Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 177: Thịt văn:Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (56)




Edit: Akito
Ninh Thư đi đến trước mặt thần y, cười nói: “Sư phụ, người đang đợi con sao?”
Thần y lạnh như băng nói: “Không hề.”
Ninh Thư cũng không thèm so đo, hỏi thần y: “Sư phụ, người ăn cơm chưa?”
Thần y cũng không để ý tới Ninh Thư, đợi đến khi Ninh Thư buông giỏ trúc trên lưng xuống, mới lãnh đạm nói: “Trên bàn có một ít thức ăn.”
Ninh Thư vào nhà liền trông thấy trên bàn có thịt, hơn nữa còn có bánh bao trắng lớn, nước miếng Ninh Thư lập tức chảy ra, kinh hỉ hỏi thần y: “Sư phụ, những thứ này đều là cho con sao?”
“Đây là đồ hôm nay một thôn dân đưa tới, ta đã ăn rồi, mấy thứ này là ta ăn còn dư lại mà thôi.” Thần y nói xong một câu liền ra ngoài sân chăm sóc dược liệu.
Ninh Thư mới mặc kệ mấy thứ này thần y đã ăn qua hay chưa, ngồi trên ghế miệng nhỏ mồm to bắt đầu ăn, trước đó vẫn luôn ăn bánh bột bắp, bây giờ được ăn thịt, Ninh Thư cảm thấy rất hạnh phúc.
Người sống cả đời chính là vì há miệng.
Sau khi Ninh Thư ăn xong, thần y lại hỏi về một vài dược liệu và tình hình ghi nhớ phương thuốc của 
Ninh Thư, sau cùng hỏi: “Ngươi muốn đi hái dược liệu gì?”
“Ngươi đã hái được chưa?” Thần y lại hỏi Ninh Thư, “Tìm thảo dược phải căn cứ vào đặc tính của chúng, đi tìm có mục đích, chứ không phải chạy khắp nơi trên núi như thế.”
Ninh Thư nhìn thần y, tò mò hỏi: “Sư phụ, sao người biết con chạy khắp núi vậy?”
Thần y lạnh lùng nhìn Ninh Thư, “Thảo dược ngươi hái về có chút là ưa bóng râm, có chút lại hướng mặt trời, còn có một chút chỉ có thể tìm được ở mép nước.”
“Công khóa của người vẫn không có khả quan.” Thần y cau mày nhìn Ninh Thư.
Con mẹ nó, thật sự là một người kỹ tính a, bản lĩnh của thần y đều có thể đi làm thám tử rồi, Ninh Thư cảm thấy mình nên học tập theo thần y, cần phải học hỏi nhiều hơn.
“Lời sư phụ chỉ dạy đồ nhi đều ghi tạc trong lòng.” Ninh Thư cực kỳ nghiêm túc nói. “Về sau đồ nhi sẽ chính là một Nữ Thần y thế hệ mới.”
Thần y dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn Ninh Thư, quay người đi vào nhà, không thèm để ý tới Ninh Thư nữa.
Ngày hôm sau Ninh Thư tiếp tục lên núi hái thuốc, thần y lạnh lùng hỏi Ninh Thư: “Rốt cuộc ngươi muốn hái thuốc gì, ngươi là nữ tử ở trong núi không an toàn, đừng đi nữa, ngươi cần gì thì nói ta bảo người mang tới.”
Ninh Thư vừa cười vừa nói, “Không có chuyện gì đâu, hôm nay con lại đi tìm thử, nếu như không tìm thấy thì coi như thôi.”
Thần y không nói gì, xoay người đi vào trong nhà.
Ninh Thư lưng đeo giỏ trúc đi lên núi, tiếp tục tìm kiếm nhân sâm, đều nói nhân sâm biết chạy, Ninh Thư cảm thấy nhân sâm của cả ngọn núi này đều chạy mất.
Cuối cùng Ninh Thư cũng tìm được một cây nhân sâm tuổi không nhỏ, nếu như chế thành dưỡng tâm hoàn mà nói, cũng đủ cho thần y ăn một thời gian rất dài, Ninh Thư cảm thấy gia hỏa thần y này rất nghèo, căn bản cũng không có tiền bạc gì, thôn dân đến tìm hắn xem bệnh đều cho đặc sản địa phương.
Bình thường cũng không thấy thần y uống thuốc gì, chỉ là có đôi khi tự châm cứu cho mình, đột nhiên cảm thấy tên này thật đáng thương mà.
Ninh Thư chổng mông lên trời đào nhân sâm hết cả buổi, muốn đào toàn bộ rễ cây nhân sâm lên, còn không được làm trầy lớp vỏ bên ngoài.
Cuối cùng cũng đào ra được, to cỡ ngón út, như này đem đi bán cũng được không ít tiền đâu.
Ninh Thư cẩn thận từng li từng tí dùng dây đỏ cột chặt nhân sâm, sau đó gói kỹ chuẩn bị quay về.
Trên đường trở về, Ninh Thư loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tức khắc dọa Ninh Thư tóc gáy đều dựng lên, chắc không phải yêu quái gì đó đi.
Bước chân Ninh Thư nhanh hơn, tiếng khóc của đứa trẻ càng lớn hơn, Ninh Thư có cảm giác đứa nhỏ này chắc đang ở gần đây.
Có đi hay không đây, có đi hay không đây.
Ninh Thư lắc lắc đầu, vẫn nên không đi, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Bên tai cứ luôn quanh quẩn tiếng khóc của trẻ con, trong miệng còn kêu nương.
Sau cùng Ninh Thư vẫn đi, sợ cái lông, ta là nữ chủ, dù thế nào cũng không xảy ra chuyện gì đâu.
Ninh Thư lần theo tiếng khóc, vượt qua núi trông thấy một đứa bé đang ngồi khóc trên mỏm đá, Ninh Thư đi về phía đứa bé, cả người đứa nhỏ dơ vô cùng.
Ninh Thư ho khan một tiếng, dường như đứa bé kia bị Ninh Thư dọa sợ, xoay đầu nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ, thút thít nấc cục.
“Ngươi là người xấu tới bắt ta sao?” Đứa bé lên tiếng hỏi.
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Ngươi gặp qua người xấu nào mà đẹp như ta chưa, đừng sợ, ta không phải là người xấu đâu, bạn nhỏ, tại sao ngươi lại ở đây một mình?”
Đứa bé ‘oa’ một cái khóc lên, Ninh Thư đi đường cũng hơi mệt, buông giỏ trúc trên lưng, ngồi bên cạnh chờ cho đứa nhỏ khóc xong.
Phỏng chừng là có người ở bên cạnh, đứa nhỏ cũng không sợ hãi nữa, nói với Ninh Thư: “A di, con không tìm thấy phụ thân, không tìm thấy mẫu thân của con đâu.”
“Gọi tỷ tỷ, ta không có già như thế.” Ninh Thư nhíu lông mày nhìn đứa nhỏ, thằng bé có hơi tan vỡ kêu lên: “Tỷ tỷ, ta không tìm thấy phụ mẫu của mình.”
“Phụ mẫu ngươi đâu?” Ninh Thư hỏi, “Chắc ngươi không phải là yêu quái gì đó trong núi đi.”
“Oa, tỷ tỷ, tỷ đừng làm ta sợ, tỷ là yêu quái sao?” Đứa nhỏ bị dọa sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Ninh Thư lại hỏi đứa nhỏ phụ mẫu đâu, đứa bé khóc lóc kể mọi chuyện một lần, chuyện là cả nhà thằng bé này đi du lịch, gặp cường đạo, phụ mẫu đánh lạc hướng cường đạo, bảo đứa bé chờ ở nơi này, nhưng đứa nhỏ chờ đã hai ngày rồi mà phụ mẫu vẫn chưa trở lại.
Ninh Thư lấy mấy cái bánh bao cho hắn, nói: “Có phải ngươi nhớ nhầm chỗ không, chắc không phải đây là nơi mà phụ mẫu ngươi hẹn ngươi.”
“Không sai đâu, lúc ấy cha ta nói, trên con đường này đi năm dặm về phía trước.” Thằng bé khẳng định.
Ninh Thư thiếu chút nữa muốn ngất xỉu, thằng bé nhỏ như vậy biết được năm dặm là bao xa sao? “Chắc là ngươi lộn chỗ rồi.”
Thằng bé gặm bánh bao, cắn bánh bao rơi lệ, “Không lộn đâu.”
Ninh Thư đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên mông, nói: “Ngươi tiếp tục chờ đi, ta đi trước.”
Thằng bé kéo góc áo Ninh Thư lại, kêu: “Tỷ tỷ, tỷ đừng đi.”
“Ta không đi thì làm gì bây giờ?” Ninh Thư nhìn thằng bé, “Không phải ngươi còn phải đợi phụ mẫu ngươi sao?”
“Tỷ tỷ đừng đi, ta sợ.” Thằng bé dựa vào Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Không có cách nào Ninh Thư chỉ có thể tạm thời mang theo thằng bé này trở lại nhà trúc trước đã.
Thần y nhìn thấy cảnh lúc đi là một người, lúc về lại biến thành hai người, lạnh lùng nhìn Ninh Thư, “Giải thích chút đi.”
Nhìn vẻ mặt này của hắn, còn tưởng rằng trượng phu đang nhìn thấy thê tử mình ngoại tình đấy, hiển nhiên là Ninh Thư suy nghĩ nhiều.
Thằng bé núp sau lưng Ninh Thư, nhìn thần y sắc mặt lạnh băng, miệng mếu máo tựa như lại muốn khóc nữa rồi.
Ninh Thư giải thích vô cùng đơn giản dễ hiểu nguồn gốc của đứa bé này, cuối cùng tổng kết, “Nếu như phụ mẫu thằng bé thật sự đã xảy ra chuyện, khả năng thằng bé phải sống cùng với chúng ta, con tìm về giúp người một người thừa kế.”
“Nó là một nam hài tử.” Ninh Thư nói xong muốn cởi quần thằng bé xuống để chứng minh lời mình.
Thằng bé khóc lóc túm lấy cái quần mình nói: “Con thật sự là nam hài tử.”
“Xem đi, con tìm về giúp người một người thừa kế, về sau y bát của người đã có người truyền thụ rồi.” Ninh Thư cười nói với thần y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.