"Chuyện sau này cứ để sau này tính. Còn bây giờ, chúng ta chỉ là đang hẹn hò giả thôi."
Tôi tiện tay đặt chiếc balo chứa đầy sách vở lên bàn học của Đình Phong. Nghĩ đến việc Khánh Như đang ở một mình trong phòng trọ, tôi liền hối thúc Phong nhanh chóng ngồi vào bàn học:
"Tớ không có nhiều thời gian đâu, chúng ta học thôi!"
Phong chẳng quan tâm đến những lời tôi nói. Nó đưa tay lên che miệng, lười biếng ngáp một cái, cả người cuộn vào chiếc chăn màu xanh nhạt ấm áp.
"Tự nhiên thấy buồn ngủ quá!"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, đáp lại: "Bé ngoan, cậu đùa với tớ hả?"
"Cậu ngồi ăn bánh uống nước đi, tôi phải đi ngủ rồi."
"Đừng đùa nữa, học thôi."
"Ai bảo với cậu là tôi đùa?"
"Thế cậu định để tớ ngồi đây một mình thật à?"
"Cậu đoán đúng rồi đấy."
"Hôm nay không lôi được cậu ra khỏi giường, tớ không phải là Láo Xinh nữa!"
Lặn lội hơn ba mươi phút giữa trời đông giá rét mới tới được đây, lại bị Đình Phong đùa giỡn như thế, tôi tức giận đi đến bên giường, kéo chiếc chăn màu xanh nhạt đó ra khỏi người của nó.
Phong nắm chặt lấy mép chăn, chỉ dùng một nửa sức lực đã kéo được chiếc chăn về phía mình. Tôi nghiến răng nghiến lợi, dùng hết một trăm phần trăm công lực giật thật mạnh một lần nữa, chỉ là đối với Đình Phong, sức của tôi cũng chỉ giống như muỗi đốt mà thôi. Nó chỉ kéo mạnh có một cái, cả thôi và cái chăn đều ngã nhào về phía chàng trai mặc áo thun đen đang nằm ở trên giường kia. Bỗng, có thứ gì đó chạm vào đôi môi của tôi, đến khi hoàn hồn lại, tôi mới nhận thức được mình đang hôn lên khoé môi của Đình Phong.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Cả tôi và Đình Phong đều mở to mắt nhìn đối phương, thời gian giống như đã ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này. Đến mấy giây sau, tôi mới chợt bừng tỉnh, lập tức chống tay đứng dậy. Dù trong lòng đang rối như tơ vò, tôi vẫn phải gượng cười, cố tỏ ra rằng mọi thứ đang rất ổn.
"Nụ hôn này... chỉ là tai nạn thôi."
"Cậu hay gặp tai nạn nhỉ? Thế mà va vào môi tôi tận hai lần rồi đấy."
Đình Phong không hề có chút né tránh nào. Nó bỗng đứng dậy, từng bước một tiến về phía tôi, giống như cái ngày mà chúng tôi gặp nhau ở quán nước vỉa hè.
Tôi vẫn như lúc đó, không hề lùi bước, vì thế khoảng cách giữa tôi và Phong được thu hẹp dần.
Đình Phong đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của mình, chậm rãi nói rõ ràng từng câu từng chữ một:
"Môi của tôi đâu phải cái vỉa hè, cậu đã va vào rồi thì phải trả phí chứ."
"Cậu muốn gì?"
"Muốn được trả phí bằng hai cái hôn nữa."
Phong bỗng cúi người xuống, dùng đôi mắt đầy sự mong chờ nhìn thẳng vào tôi.
"Bây giờ tớ nên ngại ngùng đến đỏ cả tai hay là tỏ ra ngây thơ rồi chạy đi thì mới đúng ý của cậu thế?"
Sức sát thương của đối phương tung ra rất lớn, nhưng thật ra chẳng ảnh hưởng đến tôi là bao. Tôi mỉm cười thật tươi, tặng cho Phong một cái nháy mắt cùng một câu nói đầy ngọt ngào:
"Anh iu ơi, anh làm tim người ta muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây này."
Nói xong, đến tôi còn tự thấy giọng điệu đó "gớm" đến mức nổi da gà.
Thấy Phong chỉ bật cười mà không nói gì, tôi lại tiếp tục nũng nịu:
"Anh chỉ em học bài đi! Đi mà!"
"Được rồi, để anh dạy cho em."
Đạt được mục đích, tôi cười tít mắt, nắm lấy tay Phong, kéo nó ngồi vào bàn học.
Đình Phong lấy tập đề cương ôn tập cuối kỳ môn Vật Lí ra, thản nhiên nói với tôi:
"Làm đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi."
"Làm thế nào?"
"Áp dụng công thức là ra."
Tôi loay hoay cầm lấy tập đề cương trên bàn, vừa đọc vài câu đầu tiên đã hoang mang tột độ, chẳng biết áp dụng công thức nào để làm. Dù là khi còn nhỏ hay là bây giờ, tôi đều không phải là một đứa học hành quá giỏi, thế mạnh duy nhất của tôi chính là môn tiếng Anh và một số môn xã hội. Còn những môn khác, đặc biệt là Vật Lí, đừng nói đến những câu khó, đến câu dễ tôi còn chẳng biết làm.
Những câu đầu tiên đều là những câu hỏi về lý thuyết và công thức cơ bản, nhưng tôi lại chẳng nhớ nổi cái nào, chỉ có ngậm ngùi quay đầu sang hỏi Đình Phong:
"Phương trình gia tốc của dao động điều hoà là đáp án nào?"
Phong ngồi bên cạnh, trên tay cầm điện thoại, còn không thèm nhìn tôi một cái, hờ hững đáp:
"Là đạo hàm của vận tốc theo thời gian."
"Thế phương trình vận tốc là gì?"
"Là đạo hàm của li độ."
Tôi đã mất hết kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hay là cậu viết ra giúp tớ đi."
Phong dùng ánh mắt "thân thương" nhìn tôi, sau đó mới chịu cầm bút lên, viết từng chữ lên trên mặt giấy.
"Cảm ơn nhé!"
Nhờ sự giúp đỡ không mấy tình nguyện trong suốt buổi học của Phong, tôi mới hoàn thành xong được mấy chục câu bài tập và lý thuyết.
Mấy buổi sau, chúng tôi vẫn miệt mài trên con đường tìm lại gốc môn Vật Lí và Hoá Học. Hành trình học tập này đối với tôi vô cùng vất vả và gian nan, vậy mà trên đoạn đường chông gai này lại xuất hiện thêm một chướng ngại vật, đó chính là An Nguyên.
Lúc tôi và Đình Phong đang học hành chăm chỉ ở trong phòng, An Nguyên bỗng tự ý mở cửa phòng xông vào với vẻ mặt hớn hở.
Giữa thời tiết mùa đông lạnh giá của miền Bắc, nó chỉ mặc một chiếc váy caro ngắn đến đầu gối, phía trên là chiếc áo phao croptop để giữ ấm.
Trong đầu tôi bỗng nảy lên một suy nghĩ: "Cậu ta đến nhà bạn trai người khác vào giờ này, với bộ đồ này, với vẻ mặt này là có ý gì?"
Nhìn thấy tôi, vẻ mặt của Nguyên bỗng tối sầm lại, nó cau mày, chỉ tay về phía tôi:
"Cậu... Sao cậu lại ở đây vào giờ này?"
Chẳng thể ngờ An Nguyên lại dám thốt ra câu đó, tôi súyt bật cười thành tiếng.
Giống như mọi lần, Đình Phong chỉ yên lặng ngồi phía sau lưng tôi xem kịch hay. Nó giống như trùm cuối trong một bộ phim vậy, chỉ thích xuất hiện vào những giây phút hấp dẫn cuối cùng. Hiểu được tính cách đó, tôi cũng chẳng trông chờ gì vào Phong, đành tự mình lên tiếng:
"Thế chỗ người khác đang hẹn hò, cậu ở đây làm gì?"
"Hẹn hò? Thiếu chỗ để hẹn hò hay sao mà lại hẹn hò ở phòng riêng?"
Tôi mấp máy môi, vốn định lên tiếng đáp trả, bỗng, một giọng nói trầm ấm như gió mùa hạ bỗng vang lên:
"Liên quan đến cậu à?"