[Hả?] Hệ thống vô cùng bất mãn với phản ứng của ký chủ, nó lớn tiếng nói: [Nghe cho rõ! Chương sau cốt truyện miêu tả Giản Cảo Chi phát hiện mình mang thai con của anh! Con của anh đó!]
Nó sợ ký chủ nghe không rõ, còn cố tình lặp lại một lần.
Tạ Giác: "Chỉ có thế?"
[Chỉ có thế?] Hệ thống vô cùng phẫn nộ, nó ý thức được mong chờ của mình đã tan biến, ký chủ không hề xem đoạn cốt truyện này là cái gì to tát, thành ra hành động cười trên nỗi đau trước mặt anh ta của nó không khác gì một đồ đần.
Hệ thống không thèm lựa lời, nói: [Anh có biết nhiệm vụ này khó khăn thế nào không? Anh có biết trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại như thế nào không? Sao anh có thể nói 'chỉ có thế'?]
[Tôi nói anh nghe này, sau khi nhiệm vụ thất bại, Lục Tấn Giang sẽ trừ điểm thưởng của anh, sau đó chuyển anh tới một cuốn sách mới. Mà bởi vì cả chương trước anh không hề kiếm được một điểm thưởng nào, cho nên thứ đón chào anh chính là kết cục bị xóa bỏ.]
Hệ thống cố ý hạ giọng, dùng giọng điệu uy hiếp khủng bố: [Hình phạt của Lục Tấn Giang vô cùng đáng sợ, đám ký chủ rơi vào tay chúng sẽ bị nhốt vào trong phòng tối, trước thiến sau giết, sống không bằng chết! Cho nên nếu anh không có quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, tôi khuyên anh tìm một chỗ tự sát đi cho rồi. Vừa lúc tôi có thể tìm được một ký chủ nghe lời khác].
Sau khi nói xong, hệ thống cố tình dừng lại mấy giây. Nó muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc ròng của ký chủ, đợi ký chủ cầu xin nó khiến nó hài lòng, nó sẽ đem điểm thưởng chương một của ký chủ ra cửa hàng mua đạo cụ - viên thuốc mang thai siêu mạnh.
Đồ tốt như thế sao nó có thể cho không ký chủ được, nó sẽ đòi ký chủ phải viết một phiếu nợ với con số khổng lồ, phải dùng điểm thưởng ba chương sau đánh đổi cho nó.
Mà chờ sau khi ký chủ viết phiếu nợ rồi, hệ thống sẽ tiếp tục thiết lập cạm bẫy khác, ép ký chủ không thể nào không mua đạo cụ được. Thế là lãi mẹ đẻ lãi con, cả cuộc đời ký chủ không thể nào thoát khỏi khống chế của nó, chỉ có thể làm nô lệ kiếm điểm cho nó.
[Khặc khặc khặc khặc ---] Nghĩ tới những ngày tháng khép nép cầu xin mình sau này của ký chủ, hệ thống không nhịn được, phát ra nụ cười đắc ý từ sâu trong nội tâm của mình.
Tính toán của nó rất tinh vi, đáng tiếc Tạ Giác vẫn không thèm đáp lại. Anh lấy điện thoại di động ra, hỏi: "Bao nhiêu lâu nữa chương 2 sẽ bắt đầu?"
[Một tháng rưỡi]. Hệ thống vui mừng nói: [Cuối cùng anh cũng...] chịu thua rồi?
Nó lập tức đổi viên thuốc mang thai: [Còn may anh sớm tỉnh ngộ, hiện giờ vẫn kịp. Tốt hơn hết anh nên đưa Giản Cảo Chi về nhà của mình, sống chung với thằng nhóc đó. Viên thuốc mang thai này của tôi là sản phẩm trong thế giới nữ tôn, bí dược cung đình, một lần là trúng, nếu không mang thai, Lục Tấn Giang hứa sẽ trả lại tiền].
[Được rồi, anh ký phiếu nợ này đi, viên thuốc mang thai sẽ là của anh]. Hệ thống nhanh nhẹn gõ phiếu nợ, chỉ chờ ký chủ in vân tay.
Tạ Giác: "Một tháng rưỡi..."
Anh nghĩ thầm, vừa đúng với khoảng thời gian thai nhi bắt đầu có phản ứng. Cuốn tiểu thuyết này tả cũng thực ghê đấy!
"Thời gian thừa sức dùng". Tạ Giác mở danh bạ, phát hiện ra: có lẽ ban đầu Lục Tấn Giang đưa anh vào quyển sách này đã tham khảo qua bối cảnh hiện thực, pass di động, app, thậm chí cả phần mềm ghi chú, phần mềm mạng xã hội vẫn y nguyên thói quen anh thường sử dụng, giúp anh tiết kiệm không ít thời gian.
Tạ Giác gọi mấy cuộc điện thoại, đứng bên đường mở tin tức tài chính và kinh tế mới nhất, chờ lái xe đến nơi.
Hệ thống trong đầu anh không chịu được chuyện mình bị bỏ qua, nhảy nhót ầm lên – [Ký chủ! Phiếu nợ! Vân tay! Thuốc mang thai!]
"Im!" Tạ Giác nói.
Giọng nói của anh không lớn nhưng vô cùng uy nghiêm, khiến hệ thống co rúm lại một chỗ, nó cảm thấy... mỗi khi ký chủ đắm chìm trong công việc, nó không nên quấy rầy thì hơn.
Nó lập tức nhổ toẹt một cái, chê bai nỗi sợ hãi của mình – để tôi xem nào, có chuyện gì quan trọng hơn nhân vật thụ chính mang thai được chứ!
Hệ thống kết nối với thị giác của Tạ Giác, giám sát màn hình điện thoại di động của anh –
Hệ thống: [...]
Kẻ thất học, đọc không hiểu.
Nó chỉ là một hệ thống xuyên sách tình yêu, sao phải cho nó xem mấy thứ này?!
...
Ở nơi khác, sau khi chia tay Tạ Giác, Thẩm Mặc nhớ lại tất cả những gì đã trải qua tối hôm trước, hỏi: "Ba kẻ hôm qua thế nào rồi?"
Xe riêng đang di chuyển, anh trai trợ lý ngồi bên ghế lái. Anh ta nhìn thoáng qua con búp bê Tạ Giác trong tay ông chủ, nghiêm túc nói: "Theo những gì ông chủ chỉ đạo, sau khi hỏi xong chuyện tôi đã nhốt chúng vào phòng tối một đêm, sáng sớm nay mới thả".
"Đương nhiên trước khi nhốt chúng vào phòng, tôi đã cho chúng hai lựa chọn --- một để lại bàn tay, hai uống hết chỗ rượu còn thừa".
Thẩm Mặc không cần hỏi cũng biết ba tên đòi nợ gây rối cho Giản Cảo Chi đã lựa chọn cái gì. Hắn rất rõ dạng người như chúng, những kẻ làm tay chân cho công ty vay nặng lãi thường là tụi có tiền án, bọn chúng biết người nào có thể trêu vào, người nào không nên.
Quả nhiên, trợ lý bảo: "Sáng nay người đến thu dọn hiện trường có báo, những kẻ kia đúng là đám không có tính người. Thứ thuốc chúng bỏ vào rượu có cả thành phần làm mê muội, gây ảo giác, nhất định phải làm chuyện giường chiếu mới hoàn toàn loại bỏ được... Cho nên hiện trường vô cùng thảm thiết, anh em bè bạn súng ống vác vai, đạn đã lên nòng, cúc hoa tàn tạ, máu chảy đầy đất".
Thẩm Mặc: "..."
Vừa nghĩ tới chỗ rượu bị hạ thuốc kia suýt chút nữa đã dính dáng lên người Tạ Giác, hắn khó mà khống chế nổi con dã thú trong nội tâm mình, đương nhiên cảm thấy trừng phạt đám lưu manh kia không hề quá phận. Chỉ là... cậu trợ lý này một mực học tập ở nước ngoài, mới trở về nước Hoa không được mấy tháng, không biết đã học được mấy thứ kỳ quái này từ nơi nào!
Anh trợ lý nhòm kính chiếu hậu, hỏi: "Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Thẩm Mặc mới từ nước ngoài quay về, mặc dù tài sản trong tay hắn rất nhiều, nhưng phần lớn đều ở nước ngoài, trong nước không có mấy người biết đến thân phận của hắn, vì thế bình thường hắn chẳng mấy khi đi giao lưu với người ta.
Thấy Thẩm Mặc không đáp lời, bàn tay vuốt ve đầu con búp bê Tạ Giác, tâm trạng có vẻ không tệ, anh trợ lý liều mình đề nghị: "Bác sĩ Tống có gọi điện tới, hỏi thăm hôm nay ngài có rảnh hay không. Hai lần tư vấn tâm lý lần trước ngài đều không tới, cô ấy hi vọng ngài có thể bớt chút thời gian ngày hôm nay, tới bên đó một lần".
Thẩm Mặc đặt búp bê lên chân mình, cùng nó chăm chú nhìn ra cảnh đường phố vội vã lướt ngang cửa kính. Hắn rời thành phố này hai mươi năm, thành phố đã thay đổi từng chút từng chút một, đường phố không còn là đường phố năm đó, con người cũng không còn là con người năm đó.
"Vậy thì đi một chuyến đi". Thẩm Mặc nói.
"Vâng!" Trợ lý đáp lại, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên – anh ta biết mà, ở cùng ngài Tạ một hồi, ông chủ có thể thay đổi.
Thẩm Mặc nói: "Cậu liên hệ với người đại diện bất động sản giúp tôi. Tôi muốn mua một vài khu bất động sản, danh sách đã gửi cho cậu".
"Ngài yên tâm!" Anh trợ lý nhân cơ hội đèn đỏ đếm ngược, vỗ ngực rầm rầm: "Tôi nhất định sẽ khiến cho ngài và ngài Tạ trở thành hàng xóm!"
Thẩm Mặc "Ừ" một tiếng, "Còn nữa, tiếp tục điều tra về Giản Cảo Chi, tôi muốn biết tại sao Tạ Giác lại đối xử khác biệt với cậu ta".
"Không có vấn đề". Trợ lý quay đầu lại, cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
"Trước đó tôi đã nghĩ đến chuyện ấy, người điều tra của chúng ta tìm hiểu được --- Sau khi Giản Cảo Chi và cậu bé tên Việt Trạch kia rời khỏi khách sạn, đây là nơi ở hiện tại của họ".
"Bệnh viện tâm thần số 3 của thành phố?"
Cho dù Thẩm Mặc kiến thức rộng rãi đến đâu, sau khi nghe được địa chỉ cũng không khỏi sửng sốt.
"Giật mình không ạ?" Trợ lý nói tiếp: "Bỏ qua những nhân tố khác thì nơi này quả thực là chỗ ở không tồi. Cậu nhóc Việt Trạch quả là một nhân tài".