Trên cây cầu vượt khá cũ ở giữa lòng thành phố, người ta nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc chiếc áo khoác xám đã bạc màu, đứng dựa vào thành lang cang rỉ sét nhìn xuống con đường bên dưới. Bàn tay thanh mảnh của hắn cầm điếu thuốc đỏ rực còn đang hút dở, đôi môi khẽ cong lên tà mị khi thấy đám con nít chơi đùa bên dưới. Đợi chúng đi qua thì hắn lại trở về dáng vẻ bất cần như lúc đầu. Ánh mắt hắn có chút buồn bã, tiêu cự lại không tập trung đặt lên bất cứ chỗ nào, cứ nhìn mông lung không có mục đích lên những sinh vật đang di chuyển. Hắn rít một hơi thuốc lá, phả vào không trung những làn khói trắng, nhìn vào nó rồi lại cười. Đợi cho đến khi điếu thuốc cuối cùng trong bao đã hết, hắn làm động tác bỏ tay vào trong túi áo sau đó lẩn vào trong đám đông biến mất.
Một lúc sau có người nhìn thấy hắn bước vào bên trong một toà nhà sang trọng, với bộ dạng nghèo túng ấy liền bị bảo vệ giữ lại. Người ta còn đang định tò mò qua xem có trò vui hay không thì hắn lại biến mất, giống như thứ bọn họ chỉ vừa nhìn thấy kia chỉ là ảo giác. Cánh cửa thang máy tự động đóng lại rồi di chuyển mà chẳng có ai bên trong. Nó đi đến một tầng không có trong nút bấm rồi dừng lại. Hắn từ từ bước ra di chuyển qua các cánh cửa, lúc phải yêu cầu đặt dấu vân tay, lúc lại phải quét qua nhãn cầu, cuối cùng hắn dừng lại trước cái bàn ăn hình chữ nhật, rồi ngồi đối diện với một cô gái.
Cô gái kia mặc bộ pijama xanh nhạt dành cho bệnh nhân, sắc mặt cũng chẳng tốt, làn da thiếu máu tái nhợt, con mắt bên trái cũng hơi đục lại. Bàn tay phải đang cầm thìa thức ăn nâng lên cứ run rẩy nên phải dùng thêm tay trái để có thể đưa được đến bên miệng. Cô không để ý đến người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt mình, chỉ lặng lẽ tiếp tục ăn. Hắn nhìn cô một lúc rồi hỏi:
- Có ngon không?
Cô không trả lời, nên hắn lấy cái đũa bên cạnh tự tiện gắp lấy miếng thịt đã được cắt nhỏ ở bên trong khay thức ăn bỏ vào miệng mình, cặp hàm mạnh mẽ nhai rồi nuốt. Lúc này cô gái mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Hẵn khẽ cười thoả mãn, tiếp tục gắp miếng thứ hai.
- Ở bên trong tôi còn chừa lại đó.
Hắn chẳng đáp lại, đứng dậy đi vào căn phòng bên phải một lúc sau thì bưng ra một khay thức ăn giống hệt cô gái. Cả hai ngồi đối diện nhau, tự ăn hết phần của mình. Ăn no hắn ngả người ra sau nhắm mắt lại, mũ che đầu cũng rớt ra, diện mạo hắn thực sự rất đẹp. Cô gái tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ấy rồi cũng ngửa ra sau lim dim đôi mắt. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở của cả hai. Hắn chỉ nghỉ ngơi còn cô thì ngủ thật.
Người con trai một lúc thì tiếp tục đứng dậy đi vào trong một căn phòng khác, lột bỏ chiếc áo khoác cũ kĩ và quần áo bên trong, để lộ ra cơ thể trần trụi săn chắc nhưng khắp người hắn lại là những dòng chữ đen chằng chịt được xăm kín vào da thịt. Chúng là nguyền ấn, một cái là bị người ta bắt ép xăm lên người, còn một cái là hắn tự nguyện khảm lên. Hắn thay cho mình một bộ vest sang trọng, xịt thêm nước hoa và vuốt ít keo lên tóc. Lúc đi ra hắn đã thấy cô gái tỉnh dậy.
- Bộ dạng kia vẫn là hợp hơn.
- Hợp như thế nào? - Hắn hỏi lại.
Ánh mắt cô gái kia xoáy sâu vào hắn như nhìn thấu thất cả, ngay lập tức hắn có một cảm giác sợ sệt nhưng vẫn đi tới ngồi lại trước mặt cô. Hắn nở một nụ cười quyến rũ nhìn đối phương.
- Tôi vẫn thấy như thế này hợp hơn.
Cô gái kia cười lạnh, không muốn nói về vấn để đó nữa.
- Khi nào thì anh định sẽ ra tay?
- Khi cô hồi phục xong.
- Tôi sẽ không giúp gì cho anh hơn chuyện đó đâu.
- Tôi cũng chỉ cần cô giúp như vậy thôi.
- Anh không muốn tham lam hơn sao?
- Tôi không thể bắt ép cô. Tôi không có năng lực bắt ép chủ nhân của Ginko.
Iris lại cười lạnh. Cơ thể cô mới tỉnh dậy cách đây không lâu. Người đầu tiên cô nhìn thấy là hắn. Người duy nhất cô tiếp xúc cho đến bây giờ cũng chỉ có hắn. Hắn cũng không giấu diếm gì mà nói hết thân phận của mình ra cho cô biết, một chút e ngại cũng không có.
- Chắc cô cũng nghe bên kia kể về bọn tôi như thế nào rồi.
- Bọn họ có nói sơ qua.
- Kễ hoạch của tôi là muốn mở phong ấn.
- Không mở sẽ tốt hơn. - Iris không chần chừ đáp lại.
- Bắt buộc phải mở. - Shun ngay lập tức tiếp lời.
- Cửu Anh vĩnh viễn không thể được giải phóng. Thế giới này đã không còn có thể chứa đựng một yêu quái hùng mạnh như ông ta nữa.
- Làm sao cô biết không thể?
- Có trẻ lên ba mới không biết.
Shun nghe thấy thì cười, hắn lúc nào cũng cười, khi nào cười thật khi nào cười giả đôi khi hắn cũng không còn khả năng tự nhận biết nữa. Iris nhìn thẳng đôi mắt của Shun, những tháng ngày nằm ngủ bên trong buồng hồi sức, tâm trí cô đã liên kết với Ginko. Iris đã không còn là cô gái không biết gì về thế giới yêu quái nữa. Thậm chí những thứ cô nắm giữa còn nhiều hơn cả bọn họ. Không chỉ vậy giác quan thứ sáu cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, cô có thể cảm nhận được một còn yêu quái cực mạnh đang tạo ảnh hưởng lên cả cả toà nhà này. Dù cho nó đang nằm ở bên tận dưới tầng hầm sâu trong lòng đất, cô vẫn có thể nghe và ngửi thấy từng hơi thở hôi thối kia.
- Kế hoạch của anh, tôi không phản đối. Nhưng hậu quả của nó vẫn là quá lớn.
- Trên đời này ngoài cái chết ra không có gì là mãi mãi. Nếu phong ấn được mở ra sau khi tôi đã chết, tôi thật không dám nghĩ tiếp nữa. Vì thế tôi cần cô.
- Anh không cần tôi, anh cần Ginko.
- Cô là Ginko, Ginko là cô.
Shun nhìn vào đồng hồ trên tay nhìn, từ từ đứng dậy, lúc đi ra cửa thì quay lại nhìn Iris lần nữa.
- Cô cần gì thì nói với tôi. Còn nữa, liệu trình vật lí trị liệu tôi đưa nếu khó quá thì tôi có thể giảm bớt.
- Không cần đâu.
Iris không hề đắn đo mà đáp lại, đợi cho Shun đi rồi cô bấm một bẳng điều khiển cho một con robot đi tới giúp mình đứng lên. Đôi chân cô run rẩy, từng bước thật chậm di chuyển một cách đau đớn. Cô đã ngủ một giấc thật dài.
Shun đi ra khỏi căn phòng rồi lại vào trong thang máy di chuyển xuống một tầng làm việc công sở bình thường. Hắn đi vào trong phòng dành cho giám đốc kinh doanh, Sayo thấy hắn thì cầm một xấp tài liệu đi vào.
- Thưa ngài Shun, đây là số liệu về sản phẩm sắp ra mắt của công ty lần này.
Hắn nhìn vào đống giấy tờ vui vẻ đọc lấy.
- Ngài vừa đi thăm cô ta nữa sao?
Shun không đáp lại lời cô, Sayo cũng không hỏi nữa. Shun không cho cô tiếp xúc với người con gái kia, cô cũng không dám hỏi vì sao. Chỉ là mỗi khi thấy hắn vui vẻ từ trong căn phòng đó cô lại ước mình đừng ghen tị như thế. Cô muốn thấy hắn cười và ngàn vạn lần đừng để cô chứng kiến cảnh tượng của năm tháng trước. Trong cơn mưa máu ấy hắn đứng đó, người ta chỉ thấy lạnh sống lưng vì hành động tàn độc hắn vừa làm, lại không nhìn thấy thứ đang chảy ra từ hốc mắt hắn cũng chính là máu. Nó hoà trộn lại với huyết vũ nên chẳng ai nhận ra, chỉ có mình cô chết lặng ở đó muốn đến bên hắn nhưng lại không thể.
- Toshi đi đến Kyoto chưa? - Giọng của Shun vang lên.
- Dạ ngài ấy đã đi rồi.
- Keiji thì sao?
- Ngài ấy không đi.
Shun ngả người ra sau ghế, xoay người nhìn xuống cửa sổ kính. Kẻ khó đối phó nhất đối với hắn chẳng ai khác ngoài người anh trai thứ này. Còn nhớ năm đó người duy nhất không hề bị một vết thương nào mà vẫn có thể sống qua cái đêm huyết tẩy kia chính là hắn. Lúc đó hắn chỉ vừa mười bảy tuổi, đứng trước xác chết của mẹ mình với một khuôn mặt vô cảm. Nếu không phải "Zen" xuất hiện thì người được trao cho huyết ấn kia chắc chắn là Keiji. Không ai biết hắn đang nghĩ gì, đến bây giờ Shun vẫn không thể hiểu được dù là một chút suy nghĩ của hắn.
- Zen ở ẩn thế thế nào rồi? - Shun lại lên tiếng hỏi.
- Ngài ấy với cô gái kia không có gì đặc biệt.
- Theo dõi cho kĩ.
- Ngài không sợ giữa bọn họ sẽ này sinh... tình yêu ạ?
- Giữa bọn họ sẽ không bao giờ có thứ gọi là tình yêu.
- Nhưng ngài Zen đối xử với cô ta rất tốt.
Shun nhắm mắt lại, ngón tay trỏ bên phải liên tục gõ lên mô bàn tay trái. Hắn cứ như vậy một lúc cũng chẳng buồn mở mắt ra.
- Đó chỉ là sự ám ảnh. Một khi sự ám ảnh đó mất đi thì chính bản thân bọn họ cũng sẽ không bao giờ muốn gặp lại nhau nữa.
Sayo nhận được đáp án không còn hỏi tiếp nữa, cô tự mình đi ra khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khi đang muốn trở lại làm việc thì thấy Tadashi huýt sáo đi tới lướt qua người mình. Cô ghét nhất là cái con quạ đen này, thành việc thì ít mà bại sự thì nhiều. Thấy hắn bước vào phòng của Shun cô cũng chỉ nhăn mặt. Hắn vẫn còn có thể vô tư như vậy chỉ vì lúc ấy đã không có mặt tại cánh rừng ấy, đã không tận mắt chứng kiến được sự tuyệt vọng của Shun. Nhưng cô nghĩ như thế cũng là một điều tốt, vì như vậy ngài ấy sẽ bớt đáng thương đi một chút.
...
Năm tháng trước khi nhận được tin tức về vị trí của con yêu quái đứng đầu Bát Chấn của người em gái Kurenai, Shun đã cho thuộc hạ phong toả toàn bộ cánh rừng rồi tự mình tiến vào. Mỗi một bước chân của hắn đều cẩn trọng vì đã được Akihiko cảnh báo con yêu quái này hoàn toàn không đơn giản. Càng đi vào sâu, những cái cây càng héo úa dần giống như bị hút cạn sức sống. Lớp chướng khi cũng ngày càng dày, những thuộc hạ của hắn cũng từng người phải ngừng lại nếu không muốn mất mạng. Dần dần chỉ còn lại Shun, Sayo và Mamoru, kẻ có thân hình to lớn được mọi người gọi là cánh tay phải sức mạnh.
Khi còn đang đi thì bỗng một tiếng gọi "chị ơi" bất chợp vang lên. Âm thanh ấy là của trẻ con nhưng đã không còn sự trong trẻo mà hoàn toàn bị khàn đục, có lẽ cũng bởi vì cổ họng đã sưng lên do gào thét quá nhiều. Shun dù đang ở xa cũng liền phải khựng người lại, bàn tay hắn thực sự đã bị âm thanh ấy làm cho hơi run rẩy. Không phải vì hắn sợ, lại càng không bởi vì hắn yếu đuối. Trong âm thanh kia chắc chắn là đang chứa một thứ năng lực bất thường nào đó khiến cho bất cứ ai nghe cũng bị ảnh hưởng.
- Ngài... Shun.
Hắn quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh. Ngoài hắn ra Sayo và Mamoru đều đang bất động, môi chỉ có thể mấp máy hai từ để gọi hắn. Thấy vậy Shun bắt đầu toả ra yêu khí của mình ra để bảo vệ hai người thuộc hạ. Hình như con yêu quái bên trong cũng nhận ra bọn họ, nó lập tức hét lớn:
- Đừng tới đây, chị ơi, chị đâu rồi?
- Chị ơi, cứu em, em đau lắm.
Lại có hai tiếng hét liên tục xen kẽ nhau vang lên. Chẳng lẽ không chỉ một mà có tới hai còn yêu quái? Trong lúc còn khó hiểu, đôi chân của Shun đã như bị một áp lực cực lớn cầm chặt lại, giống như có hàng trăm bàn tay từ dưới mặt đất trồi lên níu kéo. Cả người hắn bủn rủn, một yêu quái mạnh như hắn cũng không thể bước tiếp một cách dễ dàng được nữa. Shun lắng tai về phía tiếng vọng vẫn tiếp tục vang lên về phía mình, tiếng nọ đáp lại với tiếng kia, cứ khàn khàn khó chịu. Nó giống một người bị đau họng vẫn cố gào lên, Shun cứ thấy gợn gợn lại sờ lên yết hầu mình, hắng một cái.
Shun không ngờ Kurenai lại có một yêu quái ghê gớm như thế ở dưới trướng mình. Tất cả chim chóc và động vật đều đã bị thứ âm thanh quái gở kia đuổi đi, những con không chạy kịp thì nằm tê liệt dưới đất, vài con đã chết cũng không bị giòi bọ ăn lấy chỗ thịt đang thối rữa, vì chúng cũng không sống nổi khi phải chịu đựng thứ âm thanh kia. Với yêu khí của Shun đang bao bọc trên thân, cả ba vẫn còn lành lặn đi tới được trung tâm. Những cái cây xung quanh đã chết khô cứng lại, dù đã cố không gây tiếng động nhưng con yêu quái kia cực kì thính tai, nó đã nhanh chóng chạy đi chỉ để cả ba kịp nhìn thấy một cái bóng trắng.
Shun ngay lập tức chạy theo, mặc cho đang mặc bộ vest thì sự di chuyển của hắn cực kì nhanh, giống như trò chơi đuổi bắt mà từ nhỏ đã từng chơi, hắn cười phấn khích càng tò mò muốn xem con yêu quái kia rốt cuộc là như thế nào. Nhưng những tiếng hét cứ vang vọng trong đầu hắn, dù cho đã tự mình bảo vệ hắn cuối cùng vẫn không thể chống đỡ thêm được nữa, vội vàng dừng lại trấn tĩnh trí óc mình. Tiếng hét kia quả thực đã phát ra một lại tần số khiến cho tâm trí của người khác bị hoảng loạn. Nhẹ thì choáng váng, nặng thì không chịu được nhất định sẽ phát điên lên rồi chết.
Đến lúc này hắn lại càng khát khao có được con yêu quái này hơn nữa. Một cái bóng trắng nhỏ ở phía xa lướt qua rất nhanh, âm thầm và ghê rợn. Hắn nhìn thấy cơ thể kia có hai cái đầu, tuy trông không rõ nhưng chỉ có một đôi chân. Sayo và Mamoru không còn khả năng tiếp cận nữa, Shun phất tay ra hiệu cho bọn họ lùi ra sau. Dù sao cũng không thể thì ở lại sẽ đỡ vướng chân hơn.
Theo dấu một lúc Shun nghe thấy tiếng nước suối chảy, lại đoán con yêu quái kia gào thét nãy giờ chắc chắn cũng đang khát. Hắn bèn nhảy lên một ngọn cây cao hướng về nơi phát ra âm thanh của nước quả nhiên có một cái bóng ở đó đang cong lưng cuối thấp người xuống. Shun lần này cực kì cẩn trọng, hắn hầu như không phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ một lúc đã ở phía sau con yêu quái. Nhưng khi thấy diện mạo của con mồi mình chơi đùa nãy giờ, nụ cười trên khuôn mặt hắn bỗng chợt tắt, thay vào đó lại là những tơ máu tươi trong mắt hiện ra dữ tợn. Khuôn mặt đỏ lừ đáng sợ như muốn đồ sát bất ai nếu để hắn nhìn thấy. Đôi tay hắn run rẩy giơ lên không trung, không tự chủ được mà hét lên hai cái tên đầy đau đớn:
- Cho! Ten!
Cái bóng trắng nhỏ giật mình, chúng không thấy ai đang đứng trước mặt vì mắt đã bị khâu. Nhưng âm thanh ấy không thể sai được, là ai đó đang gọi tên của chúng. Nhưng là ai thì lại không thể nhớ ra được. Cả hai cái đầu không hét lên nữa, vì người này biết tên chúng vậy chắc chắn sẽ không làm hại mình. Chẳng kịp suy nghĩ thêm thì cả thân người nhỏ bé của chúng đã bị một lồng ngực ấm ấp ôm lấy.
- Cho! Ten! Là anh đây! Là anh Shun đây!
- Anh... Shun? - Cái đầu là con gái khẽ mấp máy.
Shun phẫn nộ gầm lên một tiếng khiếp đảm.
- Là kẻ nào đã khiến hai đứa thành ra như vầy?
Hai đứa trẻ sợ hãi khóc ào lên, lúc này Shun mới bình tĩnh lại. Không ngại thân thể kinh tởm đầy vết khâu chắp vá trên da thịt và mùi hôi thối đến buồn nôn đang toả ra, Shun vội vã đưa hai bàn tay lên trên mặt bọn chúng vỗ về. Hắn nhìn vào đôi mắt bị người ta khâu lại của Cho và Ten mà đau đớn. Đầu ngón tay chậm rãi chạm vào mí mắt mà hy vọng nhưng cũng nhanh chóng vỡ vụn. Đôi mắt của chúng đã bị móc ra sạch sẽ hết rồi. Hắn lại nhìn xuống đôi tay, lại nhìn xuống đôi chân lúc này đã không còn đủ bình tĩnh nữa. Chúng sinh ra vỗn dĩ không hề dính liền nhau.
- Anh!
- Anh em sợ lắm!
Hai đứa trẻ lúc này mới nói bằng chất giọng trẻ con bình thường. Chúng dùng đôi tay nhỏ bé run rẩy của mình nắm lấy viền áo hắn. Shun kiềm lại sự đau đớn của mình xuống, hắn vỗ lên người bọn chúng để chúng an tâm thả lỏng người ra. Lúc này mới cởi áo ra khoác lên cho hai đứa trẻ. Hơi ấm của hắn chạm vào làn da lạnh ngắt trắng bệch kia lại cảm thấy vẫn không đủ, liền ôm trọn trong vào lòng.
- Sao hai đứa lại ở đây?
- Bọn em bị lạc khỏi chị Kurenai. - Ten, đứa con trai lên tiếng.
- Là ai đã khiến hai đứa như thế này? Nói cho anh biết, anh sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
- Em sợ lắm, có một con thú cứ chạy tới tấn công em, nó còn cắn mất một cánh tay của em. Tụi em chỉ biết hét lên đuổi nó đi. Sau đó liên tục dùng vọng âm để gọi chị Kurenai. Nhưng chị ấy vẫn không tới.
Shun chạm nhẹ vào phần khuỷu tay đã thối rữa lộ ra cả xương của Cho, dịu dàng hỏi:
- Nó còn đau không?
- Dạ còn.
Cho nức nở vùi mặt mình vào lòng anh trai. Shun tiếp tục ném lấy sự phẫn nộ của mình tiếp tục hỏi:
- Là ai đã khiến hai đứa dính vào nhau? Là kẻ nào đã móc lấy mắt của hai đứa?
- Tụi em không biết.
Shun nhăn mày, thay đổi câu hỏi:
- Vậy ai đã đưa hai đứa ra khỏi viện trạch?
- Là chị Kurenai.
- Lúc đó chị ấy nói muốn dẫn bọn em đi chơi. Sau đó tụi em bị một nhóm người bắt đi. Là chị Kurenai đã cứu tụi em. Lúc tỉnh lại đã bị móc mắt và người cũng dính lại với nhau.
Ánh mắt của hắn sầm xuống, hắn không thở nổi nữa.
- Anh đừng khóc, tụi em không sao?
- Tụi em quen rồi.
- Ừm, ừm, anh không khóc. Anh nhất định sẽ chữa cho hai đứa trở lại bình thường.
Sayo và Mamoru cũng tới, bọn trẻ nghe thấy tiếng động bắt đầu sợ hãi.
- Không sao đâu, là thuộc hạ của anh. Bọn họ sẽ không làm hại hai đứa đâu.
Sayo bước tới nhìn vào con yêu quái, cô ngay lập tức sững người vì kinh sợ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một kẻ có thể khiến mình có thể khiến mình rợn người như thế. Mamoru cũng thấy, hắn lùi lại vài bước không nói gì nhưng cũng không muốn nhìn thêm nữa. Shun vỗ lên cái áo đang phủ lên người con yêu quái ở bên trong lòng mình, miệng thì hát một bài hát đồng ca. Hết bài này rồi lại tới bài khác. Hắn không hỏi ai là người khiến Cho và Ten thành ra như thế này nữa. Vì kết quả hắn đều biết hết rồi. Hắn thề sẽ khiến cho bọn chúng phải trả lại gấp trăm ngàn lần, sống không bằng chết.
Sayo và Mamoru đợi Shun cho tới gần hoàng hôn, chờ cho đến khi không thể chờ được nữa, mới nhắc nhở chủ nhân mình.
- Suỵt, đừng làm ồn.
Lúc đó cả hai ở phía sau không nhìn được khuôn mặt của hắn. Miệng của hắn vẫn còn ngâm lại khúc đồng ca. Đôi tay vẫn không ngừng vỗ về hai đứa trẻ, dù cho chúng đã ngủ. Những ngày qua hai đứa trẻ đã phải chạy trốn, bây giờ mới được nghỉ ngơi, bọn chúng ngủ cho đến tận bình minh hôm sau. Shun ngay cả một cái xoay người cũng chẳng có, hắn cứ ngồi đó ôm hai đứa em của mình. Bọn thuộc hạ không còn bị tiếng hét cản trở nữa cũng đi tới chỗ hắn. Lại nhận lệnh chỉ được đứng từ xa.
- Anh. - Cho dần dần tỉnh lại.
- Bọn em đã ngủ lâu chưa? - Ten lên tiếng hỏi.
- Chưa lâu, mới chỉ một lúc thôi.
Shun vén mái tóc của cả hai lên đôi tai, lại chạm vào hình xăm chữ nhất trên sống mũ chúng. Giọng ôn tồn nói.
- Chúng ta về nhà thôi.
- Dạ. - Hai đứa trẻ đồng thanh đáp.
Shun lại ôm chặt lấy hai đứa trẻ, giang ra đôi cánh đen tuyền bây giờ chỉ còn lại một bên. Bên bị mất đi cũng là bên cánh bị tật. Dù cho nó vẫn còn thì hắn vẫn không thể bay được. Nếu không bay được vậy sao hắn lại còn giang nó ra. Đám thuộc hạ vẫn còn đang thắc mắc trong lòng, thì bọn chúng đã chết cứng lại. Những chiếc lông vũ đen tuyền của chủ nhân mình tách ra dừng lại giữa không trung, rồi môt đường dứt khoát cắt đứt cổ họng của hai đứa trẻ. Chẳng phải đó là anh em của hắn sao?
Những chiếc lông vũ sau khi giết hai đứa trẻ vẫn không dừng lại, đưa thi thể của chúng lên cao, không một chút nhân từ, cả máu thịt lẫn xương chỉ trong chưa đầy một khoảng khắc đều bị cắt vụn. Một cơn mưa máu cứ như thế trút xuống. Hắn đứng đó để cho máu thịt kia rơi lên người mình, nhuộm tất cả chuyển thành một màu đỏ máu tanh. Không một ai là không lạnh người với sự ác độc đó. Chỉ có duy nhất Sayo khóc nấc lên, cô không còn sức để đứng nổi nữa.
- Tại sao ngài lại tự làm khổ mình như vậy?
Giọt máu cuối cũng cũng rơi xuống, Shun ra lệnh đốt trụi cánh rừng, bộ quần áo dính máu của hắn cũng theo ngọn lửa mà hoá thành tro. Nhưng thứ ở bên trong trái tim hắn vẫn không ngừng đau đớn. Sau mệnh lệnh ấy Shun không nói thêm bất cứ một câu nào. Hắn thay một bộ đồ mới, đi lên toà nhà của gia tộc, bỏ lại tất cả kể cả Sayo đi vào phòng nơi đặt buồng con nhộng của Iris. Điên cuồng tìm trên kệ tủ đủ thứ thuốc. Tiêm cho Iris hết lọ này đến lọ khác. Đến khi huyết áp của cô tăng lên đến mức nguy hiểm, hắn vẫn không ngừng lại. Máy điện tâm đồ chỉ một lúc sau đã vang lên âm thanh ngân dài của trái tim đã ngừng đập, lúc đó hắn mới ngừng tiêm, chuyển sang hồi sức cho cô. Ở bên ngoài Sayo nhận được thấy tiếng đèn báo đỏ, cũng vội vàng chạy đến chỗ Iris nhưng cũng bị nhốt ở bên ngoài.
Cô biết tinh thần của Shun đã không còn ổn định lại càng không ngờ hắn sẽ bất chấp khiến cho Iris tỉnh lại sớm hơn dự kiến như thế này. Shun ở bên trong căn phòng suốt một ngày, Sayo không biết hắn đang làm gì chỉ còn biết đứng ở bên ngoài nhận lệnh. Cô chờ thêm một ngày nữa lúc này cánh cửa đang đóng kín kia mới mở ra. Sayo vội chạy vào bên trong thì thấy Shun đang khuỵu đầu gối trước cơ thể của cô gái kia. Cô ta vẫn không tỉnh lại, nhưng may mắn là chỉ số nhịp tim và huyết áp đã trở về bình thường.
Shun loạng choạng đứng dậy, cả người không vững bước ra ngoài. Xém chút nữa hắn thực sự đã tự huỷ hoại hết tất cả mọi thứ mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu. Những ngày sau hắn tự nhốt mình trong phòng, không ăn cũng không uống. Rồi đến đêm thứ ba hắn bước đến bên chiếc lồng ấp của Iris, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô rất lâu. Sau đó lại đi tới một căn phòng khác nhìn người phụ nữ bên trong khối băng. Hắn cười điên dại, rốt cuộc hắn làm tất cả điều này là để làm gì? Rốt cuộc mọi thứ hắn muốn bảo vệ là gì?
Lúc này Shun ước có ai đó ở bên mình nhưng lại chẳng có ai, hắn gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, khẽ nhắm đôi mắt mình lại nhớ về cái đêm kinh hoàng kia. Trong giấc mơ hắn thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, hắn bị đám nhóc lớn hơn mình đánh nằm gục một chỗ. Zen sau khi giết bọn chúng cũng đi tìm mẹ mình rồi, chỉ còn lại Sora. Những tưởng có thể yên ổn mà nghỉ ngơi thì một kẻ khác lại tới. Tên đó chém hụt thanh katana vào người Sora, chị ấy lúc đó có thể chạy nhưng lại không thể bỏ lại đứa em mình. Tên đó nhận ra Sora là em gái cùng cha khác mẹ với mình lại sinh ra tâm lí muốn đùa giỡn.
Hắn nói nếu Sora giết Shun sẽ cho cô một con đường sống, cùng với gia đình đoàn tụ. Sora tất nhiên không tin lại chọc hắn tức giận. Liền bị chém một nhát chém cắt đứt đôi chân, tiếng hét thảm thiết ấy đến bây giờ vẫn còn vang vọng rõ ràng. Tên khốn khiếp ấy biết chắc chắn cả hai sẽ không thể sống được với tình trạng đó thì cười lạnh, bỏ lại hai đứa trẻ tội nghiệp mà đi. Mặc kệ đau đớn Shun lết tới chỗ chị mình, Sora chỉ còn thoi thóp thở. Sora muốn Shun móc tim mình ra ăn hấp thụ yêu lực của mình, như thế Shun mới có cơ hội sống sót. Tất nhiên một đứa trẻ sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó, chỉ muốn cả hai cùng chết như thế sẽ luôn được ở bên nhau.
Sora lại trách Shun, sao lại nỡ để Zen lại. Sora muốn cả hai phải sống, sống thay cho mình, sống thật hạnh phúc. Sora lại nói nếu Shun không giết mình ngay bây giờ là đang hành hạ để cho cô phải đau đớn đến chết. Hắn cuối cùng cũng làm theo. Sau khi nhờ trái tim của Sora mà liền lại vết thương, hắn chạy ngay tới chỗ Zen, nhưng lúc này Zen đã không còn là Zen nữa. Hắn chỉ còn lại một mình, không một ai quan tâm.
Đôi mắt nhắm nghiềm của Shun lại khẽ mở ra, hắn không khóc, những thứ đó dù cho có đau khổ như thế nào thì cũng đều đã là quá khứ. Tâm trí trong khoảng lặng của bóng tối lại nhớ tới cái ngày khi hắn chỉ vừa mới lớn hơn một chút, lúc lên núi tình cờ bắt gặp được một nhóm thiên cẩu. Bị bọn họ sỉ nhục vì dòng máu lai tạp và đôi cánh dị tật của mình. Rồi lại nhìn thấy ở trong đám đó có một người phụ nữ có gương mặt rất giống mình. Hắn nở một cười lạnh không do dự tự mình đã bẻ gãy cái cánh bên phải trên lưng, những kẻ kia lại được một phen cười nhạo. Shun không xấu hổ, cũng chẳng cần đòi sự tôn trọng có cũng được mà không có cũng được kia. Đôi môi khẽ nói một câu rồi bỏ đi.
- Zen nói đúng, người đó vẫn là đẹp hơn gấp trăm ngàn lần.
Cả đêm đó Shun không ngủ, cứ ngồi trên sàn nhà buốt giá, nhớ lại những mảnh kí ức không vui. Nhớ khi hắn bảy tuổi, nhớ khi hắn mười sáu tuổi, nhớ khi hắn ba mươi tuổi, khi năm mươi tuổi, sáu mươi, một trăm tuổi,... Chỉ cho tới khi màn đêm buông tha cho hắn thì mới dừng lại.
Kể từ hôm đó hắn hình thành một thói quen kì lạ, ăn mặc lôi thôi như một kẻ nghèo khổ rồi đi đến một nơi nào đó. Nhìn những con người xung quanh, những kẻ không biết hắn là ai mà chẳng để làm gì. Cứ phải hút xong một bao đầy thuốc rồi mới trở về, chẳng bao giờ lưu lại thêm cũng chẳng muốn ai đi theo cùng.
Qua vài tháng Iris cuối cùng cũng tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên cô thấy là một người đàn ông với một đôi mắt xa xăm, hắn cười nhưng thật ra lại không cười. Trong khi hắn còn đang giới thiệu cho cô biết mình là ai thì đôi tay run rẩy của cô đã chạm lên đôi mắt trước mặt mình. Iris biết hắn là một trong những kẻ đã khiến cho mình bị như thế này nhưng cô vẫn không kiềm được. Đôi mắt ấy thực sự là quá cô đơn.
Shun không ngờ rằng tầm nhìn của mình lại bất ngờ bị nhoè đi, tại sao qua bao nhiêu năm "nó" lại đột nhiên xuất hiện? Là vì người con gái kia đã chạm vào mắt hắn, hay là bởi vì đã lâu lắm rồi không có ai nhìn hắn với vẻ mặt thương cảm như thế. Shun vội vàng lùi lại, ngồi xuống cái ghế phía sau cúi đầu xuống. Bàn tay trái vò rối mái tóc đang gọn gàng của mình sau đó hắn lại nghẩn đầu lên với khuôn mặt cười một lần nữa.
- Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Tsukumo Shun.