Biên Niên Sử An Nam

Chương 7: Triệu Kim Nam phế vật




Mười bảy năm sau.
Rừng rậm Phong Nha, một tên nam tử cao gầy khuôn mặt anh tuấn đang đuổi theo một con hươu sao có cặp sừng rất lớn. Có lẽ nó là con đầu đàn trong bầy hươu sao này.
Những con hươu còn lại trong bầy thấy nam tử kia đến, liền hốt hoảng tản mát ra tứ phía. Chỉ duy nhất có con đầu đàn tuy chạy nhưng cũng chạy không có nhanh, cũng không phải là nó không thể chạy được, mà có lẽ nó cố tình chạy chậm lại cho nam tử kia đuổi theo để cố tình câu giờ cho bầy đàn của nó thoát nạn.
- " Thiếu gia... Thiếu gia... Thiếu môn chủ...".
Một tên nô hầu hớt ha hớt hải, đuổi theo nam tử kia, nhưng ước chừng chỉ được vài bước đã gục xuống, hổn hển thở không nói lên lời, cũng không có đuổi tiếp được nữa.
- " Từ Hải, ngươi sức lực cũng thật sự là kém quá a, ta vốn đã là phế vật rồi, vậy mà ngươi cũng không có theo kịp".
Nam tử kia nheo nheo cái mắt lại cười, rồi bước đến gần tên nô bộc giơ giơ chiếc đầu con hươu sao mà hắn vừa bắt được lên cười toe toét. Nam tử này không ai khác chính thị Triệu Kim Nam, thiếu tông chủ của Triệu thánh tông.
- " Về thôi, hôm nay đến đây là đủ rồi".
Kim Nam và tên nô bộc vừa đi vừa cười nói lui ra khỏi khu rừng, cũng không có mất bao lâu thì cả hai đã đến một ngôi nhà sàn nhỏ ở phía bìa rừng. Ngôi nhà này được trang trí đậm theo phong cách của dân tộc Thái, với chiếc cầu thang lớn ở bên trái góc nhà để đi lên, phần trên ngôi nhà dùng để ở và phần dưới ngôi nhà dùng để các vật dụng cần thiết cùng thú nuôi.
Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão cũng có mặt trong ngôi nhà này, mỗi vị có một căn phong riêng phân biệt hai hướng đông tây, dường như cũng là để trấn thủ bảo vệ cho Kim Nam hắn.
Triệu Kim Nam từ khi được sinh ra đã được toàn bộ An Nam quốc thừa nhận tương lai chắc chắn là một cái tuyệt thế cường giả. Thế nhưng đến nay lại không có như vậy.
Từ khi sinh ra cho đến khi hắn lớn tới bậc này, đã được truyền dạy vô số công pháp tuyệt đỉnh của Triệu gia, kể cả bí tịch trấn phái tuyệt đỉnh truyền cho hắn cũng hết thảy vô dụng, hắn cũng không có lĩnh ngộ được.
Các trưởng lão đã nhận định, hắn tuyệt đối là thiên tài, chỉ có điều là thiên tài phế vật mà thôi.
Bởi lẽ, người bình thường dù cho có kém cỏi đến đâu, khi tu luyện công pháp của Triệu gia, bét nhất cũng tụ được nội khí, đánh được vài cái công kích cơ bản, đằng này tuy hắn được vô số điều tốt từ khi sinh ra, nhưng mà cũng như vậy, không có tụ được nội khí hay tráng kiện thân thể gì hết, chỉ được mỗi cái gương mặt anh tuấn, hắn yếu đuối hệt như con gái vậy.
Triệu Vô Tùy vô cùng thất vọng về con mình, đành cho Kim Nam hắn đến bìa rừng Phong Nha này để săn bắt thú vật, tiêu khiển qua ngày, tránh sự xấu hổ chê trách của nhân gian.
Kim Nam hắn cũng biết mình đã làm Tông tộc thất vọng, nên hắn cũng không có trách cha hắn, hắn đến đây bề ngoài thì săn bắt tiêu khiển, nhưng trên thực tế lại chính là tìm hiểu những phương pháp mới, nhằm nắm giữ một tia hy vọng, có thể giúp cha hắn đánh bại Bắc Quốc.
Hắn không nói ra cái suy nghĩ của mình với cha hắn, vì như vậy chỉ làm cha hắn bận tâm thêm mà thôi, hắn cũng không chắc có thể tìm ra phương hướng tu luyện hay không, bởi vậy nên hắn cũng chỉ có thể mỉm cười mà sống qua ngày mà thôi.
Hôm nay hắn bắt được một con hươu sao thật lớn, làm một bữa thịt nướng thật tươi ngon cùng hai vị trưởng lão thưởng thức. Nói về phương diện tu luyện hắn quả là phế vật, nhưng về khoản ngự trù thì hắn tuyệt đối là thiên tài.
Hai vị Hắc Bạch trưởng lão, tu hết liền một hơi hai vò rượu, thấy Kim Nam hắn cười khúc khích nhìn hai lão, hai lão cũng cười lại. Bạch phát trưởng lão giơ bàn tay của lão về phía Kim Nam, xoa xoa đầu hắn thưởng thức.
- "Cái tên tiểu tử này, tuyệt đối là thiên tài ngự trù mà"
Lão cũng không có đả động đến việc tu luyện của Kim Nam, bởi lão sợ như vậy sẽ làm hắn buồn.
Hắc phát trưởng lão thấy vậy cũng chêm thêm một câu:" Sau này ngươi tuyệt đối không được bỏ đói hai lão già này a". Nói rồi cả hai lão cười khanh khách.
Cũng không biết chừng khoảng bao lâu thời gian thì một truyền tin thư từ đâu bay đến. Hắc phát trưởng lão đọc xong thì cũng vò nát lá thư đi, tức giận nói " Thật quá quắt mà".
- "Lão Hắc, có chuyện gì vậy, có phải đế đô xảy ra sự tình".
- "Đúng vậy, thám quân báo, Bắc quốc lần này dồn tổng thể quân lực từ mọi phía Đông, Tây, Nam, Bắc cả thảy hơn một triệu quân, quyết tâm đánh đến tận Cổ Loa thánh thành".
- " Một triệu quân, lão hắc, ngươi thực sự không có đùa đấy chứ, bọn chúng lấy đâu ra mà nhiều binh như vậy".
- "Chuyện này, thực có khả năng, theo như ta biết, Bắc Quốc trong những năm qua chiêu binh mãi mã, sớm đã đến con số năm trăm vạn rồi, có thể nói sự chuẩn bị trong những năm qua của bọn chúng, là dồn một kích toàn lực cho lần này".
Kim Nam nghe hai vị trưởng lão đối thoại, người cũng trở lên bần thần. Vì hắn sao, tất cả là vì hắn sao, trong những năm qua hắn thể hiện ra tuyệt đối là phế vật, vậy mà Bắc Quốc vẫn quyết xóa sổ An Nam quốc chỉ vì một cái cường giả huyễn ảo tưởng tượng như hắn.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia chiến ý, hắn quyết tâm, đời này hắn còn sống, sẽ quyết tận diệt cái Bắc Quốc này, giết sạch những kẻ có ý định giết hắn, những kẻ có ý định xóa sổ cái đất nước an bình mà hắn lớn lên, tuyệt đối, chó gà không tha.
- " Hai vị trưởng lão, ta muốn trở về đế đô".
Hai vị trưởng lão, hiện cũng có thể lờ mờ đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cũng không có phản đối, mà nhẹ nhàng gật đầu nói:
- " Cũng đến lúc rồi, đến lúc ngươi phải hồi Phái rồi, cha ngươi nhất định rất nhớ ngươi, ngươi cũng không phải lo lắng về chuyện này, Bắc Quốc nhất thời vẫn chưa có thể làm gì làm gì Nam Quốc chúng ta đâu".
Nói rồi Hắc phát trưởng lão thở dài một hơi " Ngươi cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta lên đường".
Năm ngày sau.
Cổ Loa thánh thành.
Kim Nam cũng đã rời khỏi đây được ba năm rồi, kể từ cái ngày Kim Nam được làm lễ trưởng thành, được tông môn nhận định là phế vật, hắn rời khỏi cái đế đô phồn hoa này, để đến nơi sơn thôn hoang dã.
Trong lòng hắn cũng tràn đầy một cái cảm khái, cái cảm khái được trở về quê hương nơi hắn sinh ra, nơi có những huynh đệ đồng môn nhất mực tung hô hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.