Bí Mật Xuyên Qua

Chương 9: Cửa hàng quần áo




Trương thôn là một trong những thôn chuyên nuôi tằm dệt vải ở thành Nam Dư, đây cũng là lý do Hoàng Thùy muốn Hoàng Đông mở một xưởng may ở nơi này. Quần áo, vải dệt tự cung tự cấp, đỡ phải rắc rối tìm nguồn bán vải, nhiều khi cần vải gì đó lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Hôm nay Hoàng Thùy mang một thân đỏ rực, mặt tô điểm đậm choét nhưng vẫn cố ý mang một chiếc khăn mỏng vây lấy mặt. Trên người phát ra tiếng đinh đang vui tai của những chiếc chuông nhỏ, cả người Hoàng Thùy nhìn như một đóa hoa khiến người ta vui mắt.
Đến Trương Thôn, Hoàng Thùy theo chân Hoàng Đông vào xưởng quần áo, thấy cái này hỏi cái kia, líu ríu cả buổi chẳng khác gì một cô nương lần đầu được ra ngoài.
Xưởng may quần áo này Hoàng Thùy bắt chước theo cơ chế của các công ty may ở hiện đại, xưởng may chia làm rất nhiều phòng riêng, mỗi phòng là một khâu, ví dụ như phòng cắt vải, phòng làm cổ áo, phòng làm tay,... Làm như vậy sẽ khiến năng suất cao hơn, nếu bị lỗi ở khâu nào thì chuyển tới khâu đó sửa lại là được, cũng không sợ người có ý ăn cắp công thức các thứ.
Không những thế, Hoàng Thùy còn mở một phòng chuyên thiết kế, đưa ra ý tưởng may mặc giống như các nhà thiết kế thời trang ở hiện đại. Chỉ cần ai có một ý tưởng may nào đó tốt, may ra được một sản phẩm mới lạ thì sẽ được thưởng một khoản bạc lớn. Nếu bí ý tưởng hoặc có tý tưởng chung thì sẽ gom lại bàn bạc. Phòng thiết kế có hai ban, hai ban này luôn tranh đấu, so tài với nhau xem bên nào tốt nhất. Chỉ cần tháng đó sản phẩm của ban nào có lượng tiêu thụ tốt sẽ được thưởng cả ban. Điều này làm cho người thiết kế luôn có động lực làm việc, vì thế có rất nhiều sản phẩm đầy sáng tạo được ra mắt.
Hoàng Thùy quyết định sau khi cửa hàng có danh tiếng tốt sẽ mở một trường học dạy thiết kế và kỹ thuật may mặc. Điều này nàng cũng đã nói với Hoàng Phúc trước đó, bây giờ nhìn xưởng may thì thấy quyết định này đúng là không sai.
Quần áo ở cổ đại Hoàng Thùy không biết nhiều, nhưng quần áo hiện đại nàng rất am hiểu vì bên cạnh lúc nào cũng có hai vị tiểu tư mua quần áo như đi chợ mua rau. Nàng cực kỳ thích áo dài Việt Nam, nhưng đến đây quần áo lại chẳng khác gì trên phim Trung Quốc nên Hoàng Thùy quyết định cách tân áo dài thành váy áo phù hợp với này, nhìn lại cực kỳ lạ và đẹp mắt.
Ngoài ra Hoàng Thùy còn thiết kế sườn sám, những kiểu quần mà người ở đây coi là gợi cảm hở hang nàng cũng thiết kế rất nhiều. Mục đích chính là làm cuộc buôn bán với thanh lâu, hoặc dành cho những vị phu nhân, di nương muốn quyến rũ nam nhân của mình.
Còn thiết kế một số quần nhỏ cho nữ nhân, mỗi khi đến ngày đèn đỏ mang vào sẽ cố định được vật kia, thoải mái hơn rất nhiều. Mấy thứ đồ này Hoàng Thùy đều chia ra từng gian khác nhau, chỉ cần khách nữ tới sẽ được nhân viên chăm sóc kỹ lưỡng.
Xưởng quần áo nhìn chung rất tốt, Hoàng Thùy chỉ đưa ra một số ý kiến nhỏ với tốp thợ thiết kế để họ nhìn ra được khúc mắc và có thêm nhiều ý tưởng hơn. Nói kiểu như vô tình, nhưng bọn họ đều nghe ra được rất nhiều ý tưởng ở trong đầu.
Hai cửa hàng quần áo sắp khai trương một cái nằm gần hoàng cung kinh thành, còn một cái nằm giữa thành Nam Dư, cách Nhớ tửu lâu chỉ vài căn nên rất tiện đi qua đi lại. Hai cửa hàng này là do Hoàng Thùy thiết kế, mùa hè năm ngoái trong lúc rảnh rỗi thì vẽ, vẽ xong lại bảo Hoàng Phúc gửi cho Hoàng Đông, bảo hắn sau khi tìm được mặt bằng thì gọi thợ đến làm luôn, có gì thấy không phù hợp thì cứ sửa, đừng sửa những cái cốt yếu là được.
Lại nói, từ khi Hoàng Thùy tới nơi này có hai thứ không tiếp nhận được đó là uống trà và viết bút lông. Ở thời này đi đâu cũng thấy nước trà, vị trà đắng nghét khiến nàng không chịu được nhưng lúc khát vẫn phải cố mà uống. Còn bút lông, bảo nàng vẽ lên mặt còn được, viết lên giấy lại chẳng khác gà bới, cố gắng luyện tập một thời gian thì thấy chữ chẳng khác đàn ông cầm đao, Hoàng Đông còn khen một câu “chữ của Thùy tỉ tỉ tràn ngập anh khí”, nghe xong Hoàng Thùy dứt khoát không viết chữ nữa, cũng không muốn dùng tới bút bi hay bút chì, vì hiện tại nó đối với nàng là vật hết sức quý giá. 
.....
Hoàng Thùy đến thành Nam Dư gần một tháng, Hoàng Đông và mọi người tất bật chạy lui chạy tới ở hai cửa hàng vì sắp khai trương, còn Hoàng Thùy thảnh thơi đi hết chỗ đông ngắm người lại đến chỗ tây luyện võ, lâu lâu còn đến mấy thanh lâu ghẹo mỹ nhân. Cuộc sống coi như hết sức vui vẻ, hết thanh thản.
Tuy là nói vậy, một tháng này Hoàng Thùy nghe được không ít tin tức, nào là Hoàng Hậu bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Quý Phi càng ngày càng được Hoàng Thượng sủng ái, Quốc công hầu sau khi biết Hoàng Hậu vào lãnh cung thì bệnh nằm liệt giường. Rồi cái gì thiếu niên anh tuấn, con trai của võ tướng vẫn còn độc thân đang chuẩn bị từ biên quan trở về, nhà nhà người người có con gái đều mong được gả đến. 
Nữ nhi được Lưu thừa tướng cực kỳ cưng chiều lại một lòng muốn gả cho thân vương Trần Tử Đình, đệ đệ ruột của Hoàng Đế, cũng là kẻ chỉ thích nam không thích nữ. Nghe nói trước đây hắn từng cưới vợ, vợ hắn là trưởng nữ của Hoàng gia, vì biết hắn không có khả năng động phòng nên nổi điên hạ độc hắn, sau khi bái đường được hai hôm thì nàng ta liền bị hưu, Hoàng gia cũng không chứa chấp nổi nàng nên đuổi đi, gạch tên khỏi gia phả.
Hoàng Thùy nghe được thì không khỏi cảm khái. Hoàng Thúy à, số ngươi thật là thảm, nếu có đầu thai thì nhớ đầu thai ở nhà bình thường thôi, sống một cuộc sống an an ổn ổn mà qua ngày. Hoàng Thùy thở dài một hơi đầy nặng nhọc, sau khi khai trương xong cửa hàng quần áo nàng sẽ bắt tay vào điều tra cái chết của Hoàng Thúy.
Cửa hàng quần áo có tên là Thiên Sắc, tên này do Hoàng Đông đặt, hắn muốn Hoàng Thùy đặt tên cho cửa hàng nhưng nàng ngồi suy nghĩ chưa được một khắc không có kết quả gì liền quẳng lại cho hắn. Nàng nói, “Ba thứ thâm sâu văn vẻ này ta không biết, ta chỉ là phàm phu tục tử, nên để cho người đọc sách như Hoàng Đông các ngươi nghĩ thì tốt hơn.”
Cửa hàng Thiên Sắc ở Nam Dư thành và kinh thành đồng loạt khai trương, Hoàng Đông hắn phụ trách ở Nam Dư, còn ở kinh thành thì giao lại cho Trương Mậu, người này hơn ba mươi tuổi là thân tín của hắn ở kinh thành, là một người khôn khéo và rất được việc. Hoàng Đông cũng không sợ Trương Mậu này làm ra cái gì phản bội hắn, vì con trai duy nhất của hắn ta đang theo hầu bên người Hoàng Đông, hiện tại đang trông coi xưởng quần áo ở Trương thôn.
Buổi khai trương này khách mua hàng thì ít, nhưng người đến xem lại rất nhiều. Bọn họ tò mò muốn biết cửa hàng quần áo rốt cuộc có bộ dạng như thế nào. Ngoài ra còn có rất nhiều bằng hữu trên thương trường của Hoàng Đông, còn có cả con cháu nhà quan lại quyền quý. Bọn họ tới đây không những vì nể mặt Hoàng Đông, còn muốn đến dò xem thứ đồ của hắn làm ra đặc biệt như thế nào, vì chỉ cần nhìn tửu lâu khác lạ của hắn là đủ biết thứ tiếp theo của hắn mở cũng không phải dạng bình thường.
Dù sao chỉ trong vòng một năm mà một người trẻ tuổi như Hoàng Đông lại có thế xây dựng được một cơ ngơi lớn như vậy đúng là khiến người ta không khỏi bỏng mắt, cũng muốn đi theo hắn học hỏi một chút kinh nghiệm để trở về hoàn thiện cửa hàng của mình. 
Nhưng Hoàng Đông là một người cực kỳ khôn khéo, câu chữ từ miệng hắn nói ra không bao giờ thừa, cũng không bao giờ thiếu, hắn không xu nịnh ai, cũng không nhận đồ xu nịnh của người khác. Làm người đến một con ruồi cũng không lọt được, muốn tìm ra khuyết điểm của hắn quả thật là khó như lên trời, cũng vì vậy mà có rất nhiều người muốn kết giao với hắn.
Tuy nói buổi khai trương này người mua hàng rất ít, nhưng số ít người mua hàng này lại là những người rất có mặt mũi, đều là gia quyến của những người có tiếng giàu có ở thành Nam Dư. Còn có người khiến người ta không khỏi vây quanh bàn luận là vị tiểu thư xinh đẹp nhất thành, con gái của thành chủ, Nguyễn Kim Thiền. Một người đẹp như từ trong tranh vẽ bước ra, dơ tay nhấc chân nhẹ nhàng như mây trôi, chẳng khác gì một vị tiên nữ giáng trần.
“Y phục của cửa hàng khiến người khác nhìn mà không dám động. Lão bản của Nhớ tửu lâu đúng như lời đồn, thứ làm ra phải khiến người ta kinh hãi. Nhờ phước của lão bản, hôm nay Kim Thiền ta được mở mang tầm mắt.”
“Kim Thiền cô nương quá khen, chỉ là những thứ phàm tục, sao so được với vẻ đẹp của cô nương chứ. Hôm nay được tiên nữ của thành Nam Dư ghé thăm đúng là vinh hạnh của cửa hàng.” Hoàng Đông chắp tay, mỉm cười nho nhã đúng mực đáp lễ, giống như lời nói của hắn với hành động của hắn chính là đương nhiên, không có gì là không hợp lẽ cả.
Nguyễn Kim Thiền gò má ửng hồng, có chút ngại ngùng, sai người gói bao to bao nhỏ mua được từ cửa hàng sau đó cáo từ ra về. Lần đầu tiên nàng bị người khen một cách thẳng thắn thế này, nói người ta trêu ghẹo cũng không phải, hành động cử chỉ của hắn đều nho nhã lịch sự, chỉ là câu nói của hắn đúng là khiến người ta kinh hãi không thôi.
Nhìn theo bóng vị mỹ nhân xinh đẹp vừa rời đi, Hoàng Thùy không khỏi bật cười khúc khích. Hoàng Đông của nàng chính là một kẻ ngốc, cái gì cũng tốt cũng giỏi, chỉ có đối diện với mỹ nữ lại không biết làm thế nào.
Có một hôm hắn gửi thư về hỏi nàng làm sao để đối diện với các nữ tử mà không thất lễ, cũng không làm người ta phiền lòng, nàng liền bảo hắn cứ khen hết mình là được, người ta khen vị nữ tử đó thế nào thì hắn khen như vậy, nhưng hành động phải đúng mực, đúng lễ tiết, đừng để các nàng nghĩ rằng hắn là một tên lưu manh.
Hoàng Thùy thật ra cũng không biết, chỉ viết bừa rồi gửi cho Hoàng Đông, ai ngờ khi hắn thực hiện lại buồn cười đến như vậy. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hắn cực kỳ đáng yêu.
Lời của tác giả: Tự nhiên muốn ship Hoàng Đông và Hoàng Thùy làm một cặp quá >.< Ai biểu Hoàng Đông đáng yêu như vậy, còn luôn bên cạnh Hoàng Thùy chứ. Nhưng mà ta không muốn Hoàng Thùy làm máy bay!!! Dù sao tuổi nàng ấy cũng gần 24 rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.