế nói tới đây lại bổ sung, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc, "Ta cũng không tin, hắn có thể làm ra cái gì? Huống chi tánh mạng một nhà già trẻ của hắn đều trong tay con ta."