Quan Thư Ân và Mộ Ngạn Dương được công an giải cứu đã là chuyện của một tiếng sau, đáng tiếc trong hành động vây bắt này đã để cho tên cáo già Vương Tiếu Phàm có cơ hội tẩu thoát.
Mộ Ngạn Dương sau khi được đội nhóm bác sĩ quân y sơ cứu vết thương ở chân, phối hợp đi theo xe công an tới đồn lấy lời khai.
"Cẩn thận." Quan Thư Ân chăm sóc Mộ Ngạn Dương từng li từng tí một, dìu dắt anh xuống xe.
Chẳng biết Mộ Ngạn Dương có đau thật hay không? Gương mặt khá thỏa mãn khi được người yêu quan tâm, tay phối hợp đặt tay lên vai cô, chân chập chững bước đi.
"Hai vị mời qua bên này." Bước tới cửa hai người được nam cán bộ hướng dẫn qua vị trí lấy lời khai.
Quan Thư Ân cùng Mộ Ngạn Dương tách nhau ra, mỗi người ngồi một chỗ trả lời từng câu hỏi một của thanh tra.
Được một lúc thì xe chở tội phạm cũng về tới nơi, năm trong sáu tên bị áp giải về phòng tạm giam chờ xét xử.
"Đi vào, thành thật một chút."
Nghe tiếng quát tháo, Quan Thư Ân tò mò ngoái đầu lại xem thử, không nghĩ ra tầm mắt vừa chạm tới đám người kia liền hoảng hốt.
Đoạn thời gian trước bọn họ đều là ở trong bóng tối đối diện nhau, giờ có ánh sáng rồi cô mới nhìn rõ mặt mấy tên đã đuổi bắt mình, cô thẫn người khi nhận ra toàn bộ số người đó đã có mặt trước lúc cô chết.
Nhất là tên mặt sẹo, gương mặt này vĩnh viễn cô không bao giờ quên được.
Quan Thư Ân rời ghế đứng dậy, đôi bất an bước về phía đám côn đồ, giọng nói phát ra có chút run rẩy:
"Các người làm việc cho Vương Tiếu Phàm được bao lâu rồi?"
Tên mặt sẹo lừ mắt liếc Quan Thư Ân một vòng, sau đó vênh mặt hống hách: "Tại sao tao phải trả lời mày?"
Lời hắn ta vừa thốt ra ngay lập tức bị cán bộ công an đạp cho một cước:
"Cái thằng này, trả lời."
Dưới sự áp bức của pháp luật, hắn ta buộc phải thu liễm:
"Không nhớ nữa, chắc cũng được khoảng vài năm rồi."
Vài năm sao? Vậy là tay sai thân tín rồi.
Cơ thể Quan Thư Ân thiếu chống đỡ loạng choạng, may có Mộ Ngạn Dương kịp thời làm điểm tựa mới tránh cho cô khỏi ngã quỵ.
Mộ Ngạn Dương cảm giác được từ lúc cô gặp đám người này liền sinh ra bất thường, mà sự bất thường này không chỉ đơn thuần đối với những kẻ đã vây bắt mình thôi đâu, mà là căm phẫn đan xen sợ hãi.
Anh khó hiểu nhìn vào thần sắc nhợt nhạt của cô lên tiếng: "Ân Ân có chuyện gì sao?"
Quan Thư Ân dùng đôi mắt mờ mịt đáp lại anh, tâm trí nặng trĩu bao phủ.
Chẳng lẽ đám người này...
"Ngạn Dương trước đó anh biết đám người này không?" Hồi lâu Quan Thư Ân chợt mở lời.
Mộ Ngạn Dương có chút mơ hồ hướng mắt nhìn kỹ từng gương mặt một.
"Bọn chúng chính là nhóm người năm đó làm Ân Tiểu Lam bị thương." Mộ Ngạn Dương tự giật mình với lời vừa thốt ra, anh nghi hoặc hỏi:
"Nhưng chẳng phải các người chưa mãn hạn sao?"
Sau câu hỏi này Mộ Ngạn Dương giống như ngộ ra toàn bộ vấn đề, nhếch môi cười khẩy: "Vương Tiếu Phàm, Ân Tiểu Lam được lắm."
Anh cứ ngỡ bản thân thông minh, vậy mà bị một người phụ nữ che mờ mắt suốt hai năm trời, cái gì là hiền lành lương thiện, cái gì là tình cờ ngang qua cứu giúp, tất cả đều là giả dối, dựng lên một màn kịch chu toàn đổi lấy sự mang ơn từ anh.
Suýt nữa vì một người phụ nữ tâm cơ như Ân Tiểu Lam, anh đánh mất Quan Thư Ân rồi.
Thực ra Quan Thư Ân muốn hỏi ý khác, nhưng câu trả lời của Mộ Ngạn Dương lại vượt xa mong đợi của cô, cũng chuyển câu chuyện sang một hướng mới.
Nghe những lời này của anh, cô nhận ra có lẽ ở kiếp trước Mộ Ngạn Dương bị người ta lợi dùng thế tội rồi, còn cô cứ thế chết đi mà không rõ kẻ thực sự đứng sau là ai?
Đâu ai lại đi thuê chính kẻ đã hại mình làm việc.
Vương Tiếu Phàm hắn ta quá thâm hiểm rồi, từ việc tiếp cận cô đánh lừa mọi người rằng hắn yêu cô, rồi tới bắt cóc. Nếu như không có Mộ Ngạn Dương kịp thời giải cứu liệu rằng quá khứ có lặp lại?
Rốt cuộc hắn ta và Ân Tiểu Lam là như thế nào? Khiến hắn si tình một cách mù quáng, để người mình yêu được hạnh phúc không tiếc thủ đoạn loại bỏ tình địch cho cô ta?
"Vương Tiếu Phàm từ khi nào anh điều tra hắn ta có vấn đề?"
Mộ Ngạn Dương đỡ Quan Thư Ân ngồi xuống ghế, còn mình ngồi xổm trước mặt cô:
"Cũng mới đây thôi, định một mẻ thu lưới không nghĩ ra hắn lại nhanh hơn một bước ra tay với em."
Quan Thư Ân đăm chiêu, im lặng lắng nghe.
Mộ Ngạn Dương biết Quan Thư Ân còn rất nhiều điều thắc mắc muốn anh giải đáp, không để cô chờ đợi lâu tiện thể nói luôn.
Anh chậm rãi kể cho cô nghe những gì mình điều tra được thời gian qua, câu chuyện giữa Ân Tiểu Lam và Vương Tiếu Phàm không khỏi làm người ta kinh ngạc.
Vương phu nhân sau khi sinh được Vương Tiếu Phàm thì mắc bệnh liên quan đến tử cung không thể mang thai được nữa, vì thế bọn họ đã nghĩ tới việc đến cô nhi viện để nhận con nuôi, đứa trẻ may mắn năm đó không ai khác chính là Ân Tiểu Lam.
"Sao em không nghe ai nói tới sự việc này?" Quan Thư Ân đột nhiên cất tiếng hỏi điểm thắc mắc.
Mộ Ngạn Dương nựng má cô một cái: "Không ai nói là phải rồi, bởi cô ta chỉ ở nhà họ Vương một năm."
"Bị đuổi?" Quan Thư Ân lanh chanh chen vào.
Mộ Ngạn Dương gật đầu: "Đúng vậy, vợ chồng Vương tổng biết được Ân Tiểu Lam không thuần khiết như vẻ bề ngoài, cho nên nuôi được một năm thì trả cô ta lại cô nhi viện."
Từ vụ việc kia Vương phu nhân không nhận thêm bất kỳ đứa trẻ nào nữa, cũng cho rằng duyên phận với Ân Tiểu Lam hoàn toàn chấm dứt.
Đâu ngờ được cô ta ngấm ngầm liên hệ với Vương Tiếu Phàm, gieo mầm tình yêu trong tim anh ta, biến đứa con trai duy nhất nhà họ Vương thành nô bộc tùy ý sai khiến.
Cách trả thù này không phải ai cũng nghĩ ra được.