Bỏ Ta Còn Ai

Chương 16: Nhận mẫu thân




"Bá mẫu bá mẫu." Minh Đang vội vàng chạy vào phòng, "Người thế nào rồi?" Gấp chết nàng mà, hạ nhân của La gia ăn nói hàm hồ, không biết rốt cuộc bệnh này có nghiêm trọng không? Nàng đi từ trong tự (chùa) ra, ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp đi theo người La gia tới đây.
Sắc mặt của La phu nhân tái nhợt, nằm trên giường, thấy nàng tiến vào ánh mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng, "Tiểu Đang, cuối cùng ngươi cũng chịu sang đây gặp ta." Bà đánh giá từ trên xuống dưới, hai năm không gặp đứa nhỏ này, vẫn gầy yếu như trước, giống như không được ăn vậy. di‿ễn✩đàn✩lê✩quý✩đ‿ôn Trong lòng vừa buồn vừa chua xót. Từ gia này chăm sóc đứa nhỏ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ ngược đãi nàng sao? Thật đáng giận đến cực điểm. Cũng không nghĩ xem năm đó dựa vào ai mà hôm nay Từ Đạt mới được thăng chức rất nhanh? Đúng là nam nhân không có lương tâm. Minh Đang mới là đích nữ của Từ gia, nhưng mà. . . khi bà nghe được nhi tử trở về nói, ngay cả điểm tâm của Ngũ Vị Trai mà Minh Đang cũng chưa từng được ăn, muốn ăn lại không có tiền thì bà đau lòng muốn chết. Một lòng sốt ruột lo lắng, thân thể liền ngã bệnh.
"Bá mẫu, là Tiểu Đang không tốt." Trong lòng Minh Đang khó chịu không thôi, "Người không thoải mái ở đâu vậy?" Đây từng là người đã cho nàng ấm áp giống như mẫu thân của nàng, dường như bà đã già đi mấy tuổi, bên thái dương có vài sợi tóc bạc, bà sống không tốt sao? Không đúng mà, phu quân có địa vị cao, hai người con trai lại hiểu chuyện, hiếu thuận. Gần như là có toàn bộ thế gian này, còn sầu lo việc gì đây?
"Chỉ ngẫu nhiên bị cảm phong hàn thôi, cũng không lo ngại gì." La phu nhân vươn bàn tay đang phát run về phía nàng, oán giận nói, "Bá mẫu rất nhớ ngươi, đứa nhỏ này cũng không tới gặp ta."
"Thật xin lỗi, bá mẫu." Minh Đang ê ẩm cánh mũi, đưa tay cầm lấy tay bà, "Là Tiểu Đang bất hiếu." Không phải là nàng không muốn tới, mà là không dám tới.
“Không không không, chuyện không liên quan đến ngươi." La phu nhân thân thiết kéo tay nàng, ấn nàng ngồi xuống bên giường, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Là La gia ta phụ ngươi, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi." Bà làm sao không biết, chuyện kia không chỉ có Từ gia là sai, cho dù trước đó trúng kế, Đình Hiên cũng đã làm sai chuyện rồi. Nhưng tình thế bị ép buộc, chỉ có thể ủy khuất hài tử đáng thương này.
"Bá mẫu đừng nói như vậy, là Tiểu Đang không có phúc khí." Minh Đang tựa vào trên vai bà, ánh mắt mơ hồ, nước mắt đảo quanh nóng bỏng chảy xuống . Nếu không có chuyện kia, các nàng chính là người một nhà, là người một nhà thân thiết nhất. Đáng tiếc hết thảy đều không thành.
"Không, là Hiên Nhi vô phúc, hắn. . . . . ." Tâm tình La phu nhân phức tạp không rõ, "Thôi, giờ nói cái gì cũng đã muộn." Hiên Nhi là con ruột của bà, bà không thể trách hắn. Lại hận Từ Minh Tuyết đã hủy đi hết thảy, loại nữ nhân không biết xấu hổ, lại có thể dùng thủ đoạn dơ bẩn chen vào La gia của bà, vậy cũng đừng trách La gia lòng dạ ngoan độc. La gia là đại gia tộc, từ đời tổ tiên vẫn luôn làm quan, nhân mạch trên triều đình đã thâm căn cố đế, bàn tung phức tạp. Mà Từ gia kia, bất quá là dựa vào Từ Đạt thi được công danh mới miễn cưỡng chen vào con đường làm quan. Tổ tiên ba đời đều là dân thường, lại vô cùng nghèo khó, ngay cả gian phòng tốt để ở còn không có. Từ gia hắn không dám đắc tội với bà.
"Bá mẫu người hãy nghĩ thoáng ra một chút." Minh Đang cúi đầu mượn cơ hội lau đi nước mắt, "Cứ yên tâm, buông lỏng tinh thần mà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, việc khác cũng không trọng yếu, quan trọng là thân thể của người." Khi nàng tiến vào đã nhìn qua sắc mặt của La phu nhân, đây là do bà tâm tư tích tụ, tâm tình không tốt mới có thể dẫn đến bị bệnh.
Nhìn hốc mắt nàng ửng đỏ, La phu nhân đau lòng không thôi, "Tiểu Đang, ngươi có trách người La gia ta hay không?" Đây là nữ hài tử mà bà yêu thương như con gái, bà đã từng vô cùng chờ đợi cuộc sống sau khi Minh Đang gả vào La gia. Bà sẽ thương yêu nàng nhiều hơn, bù đắp lại sự thiếu hụt tình thân cho nàng. "Sẽ không, đây là ông trời an bài." Minh Đang bình tĩnh ôn hòa nói, "Là ta cùng Hiên ca không có duyên." Khi sự tình mới vừa phát sinh, trong nội tâm nàng cũng tràn ngập phẫn nộ thù hận, nhưng hôm nay nàng đã tiếp nhận sự thật rồi. Nhưng dù hận như thế nào nàng cũng không muốn hận người của La gia, người La gia đã rất yêu thương nàng. Có thù báo thù, có ân báo ân, ân oán phải rõ ràng, điểm ấy nàng sẽ không quên.
"Đứa bé ngoan." La phu nhân nhẹ vuốt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận, "Tiểu Đang, ta có việc muốn thương lượng với ngươi."
Minh Đang giương mắt, thấy vẻ mặt của bà nghiêm nghị, vội ngồi thẳng người, kính cẩn nói, "Bá mẫu cứ nói."
"Ngươi cũng biết ta chỉ sinh được hai đứa con trai, cũng không có nữ nhi." La phu nhân từ từ nói ra quyết định của bà, "Ta muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ (con gái nuôi), ngươi cảm thấy thế nào?" Việc này bà cũng nghĩ trước nghĩ sau, suy xét đã lâu. Nay Minh Đang không thể nào làm con dâu bà rồi, nhưng mười mấy năm nay ở chung tình cảm đã như mẹ con, mà bà cũng biết rất rõ tình cảnh của Minh Đang ở Từ gia. Dù có hận trưởng bối của Từ gia như thế nào đi nữa thì đó cũng là người thân của nàng, lại không thể quan tâm nàng mọi nơi. ~di»ễn♡đàn♡lê♡quý♡đ»ôn~ Trước kia Minh Đang được lão phu nhân nuôi dưỡng ở trong phòng, bà còn có thể yên tâm một chút. Nhưng hôm nay lão phu nhân đã mất, Minh Đang ở Từ gia đã không có chỗ nương tựa, tình cảnh rất đáng lo. Hai năm qua bà ngại Từ lão gia, lại băn khoăn tâm tình của Minh Đang, vẫn không thể tận mắt nhìn nàng. Đêm ngủ cũng không yên, lúc nào cũng nhớ thương . Thân thể này cũng càng ngày càng kém cứ cách mấy ngày lại phải uống thuốc.
"Bá mẫu, kia e rằng. . . . . ." Minh Đang kinh ngạc há to mồm. Đề nghị này quá ngoài dự kiến của nàng đi.
"Từ trước đến nay ta là người hiểu rõ ngươi nhất, ngươi không thành con dâu của ta là đó chính là tiếc nuối lớn nhất." La phu nhân yêu thương nhìn nàng, "Nhưng việc đã đến nước này, ta không có lời nào để nói. Nhưng ta rất mong ngươi làm nữ nhi của ta." Bà trăn trở mãi vẫn đưa ra quyết định này, tương lai đứa nhỏ này còn phải thành thân, nhưng thanh danh của nàng lại bị tiện nhân kia hủy hoại hết, muốn tìm nhà chồng hợp ý cũng quá khó khăn, nhưng có quan hệ này với La gia, vậy tình thế đương nhiên có đại biến. Có rất nhiều người tốt cho Minh Đang lựa chọn, chỉ cần bà làm tốt việc này, Minh Đang sẽ có được tương lai tốt đẹp như trước. Tuy bà còn có hai thứ nữ, nhưng bất quá chỉ là ngoài mặt thôi. Làm sao thân thiết bằng Minh Đang được chứ?
Minh Đang do dự nửa ngày, "Việc này cũng không tốt, lúc trước đã ồn ào huyên náo, tuy rằng hai nhà đã áp chế xuống, nhưng cũng khó giữ được người ngoài nói ra nói vào, đối với thanh danh hai nhà cũng không hay." Nói thật, nàng căn bản không muốn làm nghĩa nữ của La gia. Ban đầu là Nhị thiếu phu nhân chưa qua cửa, nay lại biến thành con gái nuôi của La gia, người ngoài sẽ nói như thế nào đây? Hơn nữa nàng cũng có không cách nào đối mặt được với những ánh mắt thương hại đồng tình của mọi người trong phủ này.
"Ngươi đúng là nhu thuận hiểu biết, luôn thông cảm với người khác." La phu nhân cũng không biết ý nghĩ của nàng, nữ hài tử tốt như vậy vốn phải là con dâu của bà mới đúng. Nay lại. . . . . . "Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, ta chỉ muốn theo tâm ý của mình." Từ trước đến nay ở trong phủ, bà luôn nói một không hai, cho dù La lão gia cũng luôn kính trọng bà, không muốn phụ tâm ý của bà.
"Còn bá phụ và phụ thân của ta. . . . . ." Trong đầu Minh Đang xoay chuyển, vắt hết óc nghĩ lý do từ chối.
La phu nhân cười nói, "Ta đã thương lượng với La bá phụ ngươi rồi, ông ấy không có dị nghị gì. Phía phụ thân của ngươi cũng không cần lo, hắn quyết sẽ không phản đối." Về điểm này bà hoàn toàn tin tưởng. Mấy năm nay nhờ hai mẹ con Minh Đang, La gia cũng dìu dắt Từ Đạt nhiều hơn. Nếu không dựa vào một mình Từ Đạt không có căn cơ gì, nghèo kiết xác thì làm sao có thể thi đỗ công danh lên làm quan, dùng cái gì có thể đi từng bước trở thành công bộ Thượng Thư? di✣en✤dan-le-quy-d☼n☀c☼m Từ Đạt này cũng có chút tài cán, luồn cúi nhiều năm, hiện giờ trên triều cũng có vị trí riêng. Đáng tiếc quá ham sắc đẹp, tự mình không biết chỉnh đốn, dưỡng nội viện thành một đống lộn xộn, còn bức vợ cả ra khỏi vị trí. Quả nhiên là xuất thân thấp hèn, kiến thức hạn hẹp. Trừ bỏ Minh Đang ra, có vài nữ nhi nhưng đều dạy dỗ loạn thất bát tao, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu.
"Như vậy vẫn không tốt, sẽ làm hai vị thiếu phu nhân xấu hổ không được tự nhiên." Rất nhanh Minh Đang liền lắc đầu, nàng muốn làm nhất chính là cách ra La gia.
"Không cần phải để ý đến suy nghĩ của các nàng, thân là thiếu phu nhân của La gia, phải có lòng bao dung độ lượng." La phu nhân vui mừng không thôi, biết thông cảm cho người khác, trong lòng lại càng kiên định, "Ta là mẹ chồng của các nàng, ta quyết định làm gì thì các nàng chỉ có thể nghe theo." Bà chỉ muốn nhận con gái nuôi, các nàng dám phản đối sao? Còn biết đạo hiếu hay không? Về phần Minh Tuyết kia, kia căn bản không quan trọng.
“Đừng vì ta mà làm mất hòa khí của người với hai vị thiếu phu nhân, không đáng." Minh Đang cắn môi dưới, không chịu đáp ứng, "Dù sao ta là người ngoài." Làm sao bây giờ đây? Tìm mọi cớ rồi, nàng cũng không chống đỡ nổi nữa. Đối với người khác, nàng còn có thể giả ngây giả dại, nhưng đối với phu nhân, nàng không làm được.
"Nói bậy, ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, trong lòng ta, ngươi chính là nữ nhi thân sinh của ta. Ta từng đáp ứng với mẫu thân ngươi, chiếu cố ngươi thật tốt, để ngươi cả đời được thuận lợi." Ánh mắt của La phu nhân đỏ lên, nhớ tới cố nhân không khỏi thấy thương tâm, "Nhưng lại không làm gì được cho ngươi, giờ ngươi hãy để cho ta được đền bù lại một chút. Ngươi không muốn làm nữ nhi của ta sao?" Mẹ đẻ của Minh Đang là tỷ muội kết nghĩa với bà, năm đó trước lúc đi đã trịnh trọng phó thác nữ nhi cho bà. Nhưng bà lại không làm hết trách nhiệm, đã phụ sự phó thác của cố nhân.
"Không phải vậy. . . . . ." Minh Đang không đành lòng thấy bà khổ sở, dù sao bà đều có ý tốt. Đề nghị như vậy phấn lớn là muốn tốt cho nàng, muốn nàng có chỗ dựa. Mọi người trong Từ gia đều coi nàng như cái đinh trong mắt, nếu không có nơi nương tựa, cuộc sống của nàng sẽ vô cùng gian nan. Nếu nhận La phu nhân làm mẫu thân, tình cảnh cũng sẽ khác rồi. Nhưng là. . . . . .
"Vậy là được rồi, ta nhận định nữ nhi là ngươi." La phu nhân nhẹ vuốt đầu nàng, "Mau bái mẫu thân đi."
Tìm các loại lý do cũng đều bị hóa giải, cho dù Minh Đang không muốn, nhưng lại không thể từ chối. Đành phải nhẹ nhàng bái lạy bốn lần, giọng nói trong trẻo, "Bái kiến nghĩa mẫu."
"Gọi nương, ta thích nghe ngươi gọi như vậy." La phu nhân vui mừng không thôi. Cuối cùng cũng nghe được đứa nhỏ này kêu một tiếng nương danh chính ngôn thuận rồi.
Ánh mắt Minh Đang đỏ lên, "Nương." Một tiếng này là tình cảm thật lòng ở trong tim. Khi nàng mới tròn ba tuổi, nương liền bỏ nàng mà đi, để nàng một thân một mình ở lại nơi không thấy mặt trời – Từ phủ kia, ấn tượng của nàng về nương cũng mơ hồ không rõ. Mười năm qua nàng cũng không gọi nương như vậy.
"Tốt tốt." La phu nhân ôm cổ nàng, vui mừng mà khóc, "Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan của nương." Đám người làm đều tiến tới chúc mừng không ngừng, "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng tiểu thư." Mọi người ồn ào náo loạn, cả một phòng là không khí vui mừng.
"Chúc mừng cái gì? Tiểu thư cái gì? Các ngươi đang nói cái gì?" Từ Minh Tuyết cầm chén thuốc đi tới, vẻ mặt trắng bệch kinh ngạc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.