Bình Thiên Hạ

Chương 5:




Chưởng quầy bị dọa sợ trừng mắt lớn, liên tục xua tay nói : “ cô nương, cô đúng là như sư tử vậy! Bức tranh cô thêu đâu đến mức bằng tranh trong hoàng cung? không được, không được, nếu ngươi khôngchịu bán thì tìm nhà khác đi!”
Nhưng Phi Yến vẫn như cũ đứng đó nói : “ Chưởng quầy, ngài nói chúng ta thêu chưa tốt là đúng, nhưng với người bán thì bức tranh thêu quan trọng ở kiểu dáng. Cửa hàng của thúc tuy lớn nhất nhưng có tới tận ba gian hàng có kiểu mẫu y hệt nhau, hình thức quá phổ biến nên tiêu thụ không được nhiều. Các phu nhân trong kinh thành chắc cũng chẳng ai đi mua liền một lúc bốn kiểu dáng giống nhau như thế. Mà kiểu dáng thêu này của ta chắc chắn độc nhất, đợi một tháng nếu kiểu dáng này mà thịnh hành, ta chắc chắn chưởng quầy sẽ có một đám làm ăn lớn. Nhưng nếu chưởng quầy không vừa mắt với bức tranh thêu này, ta liền bồi thường….”
nói xong nàng thu dọn hết đồ đạc, lời nói trúng tim đen của chưởng quầy, sau đó là tiếng gọi các nàng trở lại. Nhưng nhìn lại hình thức đường nét, không rõ là muốn mua hay không mua.
Phi Yến thấy chưởng quầy đang do dự, liền cười nói : “ Như vậy đi, ta để lại ba kiểu dáng, chưởng quầy đưa ta một lượng bạc nhất định, ngài cứ cầm lấy, nếu bán chạy, ngài sai người đi đến ngôi nhà có cánh cửa vàng treo lồng đèn làm bằng lụa đến tìm ta, ta sẽ đem bức còn lại cho ngài bán được không?
Chưởng quầy nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Vì thế Phi Yến để lại ba bức tranh thêu, còn lại để vào trong vải bọc mang về.
Đúng lúc này, có một cỗ xe ngựa dừng ngay trước cửa hàng thêu, một vị nữ tử mặc trang phục quý phái được nha hoàn dìu xuống xe ngựa.
Thành Tưởng Na Quý trong lúc đó vô tình thấy mình đang đối diện với Phi Yến, mi mắt chớp chớp nhiều lần, xem gương mặt Phi Yến nhiều lần, nhìn xuống nhìn lên nhận ra bạn cũ, cố tình định gọi tên đối phương nhưng nghĩ không ổn, không biết đối phương có nhận ra mình hay không hay lại không muốn nhận ra mình? Đúng lúc này nàng nhìn thấy ánh mắt chần chờ, biết đúng là bạn cũ, âm thanh vui mừng nói lớn: “ Yên nhi, không nhận ra ta sao?”
Lúc này Phi Yến mới chậm rãi bật cười: “ Làm sao có thể quên được, Long Trân tỷ tỷ”.
Nữ tử bước xuống từ xe ngựa đó là bạn thân của nàng lúc còn nhỏ, ban đầu là tiểu thư của Hầu phủ quyền quý. Ngày ấy nàng vào Hầu phủ kết thân với nàng ấy, chưa nghĩ có ngày sẽ gặp lại nhau.
Ban đầu còn lo lắng khi quốc hầu uống thuốc độc tự tử tại nhà khi quên Tề tiến vào kinh thành, lấy thân hi sinh cho tổ quốc theo Đại Lương phồn hoa mà ra đi, vị bằng hữu này rơi vào hoàn cảnh khó khắn, nhưng xem ra hiện tại, cơm no áo mặc đầy đủ rồi.
Long Trân cũng rất kích động, bất chấp trước cửa hàng thêu, kéo Phi Yến đến một quán trà bên cạnh.
Nhưng Phi Yến cũng hơn chần chừ, trong lòng nàng biết mọi nhất cử nhất động của nàng đều bị nhị hoàng tử khống chế, lo lắng khi Long Trân tiếp cận nàng sẽ làm liên lụy tới nàng ấy, uyển chuyển từ chối: “ Hôm nay thấy Long Trân tỷ tỷ khỏe mạnh như vậy, muội cũng buông xuống nỗi lo âu, nhưng mà trong nhà lại có chút chuyện, còn cần Phi Yến xử lý, cứ như vậy mà từ biệt thật khó xử”.
Long Trân nghe xong những lời này, sắc mặt biến đổi, lạnh giọng hỏi: “ Chẳng lẽ muội cũng giống như bọn cá mè một lứa ghét bỏ tiểu thư Hầu phủ ta là gả cho thuộc hạ của Kiêu vương làm phận thiếp thất?”
Mặc dù giọng nàng lạnh lùng nhưng thanh âm vẫn hơi run rẩy, Uất Trì Phi Yến nghe vậy hoảng loạn, nhìn lại Long Trân hiện tại, nàng mặc một bộ áo gấm lụa hoa, nhưng khuôn mặt thì tiều tụy mặc dù trát nhiều lớp phấn màu son.
Phi Yến sợ nàng xúc động, tay cầm lấy tay nàng: “ Tỷ tỷ sao lại nghĩ như vậy, chính là hoàn cảnh Phi Yến gian nan, sợ liên lụy tới tỷ tỷ thôi”.
Long Trân cũng biết chính mình thất lễ, nghe thấy Phi Yên nói như vậy, thấy nàng mặc một bộ vải thô, cho rằng nàng đang nhớ tới cảnh cha nàng qua đời, cũng hiểu rõ, cầm lấy tay nàng: “ Mỗi ngày sống là mỗi ngày chịu đựng, sống hơn một ngày có đáng gì, tỷ không sợ bị liên lụy!” nói xong liền kéo Phi Yến lên xe ngựa, chạy đến một quán trà.
Buổi sáng quán trà vắng người nhưng Long Trân vẫn tìm đến một chỗ thanh tịnh ngồi cùng với Phi Yến.
Ra lệnh cho nha hoàn lui xuống, Long Trân chưa nói đã rơi hai hàng lệ.
Lúc đầu tiên đế của triều cũ chạy thoát khỏi hoàng cung, nghe nói là bị rơi xuống vách núi, chết khôngtìm thấy xác, kinh thành bị thay đổi đột ngột, cơ nghiệp của Đại Lương bị sụp đổ, tướng lĩnh thần quân của Đại Lương cũng rơi vào thế bị động.
Quốc hầu sau khi nghe tin tiên đế chết, uống thuốc độc tự tử, thật ra nàng đang cùng mẫu thân chạy khỏi kinh thành, nhưng xe ngựa mới đến cửa thành, liền gặp Kiêu vương thân áo giáp, vì thế bị chặn lại, nàng cùng mẫu thân co rúm người bị lôi xuống xe, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp liền bị bắt lên ngựa vào cung. Sau bao đêm chà đạp thân xác, may vì được cái danh là tiểu thư Hầu phủ, sau khi thoải mái vui đùa, mẫu thân của nàng bị đuổi về Giang Nam, còn nàng phải ở lại phủ tướng quân làm thiếp thất.
“ Ta cũng muốn như các nữ nhân khác cắn lưỡi tự tử, nhưng nhớ tới mẫu thân nên chẳng dám rời đi. Rốt cuộc….. thì không bằng phụ thân của ta, vì quốc gia đại sự chẳng màng đến hai mẹ con ta……..” Nghĩ đến vài năm khổ sở trong phủ tướng quân, nước mắt Long Trân không ngừng rơi, nàng gả cho một gã tên là Đậu Dũng đồ tể ( người làm nghề giết mổ), lúc trước Hoắc tạo phản, hắn đã cầm hai thanh đao lập chiến công, bởi vì anh dũng trên chiến trường nên được Hoắc Tôn Đình trọng dụng. Nhưng vợ chưa cưới của hắn là một thôn nữ hoang dã, thô bỉ không chịu nổi. Phụ này là lúc trước mẫu thân có đề cập kết hôn với Đậu Dũng, Đậu Dũng cũng không quá yêu thích, nhưng e ngại lúc trước mình tòng quân ra trận nàng đã chăm sóc mẹ mình khi đau yếu vì thế không bỏ vợ. Nhưng coi là chính thế nhưng cũng chẳng bao giờ xem là vậy.
Kể từ đó, nàng thấy Long Trân vẫn là tiểu thư khuê các thì sinh lòng đố kị, mỗi ngày đều mắng nàng là đồ hồ ly tinh, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ( nói bóng nói gió)
Là một tiểu thư 16 tuổi, Long Trân làm sao mà đấu lại người đàn bà chanh chua này, đó thực sự là không chịu nổi, chỉ cảm thấy trời có mắt, Đậu tướng quân đúng là với người phụ nữ này thành một đôi, trách mình kiếp trước tu vi không đủ, chạu đến địa ngục trần gian này làm gì.
May mà Đậu Dũng kia tuy là khô cứng, nhưng nhìn nàng tiều tụy, rốt cục cũng thương hoa tiếc ngọc, đưa ra bên ngoài phủ tướng quân, khi nàng chuyển ra ngoài, người đàn bà chanh chua kia cũng bớt miệng đi.
Sauk hi kể hết chuyện của đời mình, lại hỏi Phi Yến, Phi Yến chỉ mỉm cười nói : “ Sauk hi cha muội qua đời, muội vẫn tránh ở nông thôn, gần đây thì đến kinh thành tìm bá thúc của muội. Nay ở phường thêu dệt này bán vài bức tranh, vừa lúc thì gặp tỷ tỷ”.
Nghĩ đến việc mình ra ngoài cùng nha hoàn mua chút quần áo, liền gọi nha hoàn lấy túi tiền, đưa mộtchút cho Phi Yến.
Cả đời Uất Trì Phi Yến chưa nhận một chút tiền bạc nào từ người khác, vội vàng từ chối, trừng mắt lớn với Long Trân: “ Có một chút tiền bạc như thế còn bày đặt? Tuy rằng thanh cao nhưng đổi lại được bao bữa cơm đây?”
Ngày xưa là tiểu thư Hầu phủ nhưng ở trong phủ tướng quân vài năm, cũng dính vài phần của phu nhân thô bỉ kia, không cần nhiều lời nhét thẳng vào lòng Phi Yến.
Phi Yến hiểu rõ lòng của Long Trân, nhưng nếu từ chối thì người khác nghĩ mình tự kiêu, cười cười nói : “ Cung kính không bằng tuân mệnh rồi”.
Trong lúc đi ra khỏi quán trà, Long Trân đưa Phi Yến một chiếc thẻ bài, lưu luyến không muốn rời: “ Nếu có chuyện, muội cứ bảo bá thúc cầm thẻ bài này tới tìm tỷ, đừng bao giờ một mình đến, nếu để Đậu Dũng kia nhìn thấy, chuyện vô liêm sỉ như thế nào hắn cũng có thể làm đấy”.
Cùng Long Trân từ biệt, Phi Yến cùng Uyên Ương trở về nhà. Hai người luôn đi theo Phi Yến cả ngày, đến tối thì một người quay trở lại vương phủ bẩm báo tình hình.
Kiêu vương sau khi nghe hành trình cả một ngày của Phi Yến, chậm rãi uống trà, sau đó nói : “ Ngày mai đến cửa hàng thêu dệt đó, đem ba bức tranh mà nàng thêu mua về”. Người nọ nghe Kiêu vương giao phó xong, nhận lệnh ra ngoài.
Kiêu Vương sau khi nói xong liền buông cốc trà, trở lại phòng ngủ, thị nữ vén mành, trong giường có treo một bức tranh mỹ nhân bị phá hủy gần hết.
Kiêu Vương lập tức đứng trước bức tranh ngắm nhìn, đôi mắt miêu mị chăm chú nhìn bức tranh. Trong tranh là một mỹ nhân thân mặc trang phục của nam nhân, tóc không được búi theo kiểu của nam nhi, mà là xõa dài rủ trước ngực. Tay nàng cầm một bản đồ đặt trên một tảng đá lớn, con mắt nữ tử nhìn nơi phương xa, ánh mắt mơ hồ như núi Phù Vân, cảm thấy bức tranh này không khác gì một gia nhân thanh lệ.
Bức tranh này tuy được giữ gìn cẩn thận, nhưng hai năm trước lấy ra lúc đang ở trong chậu than, mọi thứ đều bị ngọn lửa làm cháy đen, tuy rằng sau đó Kiêu vương cũng có sửa đổ nhưng dù sao vẫn tàn tạ đôi chút.
Nhưng mà…….. hiện tại chắc cũng chả cần phải dùng, Kiêu vương đem bức tranh treo trên tường để xuống, nếu người đã xuất hiện trước mặt hắn rồi, muốn thoát khỏi tay hắn còn khó hơn lên trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.