Sơ Nghiên ngoảnh mặt làm ngơ, một chút mặt mũi cũng không cho hắn. Bách Lý Uyên đá vào chân nàng một cái, Sơ Nghiên quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Bách Lý Uyên vốn muốn khiến nàng lúng túng, bị trừng một cái lại không hiểu sao có chút lạnh sống lưng, cũng đem tâm tư thu lại. Hắn liếc nhìn Phượng Đan Nhi, mỉm cười:
“Ngươi nghĩ thay tên đổi họ, còn đến Thần Y Cốc đổi luôn mặt liền có thể che giấu thân phận sao? Người nên biết, trên đời này không có cánh cửa nào là không lọt gió, chỉ cần là chuyện đã xảy ra, chắc chắn sẽ không thể giấu được. Còn về Đoàn gia sao? Phượng gia và Đoàn gia năm xưa rõ ràng là quan hệ cực kỳ tốt, vì sao Phượng gia diệt, Đoàn gia lại không mảy may quan tâm hay tổn hại? Bởi vì Phượng gia bị diệt tộc, Đoàn gia chính là kẻ giật dây đứng phía sau.”
Năm đó Phượng gia bị phán tội ăn xén quân lương, thực chất là Đoàn gia mới là người đứng phía sau cắt xén, bọn họ sợ hãi mọi chuyện bại lộ, dẫn đến diệt môn, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên đầu Phượng gia.
Chuyện này Đoàn gia làm được vô cùng kín kẽ, Phượng Đan Nhi năm đó cũng phải làm vô số nhiệm vụ cửu tử nhất sinh mới đổi lại được tin tức này từ Bách Hiểu Các.
“Ngươi là gì của Bách Hiểu Các!”
Ánh mắt Phượng Đan Nhi đã thay đổi, mang theo sát ý nồng đậm của đệ nhất sát thủ nhiều năm chém giết trên giang hồ.
Nàng là nữ nhân, nhưng lại không yếu đuối mềm yếu, nàng lạnh lùng quyết đoán, mang theo mối thù gia tộc suốt ngần ấy năm mà sống sót đến hiện tại. Đến cuối cùng…
Sơ Nghiên nhớ, trong nguyên tác, Phượng Đan Nhi sẽ vì cứu Mộ Dung Thành mà chết. Chỉ vì một chút ấm áp quan tâm mà hắn cho nàng.
Bách Lý Uyên mỉm cười, quạt xếp trên tay gấp lại, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Phượng Đan Nhi:
“Ngươi có thể mua được, sao lại nghĩ người khác không thể có được thông tin này?”
Ánh mắt Phượng Đan Nhi trầm xuống, lời của tên này nàng một chút cũng không tin, nàng và Bách Hiểu Các đã có giao ước, nàng dùng nhiệm vụ kia, mua đứt tin tức liên quan đến Phượng gia năm xưa, người này lại hoàn toàn nắm được thông tin, chỉ có thể nói hắn là cao tầng trong Bách Hiểu Các, hoặc là người đứng sau.
Mắt thấy Phượng Đan Nhi đã muốn ra tay với Bách Lý Uyên, Sơ Nghiên lập tức ra tay, đè bàn tay giấu dao găm trong tay áo của nàng xuống. Nàng nhìn thẳng vào mắt Phượng Đan Nhi.
“Tử Đan cô nương, giết Đoàn gia, có thể nói là trừ gian diệt ác, giết hắn, cô chỉ có thể sống không bằng chết.”
Bách Lý Uyên là hoàng tử được hoàng đế yêu thương nhất, nếu không cũng không có chuyện hoành đao đoạt ái lúc cuối truyện, cũng không vì hắn mà từ bỏ nhúng tay vào chuyện của giang hồ.
Nhưng cuối cùng vị hoàng tử có khả năng tranh ngôi cửu ngũ chí tôn nhất lại vì trúng độc mà hai chân tê liệt, đã không thể sống quá mười năm. Hắn là phản diện, cũng là nam phụ đáng thương. Vốn là thiên chi kiêu tử, chỉ vì cố chấp với tình ái của một người, mà cả đời bị hủy hoại, cũng không biết nên nói hắn đáng thương hay đáng trách nữa.
Nghe Sơ Nghiên nói lời này, ánh mắt Phượng Đan Nhi chợt lóe, thân ảnh chớp lên một cái, người đã từ cửa sổ thoát đi. Bách Lý Uyên vốn đã giăng sẵn bẫy chờ nàng cắn câu, xung quanh Mỹ Nhân Lâu cũng đã sớm bao vây vô số binh lính. Bất quá, câu nói của Sơ Nghiên lại nhắc nhở Phượng Đan Nhi, nàng từ phẫn nộ thù hận khôi phục lí trí, nhanh chóng lại quả quyết hành động, khiến binh lính canh sẵn lẫn Bách Lý Uyên còn chưa kịp phản ứng, dẫn đến hành động có sai sót, để Phượng Đan Nhi chớp được lỗ hổng trốn thoát.
Bách Lý Uyên nhìn một màn này, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Sơ Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi có gì muốn ngụy biện?”
Sơ Nghiên hơi nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn, vô tội nói:
“Đại nhân, ta chỉ đứng ra bảo vệ ngài, có gì mà phải ngụy biện?”
Bách Lý Uyên trừng mắt nhìn nàng, nửa ngày trời cũng không thốt ra được câu nào, tức giận đùng đùng xoay người rời đi.
Sơ Nghiên vốn muốn trêu hắn một chút, nhìn hắn tức thành như vậy, lập tức thu hồi tâm tư, chạy theo kéo hắn lại.
“Ta không phải cố tình thả nàng. Nàng chỉ là con cờ bị lợi dụng mà thôi.”
Bách Lý Uyên nghe vậy, dừng bước, nghi hoặc nhìn nàng:
“Còn có kẻ đứng sau? Là ai?”
Chính là vị cao cao tại thượng trong tử cấm thành kia, là phụ hoàng đáng kính của ngươi.
Sơ Nghiên gật đầu, nhưng lại trả lời:
“Không biết.”
Bách Lý Uyên đương nhiên không trông mong vào câu trả lời của nàng, nếu nàng có thể nói ra người đứng sau, hắn mới cảm thấy lạ.
“Ngươi thả nàng đi, là có kế hoạch gì?”
Sơ Nghiên nào có lên kế hoạch gì, chỉ cảm thấy nữ tử quyết đoán như vậy hoàn toàn không nên có kết cục bị thảm như vậy. Nhưng nàng cũng sẽ không nói sự thật cho Bách Lý Uyên.
“Chờ Mộ Dung Thành về, ngài liền biết.”
Bởi vì vụ án này phá, hoàn toàn không nhờ đến Phượng Đan Nhi chịu tội. Nếu không phải nàng biết trước cốt truyện, muốn tìm được chân tướng của kẻ đứng sau, sợ là tốn không ít tâm tư. Bất quá, Mộ Dung Thành lúc này cũng sợ là biết được chân tướng rồi. Người này muốn đem mọi chuyện đổ cho Phượng Đan Nhi, đến cả Phượng Đan Nhi cũng nghĩ mình là hung thủ. Nhưng thật ra nếu không có người kia, nàng đêm đó đã chết, sao có thể thành công diệt toàn bộ Đoàn gia đây?
Bách Lý Uyên hừ một tiếng, xoay người rời đi. Sơ Nghiên cười cười, cũng chậm rãi theo sau.
Sau khi từ Mỹ Nhân Lâu trở về, Bách Lý Uyên liền không thấy tâm hơi, cũng không tìm nàng phiền phức nữa. Ba ngày này, Sơ Nghiên cũng nhàn nhã, mọi người chạy tới chạy lui tìm chứng cứ phá án, nàng liền ở trong phòng đóng cửa không ra.
Đến ngày thứ tư, Mộ Dung Thành trở về rồi, bên người hắn còn có một nữ tử che mặt đi theo. Sơ Nghiên biết người đó là ai, bất quá sắc mặt Mộ Dung Thành rất không tốt, vẻ hào hứng, nhiệt huyết ban đầu đã không có, chỉ có gương mặt âm u thất vọng.
Nàng vừa nhìn liền biết, hắn tìm được bằng chứng thực sự rồi. Hắn cũng biết, hung thủ là ai rồi.
Bách Lý Uyên lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, ánh mắt đảo qua Mộ Dung Thành rồi đến trên người nàng, hắn dừng một chút, lạnh lùng mở miệng:
“Thăng đường, xử án.”