Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 14: Ngày tổng kết




Một vài dòng của Joe: Tập mới đây mọi người ơi, dạo này mình rất bận việc học hành nên ra tập mới vô cùng chậm. Lại không có người cùng hợp tác làm chung nên tất cả các khâu mình đều phải tự đảm nhiệm, nên có sai sót gì xin hãy thông báo cho mình. Mình rất cảm ơn nếu các bạn cho mình một vài góp ý kiến. Cuối tháng này có thể thêm một tập mới nữa, mong mọi người ủng hộ.
Hôm nay là ngày tổng kết trường. Không khí rộn ràng và náo nhiệt. Mọi người đều tất bận chuẩn bị và sửa soạn. Về phần Lạc Cơ, anh mang một bộ áo dài trắng thướt tha, cột gọn mái tóc dài mềm mại. Lúc trước, khi lục lọi đồ đạc, Lạc Cơ tìm thấy một bộ trang điểm nho nhỏ gồm một thỏi son hình dáng cũ kĩ, một hộp phấn có bột dưới đáy và cái bông dặm to mềm mại. Thỏi son mang một màu đỏ cổ điển, nếu anh bôi sẽ khiến mặt đứng tuổi hơn nhiều. Nghĩ thế Lạc Cơ đành sắp lại trên bàn, nhanh chóng bước xuống dưới lầu để ăn sáng.
Mỗi buổi sáng anh đều trôi qua yên bình như thế này, anh thấy rất vừa ý. Cơm nước xong xuôi, anh vui vẻ chào mọi người để đi học. Anh cảm nhận ánh mắt chăm chú của người mẹ kế đang nhìn anh, anh quay đầu lại, bà ấy vẫn chưa kịp phát giác. Chỉ khi chạm đến ánh mắt của anh, bà ấy mới hơi giật mình bối rối. Bà không nhìn nữa, nhưng quay sang kêu một trong người hầu:
“Vào phòng lấy cho tiểu thơ thêm một áo để mặc ngoài, trời bây giờ hơi se se lạnh rồi.”
Lạc Cơ thật sự vẫn không tin vào mắt mình, kể cả cho đến khi anh nhận trong tay một áo len mỏng nhìn rất phong cách.
Anh mang vào mình, một cảm giác âm ấm nhè nhẹ từ chiếc áo len tỏa ra, lướt mềm mại trên da thịt anh. Anh cảm ơn mẹ rồi đi.
Buổi tổng kết trường anh làm rất hoành tráng, băng rôn đỏ xanh treo ngổn ngang ở trong rạp, bóng bay được cột thành một cụm to lớn rực rỡ. Các cô gái tuổi dậy thì mặt mày trắng trẻo, trên môi đỏ rực của son, bầu mắt được đánh nhẹ màu cam. Các chàng trai ăn mặc chỉnh chu nhìn tràn đầy sức sống.
Lạc Cơ đến hàng ngồi của lớp mình, liền nhanh chân chọn một chỗ. Tại đây, anh có thể quan sát được rất nhiều điều thú vị.
Ngồi trên anh hai ba ghế là Dung Loan, cô gái “suýt” hoa khôi. Cô ấy có một bộ lông mày đậm sắc, sống mũi cao cao, đôi môi dầy đầy đặn. Mái tóc mềm mượt trải dài như suối, tôn lên làn da trắng trẻo. Nếu Trần Mai cho người nhìn cảm giác muốn che chở đùm bọc, thì sẽ có cảm giác muốn chiếm hữu Dung Loan. Dung Loan rất đẹp, cái đẹp của Dung Loan gợi người ta phải làm điều gì đó để lại gần và chạm vào da thịt man mát mềm mại kia. Thế nhưng tính nết của Dung Loan rất khó chiều. Cô ta hay hét lớn lên, hay chửi người này người kia và rất hay ích kỉ. Nếu đem bàn cân so sánh giữa Trần Mai và Dung Loan, về sắc đẹp có lẽ là một chín một mười, nhưng về tổng quan mà nói thì Trần Mai sẽ ăn đứt.
Càng về sau, Dung Loan không được mọi người chú ý nữa, dẫu vẻ đẹp kia có sáng bừng, có khiến mọi người luôn phải dừng mắt nhìn lâu hơn một chút. Dung Loan bị cô lập, hệt như Lạc Cơ vậy.  
Thấy hai chỗ ghế còn trống không ai ngồi, Lạc Cơ liền đến chỗ ngồi gần Dung Loan. Chỉ cần đến gần Dung Loan một chút, anh được cảm nhận hương bưởi thơm ngan ngát tỏa ra từ giai nhân. Khi anh vừa kịp ngồi xuống thì Dung Loan đã quay người lại nhìn anh. Đôi mắt sắc sảo liếc từ đầu đến chân anh, rồi đột nhiên cô ta cười nhẹ với anh hệt như đã từng quen nhau vậy. Lạc Cơ lịch sự mỉm cười lại, nhưng anh lại chẳng nói gì. Dung Loan vẫn nhìn anh, mùi hương bưởi nhè nhẹ phảng phất đâu đây:
“Hôm nay cậu không đi cùng Lê Vũ à?”
Lạc Cơ chỉ bâng quơ trả lời, dáng vẻ không mấy quan tâm:
“Tớ không biết, đâu phải cậu ta ngày nào cũng đi với tớ đâu?”
Dung Loan chỉ “À, à...” vài tiếng. Đôi mắt đã tố cáo những ý nghĩ vừa vụt qua trong cô. Cô đã ăn không ngon ngủ không yên kể từ khi thấy một nhỏ cột tóc đuôi gà kè kè bên Lê Vũ. Lâu lâu, Lê Vũ cười lên một vài tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái kia. Họ thân thiết đến như vậy, cười cười nói nói với nhau? Trong khi cô cố gắng tiếp cận Lê Vũ, đến cả nhìn cô cậu ta cũng chẳng buồn chứ đừng nói là cười rồi tán gẫu với nhau.
Lạc Cơ hồn nhiên nhìn Dung Loan: “Cậu hỏi làm chi vậy?”
Dung Loan cười gượng gượng: “Ưm...tại thấy hơi lạ thôi. Hầu như lúc nào hai cậu cũng đi chung với nhau...”
Lạc Cơ ngoài mặt vẫn như đóa hoa hướng dương, ngây ngô tươi sáng đáp chuyện với Dung Loan nhưng trong nội tâm có mù anh cũng nhận ra cô nàng thầm mến Lê Vũ. Mà Lê Vũ lại say mê Trần Mai. Cha cha cha! Có oan trái thế không chứ!
Lạc Cơ thản nhiên trả lời: “Tớ với Lê Vũ không thân thiết đến như thế đâu! Nếu có dịp tớ giới thiệu cậu với cậu ấy nhé! Tớ thấy cậu để ý vậy mà...”
Một lời nói của Lạc Cơ khiến Dung Loan mát lòng mát dạ, hai má cô đỏ ửng, cười thẹn thùng. Lạc Cơ nhìn thấy thế cũng vui lây, nhưng sau đó lại chua chát nhìn cô. Trần Mai ấy à, người ta là nhân vật chính tập hợp bao nhiêu tài giỏi hơn người, may mắn đếm không xuể. Dung Loan có xinh đẹp, có tốt đến thế nào chăng nữa cũng không thể đá Trần Mai ra khỏi tim Lê Vũ. Lạc Cơ thấy thương cảm thay cho Dung Loan.
Anh với Dung Loan tiếp tục trò chuyện. Khá bất ngờ khi cả hai đều có rất nhiều điểm chung, về tư tưởng tương đối giống nhau, những câu chuyện nhỏ nhặt mà nói ra thú vị vô cùng. Dung Loan nói, anh liền đáp lại, nói không dứt cũng không chán.
Đến khi buổi lễ bắt đầu, Dung Loan biết ý quay lên, trên môi nụ cười vẫn còn hiển hiện.
Phần đầu của buổi lễ cũng chỉ nói về kết quả nhà trường đạt được, học sinh đã cố gắng thế nào, những tiết mục như múa, hát được chuẩn bị đầy đủ. Cho đến khi xướng tên học sinh giỏi thì không khí hội trường mới sôi động và náo nức. Lạc Cơ ngáp ngắn ngáp dài để chờ ra về. Cho đến khi anh được xướng tên nhận thưởng anh mới tỉnh ngủ. Khi lấy một tấm bằng khen xong, anh  mới bước xuống khán đài. Nhưng chưa được ngồi ghế bao lâu, anh đã được xứng tên đạt điểm số cao trong kì thi vừa qua, mặc dù tổng điểm của anh cũng chỉ vớt vát lên lớp.
Khác với lần trước chẳng ai để ý đến anh thì hiện tại, có biết bao nhiêu ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng về phía anh. Có người nhìn anh đầy ghen tị, một cô học trò thường xuyên nghỉ học khi thi điểm số cao chót vót; có người nghi ngờ về năng lực của Lạc Cơ, chỉ nói thầm với người bên cạnh. Kém sắc nhất là Trần Mai, mặc dù cô vẫn cười tươi khi Lạc Cơ lên nhận thưởng giải nhất trong khi cô ta đứng kế bên cầm bằng giải hai. Ánh mắt không hề tự nhiên ấy lại làm cho mọi người thương cảm Trần Mai. Lạc Cơ tự dưng cũng bị mọi người làm cho hồi hộp, chân anh bắt đầu run run. Đây là hiện tượng thường xảy ra khi anh đứng trước đám đông, dù cho anh cứ vững tin không sợ gì nhưng đôi chân vẫn luôn run rẩy. Khi trao bằng khen rồi, anh cũng không nhích chân lên được để đi xuống. Trước hành động ngập ngừng đó, mọi người càng dồn ánh mắt về phía anh. Và thế là chân anh lại càng run hơn nữa. Trước tình thế oái oăm đó, một bạn nam sinh dìu Lạc Cơ đi trước ánh mắt của bao nhiêu người. Lạc Cơ chưa kịp cảm ơn đã nghe giọng nói ấm áp quen thuộc:
“Có sao không? Sao cậu run thế?”
Lạc Cơ ngước nhìn chàng trai. Nụ cười tỏa muôn vàn hào quang kia, mái tóc vàng hoe óng ánh, đôi mắt xanh một màu đại dương. Đây chính là Lục Tuấn kia mà. Lạc Cơ không chủ động được, miệng liền nhoẻn cười. Vị cứu tinh của anh – Lục Tuấn đáng mến đang dìu anh đi trước bao nhiêu người. Đó chẳng phải kịch bản hoàn hảo cho một tình yêu chớm nở học đường sao? “Con cá” Lục Tuấn này, anh quyết phải “bắt” về! Lạc Cơ hiền lành nép hẳn người về Lục Tuấn, giọng điệu có phần nũng nịu:
“Người ta run...”
Ôi mẹ ơi, Lạc Cơ đã tập mấy hành động này suốt bao nhiêu ngày tháng rồi. Sáng nào cũng nũng nịu với Lạc lão gia, đêm đêm trước gương tập khóc rồi tập làm con gái như cách phải làm sao lấy lòng các huynh đệ xung quanh. Nếu ngồi gần Vương Nhi, có lẽ hành động của anh càng tự nhiên và trông thật hơn nữa. Nhưng mà anh sợ, lỡ như anh thành con gái thật thì sao? Sau này phải nâng khăn sửa túi, còn phải mang thai, sinh ra một tiểu bảo bảo. Anh không chịu như thế đâu!
Lục Tuấn vẫn cười hiền lành với Lạc Cơ. Nếu như Lạc Cơ làm gái thật, anh cũng nguyện ôm đùi Lục Tuấn, theo anh ta đến suốt đời.
Lạc Cơ được Lục Tuấn dìu về chỗ ngồi của mình. Dung Loan tò mò quay xuống, khẩu hình miệng của cô ta nói với Lạc Cơ là: “Được lắm cô gái”, sau đó mỉm cười quay lên. Lạc Cơ đâu biết, khi Dung Loan biết Lạc Cơ thích Lục Tuấn cô ta vui thế nào, bao nhiêu những suy nghĩ sâu xa lúc trước dẹp hết qua một bên, cô ta càng cảm thấy yên tâm khi Lạc Cơ chơi thân với Lê Vũ.
Lạc Cơ nhẹ nhàng nói cảm ơn với Lục Tuấn, sau đó kéo Lục Tuấn đến sát người mình, nói nhỏ vào trong lỗ tai của cậu: “Chặp nữa gặp tớ nhé! Tớ có chuyện muốn nói.”
Lục Tuấn gật đầu, trước khi đi vẫn không quên hỏi thăm về đôi chân của Lạc Cơ.
Trong khi đó, cô gái lúc nãy đứng kế bên Lạc Cơ mặt tối sầm lại, không cam lòng nhìn bóng hình của hai người nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.