Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 2:




Thời gian cô và anh quen biết nhau còn sớm hơn so với Hạ Lập Dương …… Làm sao có thể? Nếu như biết anh, khi lúc cô đối mặt với người xuất sắc như anh, như thế nào lại hoàn toàn không có ấn tượng gì?
Mạc Tử Nhân hai tay khoanh trước ngực, lâm vào vô hạn trầm tư. Cô dù cố gắng nghĩ bể đầu, cũng nghĩ không ra hai người bọn họ đến tột cùng đã gặp mặt nhau ở đâu.
Từ trước đến nay cô đối với trí nhớ của mình rất có tự tin, không thể không nhận thua. “Anh đang gạt tôi có phải không?”
“Tôi không có gạt cô.” anh thong dong nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
Bất quá mới một lát, anh đã nghiêm chỉnh ăn xong gỏi cá tổng hợp trên bàn, xem ra anh là thật sự đói bụng.
“Đối với anh, tôi hoàn toàn nghĩ không ra, chúng ta đến tột cùng là đã gặp mặt nhau ở nơi nào, có thể cho tôi một chút gợi ý hay không?” cô nghi ngờ hỏi.
“Cô tự mình nghĩ đi.” anh tiếp tục ăn sushi.
“Tôi nghĩ không ra.” Chính là không thể nghĩ ra được mới có thể hướng anh cầu viện a! Có thể anh lại ngại giải thích rõ, thế này thì cô làm sao mà nhớ ra, chẳng lẽ muốn cô về nhà bắt đầu lục lại sổ lưu niệm hồi mẫu giáo sao?
Có thể coi là cô nghĩ muốn lật xem lại, nhưng năm đó lúc dọn nhà, những thứ đó đều đã vứt đi hết, cô hiện nay đang có chỉ là trí nhớ được lưu giữ ở trong đầu.
“Từ từ sẽ nhớ ra, không vội, cho dù nghĩ không ra cũng không còn quan hệ; Đúng rồi, cô không phải nói muốn đền bù tổn thất cho tôi sao? Nếu là cô trước hướng tôi tỏ tình, vậy thì tiếp tục đi.” Sau khi giải quyết nắm sushi, lại đem đĩa sốt barbeque đặt trước mặt, cũng phân một nửa cho nàng. “Sốt barbeque nơi này rất ngon, cô thử dùng một chút.”
Mùi thơm của món Sốt barbeque xông vào mũi, bụng của cô lập tức vang lên những âm thanh réo rắt.
“Bất luậnc cô nghĩ nói cái gì, cũng chờ sau khi ăn no lại nói, tôi không thích bụng rỗng nói chuyện, như vậy sẽ làm cho tâm tình của tôi trở nên thật tệ.” những người biết anh cũng biết, nói ,về công việc với anh khi anh đói bụng, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Mạc Tử Nhân vẫn chưa trả lời, bụng lại réo lên, mặc dù không quan tâm hình tượng, nhưng việc này cũng quá mất mặt, vì vậy cô không hề kiên trì, yên lặng ăn sốt barbeque mà anh đẩy sang cho cô.
Hạ Anh Đông mỗi khi ăn một món cũng sẽ phân cho Mạc Tử Nhân một chút, anh không chỉ có thích ăn, cũng biết được cách ăn, còn dạy cô ăn gỏi cá phải sử dụng bao nhiêu gia oa cát mét (*) mới có thể vừa đúng — sẽ không bị sặc, lại sẽ không quá mức khó chịu.
(*oa cát mét: mù tạt )
Tình huống hoàn toàn không giống như cô dự trù — cô không chỉ có không có khẩn trương nói không ra lời, cũng không còn sợ hãi tông cửa xông ra, bọn họ lại là phi thường hòa bình cùng nhau ăn cơm.
Từ trước đến nay Mạc Tử Nhân chỉ ăn lưng lửng bụng, bởi vì đồ ăn Nhật ăn quá ngon, mà nhịn không được ăn no bụng, nhà hàng này thật sự là quá tuyệt vời.
“Ăn ngon không?” Ăn no, Hạ Anh Đông vẻ mặt cũng không lạnh lùng nữa, khóe mắt khẽ nheo nheo, tựa hồ tâm tình không tệ.
“Ừ, ăn thật ngon.” cô vừa lòng thỏa mãn trả lời.
“Thích là tốt rồi, về sau tôi sẽ thường xuyên dẫn cô đến đây.” Hạ Anh Đông nói rất tự nhiên, phảng phất thật sự đã đem Mạc Tử Nhân coi như là bạn gái.
Trên thực tế, từ ngày hôm qua anh cũng đã coi cô là bạn gái của mình rồi.
Anh muốn thường xuyên dẫn cô đến đây?! Mạc Tử Nhân nghe vậy, lập tức đột nhiên bừng tỉnh — cô suýt nữa đã quên chính sự, rõ ràng cô là đến đây cởi bỏ hiểu lầm, như thế nào biến thành hai người cùng nhau ăn cơm? Thiệt là…… Cô như thế nào luôn bị anh nắm mũi dẫn đi?
“Hạ…… Anh Đông, việc kia, tôi nghĩ tôi vừa rồi đã giải thích được rất rõ ràng, người trong lòng tôi cũng không phải là anh, cho nên tôi không thể nào trở thành bạn gái của anh được; Thích là chuyện chủ quan, dù cho điều kiện của anh rất tốt, hơn nữa cho dù chúng ta biết nhau lâu rồi, nhưng đối tượng tôi động tâm cũng không phải là anh, thật sự…… Thật xin lỗi.”
Bạn tốt Tô Phân từng nói qua cô quá mức cố chấp, thế nhưng thích một người dài đến bốn năm, cũng không từng thay lòng; Nhưng cô chính là có loại cá tính này, không thể nào nói thay đổi liền thay đổi ngay được.
“Vì cái gì không thể là tôi?” anh hỏi ngược lại.
Mạc Tử Nhân ngơ ngác một chút, giống như là không có ngờ tới anh sẽ hỏi như vậy, hơn nữa anh hình như là thật sự muốn nghe được câu trả lời thuyết phục, mới bằng lòng bỏ qua.
Được rồi! Nếu anh đã muốn đuổi theo tìm tòi đến cùng, thì cô liền bồi thường đáp anh tất cả nghi vấn. “Tôi cảm thấy được tình cảm là cần thời gian dài bồi dưỡng, không thể nào như loại chỉ cần ba phút, là có thể được ăn mì tôm; Dù cho có những người khác yêu thích tôi, tôi cũng vẫn như vậy không thể đáp lại được tình cảm đó, bởi vì tôi thích là Hạ……”
Đột nhiên ý thức được chính mình thiếu chút nữa muốn đem tên Hạ Lập Dương nói ra khỏi miệng, nàng lập tức ngừng — ở trong lúc mấu chốt này, nàng cảm thấy ít một chuyện có thể tốt hơn.
“Tôi thích người kia suốt bốn năm, tôi sẽ chú ý tất cả chi tiết nhỏ của anh ấy, mỗi lần phát hiện một ưu điểm của người đó, tôi liền sẽ thêm thích anh ấy thêm một chút; Nếu như không phải năm này tháng nọ gặp mặt nhau, muốn tôi đi thích một người thực tại quá khó khăn, cho nên tôi thật sự không thể làm bạn gái của anh, xin anh thứ lỗi cho.” Tình cảm của cô xem như đã bị truyền thống của cha mẹ ảnh hưởng quá nhiều, cô muốn tình cảm là một đời thủy chung.
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng“Từ từ sẽ đến, tôi không vội.”
Mạc Tử Nhân ngây ngốc một chút, không quá khó để có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh .“Ý của anh là gì?”
“Cô đã nghĩ bồi dưỡng tình cảm, vậy tôi tôn trọng cô, chúng ta từ từ sẽ đến, không vội.” anh dù bận vẫn ung dung nói, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, làm người ta đoán không ra tâm tư.
Mạc Tử Nhân đột nhiên có cảm giác như tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ cảm thụ (*) — cô không phải là đã nói không thích anh sao? “Đúng là……”
(*ý câu này có nghĩa là người học võ không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của người học văn [dùng chỉ quan văn và quan võ ngày xưa, nói chuyện mau thuẫn với nhau], Trong hoàn cảnh này là hai người không hiểu nhau, khó nói chuyện)
“Cô chán ghét tôi sao?”
Không, cô kỳ thật cũng không chán ghét Hạ Anh Đông, cá tính của anh mặc dù lạnh lùng mà khí phách, hành vi lại có vẻ tương đối thành thục, thái độ cũng rất ôn nhu, sẽ không tạo thành cô phản cảm, bất quá khó có thể thay đổi chính là ấn tượng đầu tiên anh để lại cho cô— cô không muốn sau bữa ăn tối này sẽ phải lưu luyến một nam nhân, bởi vậy cô quyết định sẽ đối với anh kính nhi viễn chi (*), dù sao ý nghĩ “Nam nhân xấu, nữ nhân không thương” đích thực chưa bao giờ tồn tại ở trong lòng nàng.
(*kính nhi viễn chi: bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)
Chớ nói chi là cô căn bản một chút không biết về Hạ Anh Đông, cũng không thể lập tức cảm thấy là chán ghét anh, hoặc là thích anh.
Mà vô luận là chán ghét, hoặc thích bất cứ người nào, cô cũng sẽ có lý do cụ thể, mà không phải thành kiến đơn thuần; Giờ phút này, cô đối với anh bình thường giống như là người xa lạ.
“ Không phải là người kia thì không thể sao?” anh hỏi lại.
“Đúng vậy.” cô thích Hạ Lập Dương, nhưng hắn không biết– thầm mến cùng quen nhau vẫn có một đoạn chênh lệch, thích cũng không bày tỏ, hai người sẽ gặp nhau thoải mái hơn, cô phi thường rõ ràng đạo lý này.
“Rất tốt, như vậy chúng ta đã hiểu rõ sơ bộ nhận thức chung của nhau.” anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Tìm thời gian lại cho cô hiểu rõ tôi hơn một chút, tôi hiện tại có việc, phải đi trước một bước.” anh dùng ngón tay quệt nước tương dính tại bên môi cô, sau đó bỏ vào trong miệng chính mình liếm láp, còn mang theo vẻ vui vẻ mê người. “Cô từ từ ăn, còn muốn ăn cái gì cũng có thể gọi, không cần phải để bụng đói.”
Nụ cười của anh so với cử chỉ thân mật kia vừa rồi của anh, còn muốn làm cô cảm thấy rung động hơn — thì ra là người nam nhân này biết cười, hơn nữa cười rộ lên còn có một chút…… Đáng yêu.
Anh xoa xoa đầu của cô, giống như là vẫn chưa thỏa mãn mới đứng dậy rời đi.
Mạc Tử Nhân cả người đều ngây dại, có mấy phút không cách nào hoàn hồn, thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ vừa mới biết, thậm chí chưa nói tới là bạn bè, cô đối với hắn cũng không có tình cảm tốt gì đặc biệt gì, hết lần này tới lần khác, nhất cử nhất động của anh, cũng sẽ làm cho cô quên cả phản ứng, ánh mắt thậm chí sẽ không tự chủ được nhìn theo anh.
Cô để đũa xuống, hai tay bưng mặt đang đỏ hồng…… Mặt của cô lại nóng bừng.
Xem ra cô quả nhiên không nên tự mình đi chuyến này, cho dù cô có biểu đạt ra ý tứ của bản thân, cuối cùng lại vẫn bị anh nắm mũi dẫn đi, như vậy tựa hồ không tốt lắm……
~~~~~~~~~~
“Ở đâu không tốt?” Tô Phân cắn chiếc đũa hỏi.
“Hết thảy…… tất cả đều không tốt.” Mạc Tử Nhân cảm thấy có chút khó xử.
“Mình lại cảm thấy, nghĩ ở một góc độ khác, nói không chừng hai người chính là có duyên với nhau, nếu không bạn như thế nào đúng lúc như vậy về hướng anh ta tỏ tình!” Tô Phân tận tình thưởng thức đồ ăn Nhật bạn tốt đóng gói từ nhà hàng mang về.
Bởi vì cái gọi là cắn người miệng mềm, cô mặc dù không biết Hạ Anh Đông, bất quá anh ta rõ ràng có thể làm cho cửa hàng món ăn Nhật “Lá Liễu” chưa bao giờ mở cửa buổi trưa, phải phá lệ mở cửa tiệm buôn bán, người nọ nhất định là có thân phận không tầm thường, mặc dù không biết là tốt hay là xấu, nhưng xem dụng tâm của anh ta đối với bạn tốt như vậy, cộng thêm mình cũng thu được tương đối chút lợi, cho nên cô sẽ thay anh nói vài câu tốt đẹp.
Mạc Tử Nhân không khỏi thưởng cho bạn tốt một cái nhìn khinh khỉnh, nếu như không phải là bạn tốt tháo kính mắt của cô xuống, thì cũng sẽ không có tình trạng quẫn bách như ngày hôm nay.
Mặc dù Mạc Tử Nhân rất rõ ràng, sự kiện kia không thể tất cả đều trách bạn tốt được, nhưng cô chính là nhịn không được ai oán — cô thật vất vả mới tốt nghiệp, từ đây mới có thể đi tìm việc làm kiếm tiền, ngay cả bạn tốt đều đã đi phỏng vấn, cô lại phải vì chuyện này mà phiền lòng. “Đó là một việc ngoài ý muốn!”
Tô Phân nhướng mi, trong miệng còn đang đút gỏi cá vào miệng, muốn mở miệng, lại một ngụm ăn được oa cát mét “Oa ~~ thiếu chút nữa sặc chết!” Sống sót sau tai nạn, đại khái chính là loại cảm giác tràn đầy xúc động này đi!
“Ăn từ từ, cũng không phải là mình sẽ tranh giành với bạn.”
Đầy bàn món ăn, một mình Hạ Anh Đông cơ hồ ăn một nửa, anh sức ăn không phải là lớn bình thường, vóc người lại bảo trì tương đối vừa phải, nhìn không ra có bất kỳ thịt thừa, thật không hiểu anh bình thường bảo dưỡng như thế nào? Hơn nữa anh tướng ăn cũng rất ưu nhã, so với Tô Phân quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nhìn anh ăn cơm giống như là loại cảm giác mắt được thỏa mãn, di……Cô tại sao lại nghĩ đến anh? Thực không xong! “Aiz!” Nếu như cô có thể có một chút dũng khí, có lẽ có thể trực tiếp cự tuyệt.
“Đừng thở dài .”
“Không thở dài thì nên làm cái gì bây giờ?”
“Không bằng dựa theo lời của anh ta, thử cùng anh ta bồi dưỡng một chút tình cảm.” Tô Phân cũng không phải là người gió chiều nào theo chiều đó, chỉ là cô vốn là đối với cá tính khăng khăng một mực kia của Mạc Tử Nhân rất không chấp nhận, hi vọng Tử Nhân có thể sau khi tỏ tình liền nhanh chóng quên Hạ Lập Dương, cho nên mặc dù tình huống hiện tại cùng thực tế có chút khác xa, cũng không thấy đây là chuyện xấu.
“Mình căn bản không hiểu biết về anh ta.”
“Không dùng chút thời gian đi bồi dưỡng tình cảm, ai có thể hiểu rõ ai a? Bạn ngay từ lúc đầu thầm mến Hạ Lập Dương, cũng không phải là đang âm thầm yên lặng quan sát hắn sao? Mình cảm thấy được thầm mến là đơn phương hiểu rõ, hai người chưa bao giờ từng chạm mặt qua, dù cho tỏ tình cũng không nhất định có thể thuận lợi quen biết nhau, có điểm không thực tế; khác xa với Hạ Anh Đông, anh ta là trực tiếp đứng ở trước mặt của bạn bày tỏ muốn cùng bạn bồi dưỡng tình cảm, mình cảm thấy được lúc này so với lúc đó, có cảm giác chân thật hơn, hai người có thể bắt đầu quan sát lẫn nhau, đi đến hiểu rõ đối phương, có vẻ thiết thực hơn, cho nên mình cảm thấy được bạn cần phải thử một chút, hơn nữa bạn cùng Hạ Lập Dương cũng chưa chắc đã có khả năng.”
“Vì cái gì?”
Tô Phân cười đáp “Bởi vì mình cảm thấy bạn kỳ thật đã đem hắn tô vẽ quá đẹp, giống như cho dù hắn thối cũng là thơm.” Đừng trách cô dùng từ thô lỗ, sự thật chính là như thế.
“Mình có ngu muội như vậy không?” cô dở khóc dở cười cãi lại.
“Như vậy tốt nhất, bởi vì bọn họ là anh em họ, cho nên mình cho rằng bạn cùng Hạ Lập Dương căn bản cũng không có khả năng, bởi vì hai người sẽ cảm thấy có ngăn cách, Cho nên bạn không bằng hãy cùng Hạ Anh Đông thử một chút, cho dù không có kết quả, nhiều nhất cũng có được một người bạn, việc này cũng không tồi a! Dù sao tại bên cạnh bạn cũng không có người bạn nào ra tay hào phóng đến như thế.” Thứ đồ tốt muốn cùng chia xẻ với bạn tốt, vì vậy cô rất hào phóng cùng bạn tốt cùng nhau chia sẻ gỏi cá.
Mạc Tử Nhân bĩu môi nhìn Tô Phân một cái. “Tiểu lộn xộn, mình không phải là loại người này!” Mặc dù kinh tế của cô cũng không giàu có, nhưng sẽ không vì tiền mà bán chính mình.
Tô Phân cười tặc tặc, ôm cánh tay của cô. “Nhưng mình nói đúng a! Bạn có hay không nghe qua câu danh ngôn ‘Một người đắc đạo, gà chó lên trời’ (*)? Bạn có ăn ngon, mình liền có thể được chia một chén súp, hắc hắc, bạn cũng biết mình là người không có gì ham mê, chỉ thích được ăn ngon thôi; dù sao bạn cũng không chán ghét anh ta, thử cùng anh ta quen nhau cũng sẽ không thiếu đi một miếng thịt nào, không phải sao?”
(*Một người đắc đạo, gà chó lên trời’: câu này tựa như một người làm quan cả họ được nhờ của Việt ta ý, gà chó lên trời = cả họ được nhờ)
Mạc Tử Nhân đương nhiên hiểu Tô Phân là muốn tốt cho cô, cũng không biết tại sao, trong lòng cô buồn bực cảm thấy không nỡ — Hạ Lập Dương tựa như ánh sáng mặt trời, tản ra tia nắng ấm áp, Hạ Anh Đông lại giống như là gió lạnh thấu xương, khó có thể nắm lấy.
Nếu cô thật muốn lấy được sự ưu ái của Hạ Anh Đông, chỉ sợ cuối cùng trên người mang đầy thương tích. “Mình chỉ cảm thấy chúng mình hình như là người của hai thế giới……”
Tô Phân đang chăm chú ăn, quay lại liếc cô một cái, trêu chọc nói: “Hai người cũng không phải người và quỷ không cùng đường.”
“……”
*******************
Vấn đề phiền não này tạm thời đặt qua một bên, hiện tại điều quan trọng nhất của Mạc Tử Nhân, chính là tìm việc làm kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Trên internet, tất cả trang web tìm việc làm, cô hết thảy đều đăng kí lý lịch, cũng chuẩn bị tốt nếu đến khi được gọi điện phỏng vấn
Cô rất yêu thích hội họa, một lòng nghĩ theo đuổi niềm đam mê này, nhưng mà tại cái ngày thi lên đại học, cha của cô cũng không may mắn qua đời; Vì vậy cô gạt mẹ, bỏ qua việc học, tìm việc làm trợ giúp kinh tế gia đình, nhưng sau khi mẹ cô biết được, chẳng những khuyên cô không cần phải bỏ qua niềm đam mê của mình, còn nói dù cho có phải ăn cháo, cũng sẽ để cho cô học xong đại học mỹ thuật.
Mẹ cô hy vọng là — cô có thể hoàn thành mơ ước của cha cô!
Cũng bởi vậy, cô chăm chỉ làm việc, một năm sau lại đi thi lại đại học, cũng lần nữa như thi đậu khoa mỹ thuật như ý nguyện.
Năm năm này, hai mẹ con cô cũng là bởi vì cái tín niệm này mà cố gắng, hôm nay cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là phải chờ đợi, cô nhưng lại không biết tương lai — dù cho giáo sư rất coi trọng cô, hi vọng cô có thể tiếp tục học lên cao, nhưng do muốn sớm tháo xuống gánh nặng trên vai của mẹ, mà cô chỉ có thể nhã nhặn từ chối.
Một tháng trước, Tô Phân biết tại một công ty quảng cáo đang cần tuyển trợ lý thiết kế, đã nộp đơn dự tuyển cho cô, có thể cô lại không nhận được nửa thông tin phỏng vấn qua điện thoại.
Cô là cảm thấy có điểm ngăn trở, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, quyết định làm theo phương thức chủ động xuất kích của Tô Phân, quả nhiên tại vài ngày sau, có ba công ty tìm cô đến phỏng vấn.
Mạc Tử Nhân rất rõ ràng cá tính của mình không đủ sinh động, không đủ chủ động, cũng không khéo về giao tiếp như Tô Phân, nếu như đi làm ở công ty quảng cáo, không đến ba ngày tiếp theo sẽ bị đá ra ngoài—vì cá tính của cô rất thẳng thắn, cô đúng là phi thường tự nhiên biết rõ bản thân mình.
Thật may là tính nàng lạc quan, cũng rất thích cùng trẻ nhỏ cùng một chỗ, cho nên sau khi nhận được lệnh triệu tập công tác cùng phòng vẽ tranh có quan hệ, cô lựa chọn ‘Phòng tranh Lam Thiên’
Ông chủ chỗ đó là một người tốt, cho dù biết được cô không có kinh nghiệm dạy học, nhưng vẫn là nguyện ý huấn luyện cô.
Ngày đầu tiên tìm được việc, Mạc Tử Nhân quyết định cùng Tô Phân đi “Lá liễu” ăn mừng, khi đến trong tiệm mới biết được danh sách hẹn trước, đã đẩy đến ba tháng sau, hai người đều thất vọng.
“Tiểu lộn xộn, thật ngại quá.” Đều do cô không có hỏi thăm rõ ràng, còn tưởng rằng người đến là tốt rồi.
Tô Phân quả thật có điểm thất vọng, nhưng tâm ý của bạn tốt là quan trọng hơn. “Không quan hệ a! ‘Lá liễu’ rất quý, nói không chừng chúng ta đi vào, ăn chỉ có thể ăn một đĩa gỏi cá ; để mình tính xem, chúng ta đi ăn sushi giá rẻ hơn, dù sao chỉ cần thịt cá tươi ngon, ở nơi nào ăn cũng không quan trọng.”
“Không quan hệ, mình hẹn trước, lại từ từ tiết kiệm thêm tiền, ba tháng sau chúng ta lại đến ăn.” cô tại cuộc sống ở Đài Bắc luôn được Tô Phân chiếu cố, mà ngay cả chỗ ở cũng do Tô Phân cung cấp, còn hoàn toàn không thu tiền thuê phòng, ba bữa cơm cũng sẽ chiếu cố cô, cho nên cô muốn tìm cơ hội báo đáp tấm lòng của bạn tốt.
“Tốt, chờ ba tháng sau túi tiền đầy, đến lúc đó cũng có thể ăn được tương đối nhiều, chúng ta đi thôi!” Tô Phân ôm lấy vai bạn tốt, cười cười nói.
“Tiểu Nhân.”
Đang muốn rời đi, Mạc Tử Nhân đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, quay đầu lại trông thấy Hạ Anh Đông đang đứng ở trước cửa tiệm.
Bởi vì lúc trước phiền lòng về tìm việc, lại cảm thấy chỉ cần một thời gian Hạ Anh Đông sẽ quên hết mọi việc, cho nên chọn lựa hình thức hoàn toàn bị động; Hôm nay xa cách một tháng, cô vốn cho là mình rất nhanh hết thảy sẽ quên anh, không nghĩ tới lại nhớ rõ tiếng nói trầm ổn của anh như vậy.
Tô Phân nhìn Hạ Anh Đông một chút, nhìn lại bạn tốt một chút, quyết định ngoan ngoãn xem cuộc vui, dùng bất biến ứng vạn biến, dù sao Hạ Anh Đông đúng là một người bạn phóng tay xa xỉ a!
“Làm sao cô lại ở chỗ này?”
“Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Oa ~~ bạn tốt không phải nói cũng không cùng anh ta liên lạc sao? Như thế nào hai người vừa mở miệng đã nói ra lời giống nhau như vậy, thật là ăn ý !
Hạ Anh Đông yên tĩnh chờ cô mở miệng trước.
“Tôi hôm nay mới vừa tìm được việc làm, muốn cùng người bạn đi ăn mừng, bất quá tiệm này danh sách hẹn trước đã đẩy lên đến ba tháng sau, chúng tôi bây giờ đang muốn rời đi.” Cô là cho tới hôm nay mới biết được “Lá liễu” cũng không phải là nhà hàng nơi người bình thường có thể vào ăn được!
Cô không rõ ràng lắm nghề nghiệp của Hạ Anh Đông là gì, nhưng có thể cảm giác được anh tựa hồ rất hưởng thụ, tiền tài mang đến cho anh cuộc sống đầy đủ
Hạ Anh Đông duy trì vẻ mặt lãnh đạm trước sau như một, nhìn phục vụ sinh hỏi: “Phòng của tôi hôm nay có người sử dụng sao?”
“Không có, Hạ tiên sinh.”
“Tốt lắm, anh mang hai người bọn họ vào phòng của tôi.”
“Dạ, hai vị tiểu thư mời đi theo tôi.” Phục vụ sinh lập tức gập người đưa tay ra mời.
“Cám ơn!” Tô Phân mặt mày hớn hở, chính là đi vào.
Mạc Tử Nhân còn lại là tâm sự nặng nề, đi ngang qua bên cạnh Hạ Anh Đông, lúc muốn hướng anh nói tiếng cám ơn, bị một cánh tay của anh chặn ngang, ngăn cản lại.
“Làm sao vậy? Giống như không quá cao hứng !” Hạ Anh Đông cẩn thận quan sát cô, xem khí sắc của cô cũng không tệ lắm, chỉ là tựa hồ có điểm gầy.
“Không có, cám ơn anh…… Anh Đông.” Hai người bọn họ quan hệ thật sự có điểm kỳ lạ, cũng không phải quan hệ bạn bè, nhưng Hạ Anh Đông lại giống như là muốn “Theo đuổi” cô, chỉ là đến nay vẫn chưa có động tác tiếp theo, làm cho cô cũng không biết như thế nào cho phải.
Anh rõ ràng nói muốn cùng cô bồi dưỡng tình cảm, nhưng không thấy có bất kỳ chủ động mời, chẳng lẽ đây là phương thức bồi dưỡng tình cảm khác sao? Cô muốn hỏi, lại nghĩ tới lúc ban đầu là cô không muốn cùng anh tiến triển thêm một bước, hiện tại hỏi chẳng phải là có vẻ già tạo sao?
“Không cần cảm ơn, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.” anh nhàn nhạt nói, đưa tay chạm vào mái tóc dài của cô — anh rất thích xúc giác đầu ngón tay theo tóc cô trợt xuống
“Anh có việc phải đi sao?” cô lễ phép hỏi.
“Ừ, tôi còn có việc phải đi trước; hai người từ từ ăn, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng để đói bụng.” Hạ Anh Đông nói xong, kìm lòng không đậu ôm lấy cô.
Một tháng không thấy, anh rất nhớ cô–
Ngay cả chính anh cũng không ngờ tới, bản thân đối với cô chú ý kỳ thật rất sâu sắc, thậm chí đạt đến trình độ tưởng niệm; cô giống như là một bông hoa trắng nhỏ bé tầm thường ven đường, nhưng lại vững vàng bắt được ánh mắt của anh, làm cho anh như thế nào cũng không thể quên được.
Mạc Tử Nhân không nghĩ tới anh sẽ có cử chỉ như vậy, cả người bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở của anh phun tại trên tóc của cô, thân thể của anh tản mát ra mùi mê người , hai người rất gần nhau, làm cô thoáng cái liền cảm thấy luống cuống, trái tim nhảy cực kỳ mau, rất nhanh……
Cô trời sinh tính thẹn thùng, chưa bao giờ từng cùng nam nhân tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.
Nhưng côcũng không bài xích, cũng rất thích hương vị trên người anh, đó là một loại hơi thở nhàn nhạt, hơi thở nhu hòa của anh xâm lược đầy khí thế, làm cho cô không hề sợ hãi như lần đầu tiên, nhưng vẫn có chút không quen.
Dù sao, hai người bọn họ khoảng cách thật sự là quá gần!
Hạ Anh Đông muốn ôm càng chặt hơn, lại phát giác cô ở trong ngực có cử chỉ muốn chạy trốn, vì vậy anh nhẹ nhàng thở dài, buông tay – dù rất muốn ôm nàng nhiều thêm một giây, nhưng anh nhất định phải tôn trọng nàng.
Cũng là bởi vì quá mức coi trọng cô, cho nên anh nguyện ý tuân thủ quy tắc của cô.
Anh am hiểu nhất đúng là săn bắn cùng chờ đợi, chỉ cần cuối cùng có thể đạt được điều anh muốn, vô luận phải mất bao nhiêu thời gian đều đáng giá.
“Tôi đi trước, cô cứ từ từ ăn, hôm nào lại liên lạc.” Nói xong, lòng bàn tay to dày lại khẽ vuốt lên trên gương mặt của cô.
Động tác nho nhỏ này phảng phất như mặt nước rung động, chợt nhìn lại không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng trên thực tế, dưới mặt nước đã lăn tăn gợn sóng.
Cho đến khi xe của anh chạy cách xa tầm mắt, Mạc Tử Nhân mới cảm thấy một hồi mệt lả, cùng cảm giác phân vân nồng đậm; Cô hoàn toàn không hiểu mình làm sao vậy, lại sẽ có tâm tình mâu thuẫn như vậy — nghĩ muốn cách anh rất xa, có thể vừa nhìn thấy anh, lại muốn cùng anh ở cùng một chỗ lâu một chút, thực không hiểu nổi!
Tay đặt lên lồng ngực nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, cho đến khi nhịp đập trở lại bình thường, cô mới đi vào gian ghế lô
Tô Phân vừa nhìn thấy cô, cười đến phi thường vui vẻ. “Tử nhân, bạn trai của bạn thật tốt, lại còn nói muốn cho chúng ta tùy ý lựa chọn đồ ăn, anh ta sẽ trả tiền, thật sự là quá hạnh phúc a!” Cho nên cô rất dùng sức gọi thức ăn, một chút cũng không nương tay.
“Tiểu lộn xộn, anh ta…… Không phải là bạn trai của mình.” Mạc Tử Nhân đỏ mặt phủ nhận.
Tô Phân tặc tặc cười nói: “Nhưng không thể phủ nhận chính là, bạn đã bị anh ta hấp dẫn đi?” hai người học cùng lớp khi ở Đại học, lại ở cùng một nhà, nếu không hiểu rõ cô liền uổng công đã là bạn tốt.
“Mình không biết…… Mình thật sự không biết nhiều về anh ta, anh ta rõ ràng có số di động của mình, nhưng cũng không có gọi cho mình lần nào……” Giả sử Hạ Anh Đông đối với cô hứng thú đã lạnh nhạt, vì sao vừa rồi trông thấy cô, lại vẫn sẽ có hành động thân mật như vậy?Có thể anh lại không chủ động gọi điện thoại cho cô, làm cho cô hoàn toàn không rõ anh đến tột cùng là đang suy nghĩ gì.
“Vì sao bạn không chủ động gọi cho anh ta?” Tô Phân từ trước đến nay theo quan điểm nam nữ ngang hàng, mới sẽ không ngây ngốc chờ.
“Mình trước cự tuyệt anh ta, sau lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, không phải là sẽ có vẻ thật kỳ quái sao?”
“Làm sao? Hiện tại cũng coi trọng nam nữ ngang hàng, nếu như bạn đối với anh ta thật sự quan tâm, thì phải chủ động một chút, nếu không chờ anh ta bị cướp đi, bạn lại khóc cũng đã không kịp.” giống với bàn bày đầy gỏi cá, nếu không phải vội vàng ăn, chờ không mới mẻ liền lãng phí.“Lấy ra dũng khí thầm mến của bạn đối với Hạ Lập Dương, để tìm kiếm tình yêu từ người thứ hai đi!”
“Phốc!” Mạc Tử Nhân bị Tô Phân chọc cười. “Bất quá anh ta thoạt nhìn thật sự rất phóng khoáng……”
“Cho nên bạn càng phải nắm chắc thời cơ, ra tay thật chính xác, ngàn vạn đừng mềm lòng!”
Lúc này phục vụ sinh mang thức ăn lên, Tô Phân quả thật phát huy công lực ra tay nhanh chuẩn, chính xác, lập tức đem gỏi cá trong mâm thành từng mảnh toàn bộ quét tiến trong bụng, không chút nào nương tay.
“Tiểu lộn xộn, mình thật sự không biết……Anh ta thành thục lại có mị lực, xem ra giống như là vì sự nghiệp, anh ta biến thành như vậy, như thế nào đối với mình cũng không có chút nào thu hút, thì làm sao có thể sinh ra hứng thú đây? Mình thật là sợ anh ta chỉ là cảm thấy mình đơn thuần dễ gạt, mới có thể muốn cùng mình vui đùa một chút mà thôi.” Điều cô lo lắng tuyệt không phải lo sợ không đâu, mà là sau khi quan sát kĩ mới đưa ra được kết luận –
Hạ Anh Đông lớn lên rất đẹp mắt, ăn mặc lại lịch lãm, phóng khoáng…… Xác thực như theo lời của Tô Phân là thập phần xa xỉ, nam nhân như vậy bên cạnh khẳng định không thiếu người đẹp vây quanh, như thế nào đối với cô lại cảm thấy có hứng thú?
“Ngô…… Tượng gỗ cảm thấy……” Tô Phân cố gắng nuốt. “Tình cảm rất chủ quan, cuối cùng vẫn là còn muốn xem ý của bạn, chẳng qua nếu như ngay cả tìm hiểu cũng chưa thử liền đã buông tha, bản thân mình sẽ cảm thấy rất đáng tiếc; Mà suy nghĩ chu đáo tuy tốt, nhưng nghĩ quá nhiều cuối cùng cũng sẽ biến thành chướng ngại vật, chẳng bằng nên bạo gan tin tưởng trực giác của bạn, thích liền thích, chán ghét liền chán ghét, thuận tiện thay đổi một chút cá tính của bạn.” Nói xong tiếp tục hướng đĩa thức ăn tiến công.
Mạc Tử Nhân chống cằm, nhìn qua tướng ăn không thể xưng được là thanh tú của bạn tốt thở dài, trực giác của cô đối với Hạ Anh Đông là cái gì đây? Có lẽ cô có thể tìm chút thời giờ nghiêm túc ngẫm lại.
*******************
“Tôi rất kiên trì không để cho Mạc tiểu thư thanh toán, nhưng cô ấy so với tôi càng kiên trì hơn, nói nhất định phải trả; Cô ây nói cùng Hạ tiên sinh cũng không quá quen thuộc cho lắm, cho nên không thể để cho ngài thanh toán, cuối cùng tôi chỉ có thể nói vì cô ấy là khách quý, nên được giảm giá, tổng cộng là bốn vạn bảy ngàn nguyên.” Quản lý làm hết phận sự, hướng phía Hạ Anh Đông bẩm báo kết quả ngày đó.
Bốn vạn bảy ngàn nguyên, đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học mà nói, đúng là một khoản con số không nhỏ, cô cố chấp làm anh rất kinh ngạc, chỉ là không biết tháng sau đợi cô lúc trông thấy giấy tờ, có phải hay không vẫn sẽ cố chấp như thế.
“Món ăn đều là do cô ấy gọi?” Cầm lấy hóa đơn cô ký, anh phảng phất có thể trông thấy bộ dáng, và vẻ mặt thành thật của cô.
“Không, là bạn của Mạc tiểu thư gọi, toàn là nguyên liệu nấu ăn hạng sang, mà Mạc tiểu thư cũng không ngăn cản.” “Tốt, tôi biết rồi.”
“Tôi đi ra ngoài trước, Hạ tiên sinh.” Quản lý nhẹ nhàng gật đầu, đóng cửa, rời khỏi phòng làm việc.
Trình Diệu Ngang ở một bên rốt cục mở miệng “Lập Dương nói với tôi, ông chủ đối với bạn học của hắn nhất kiến chung tình (*), tôi vốn đang không tin, bây giờ nhìn lại đúng là sự thật, việc này thật đúng là không giống tác phong của ngài.”
(*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)
Hắn biết Hạ Anh Đông cũng sẽ không dừng cước bộ — một khi con mồi xuất hiện, Hạ Anh Đông nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất săn bắn thành công, tuyệt không lãng phí nửa điểm thời gian.
“Cô ấy…… Không giống với những người khác.”
“Có nhiều đặc biệt?” Trình Diệu Ngang là trợ lý của Hạ Anh Đông, liên tục thay Hạ Anh Đông xử lý việc vặt lớn nhỏ, cũng không gặp Hạ Anh Đông đối với bất kỳ nữ nhân nào có sự quan tâm lớn đến như vậy.
Hôm nay Hạ Anh Đông rốt cục động tâm, bảo hắn sao lại không hiếu kỳ cho được.
Hạ Anh Đông nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tôi là mời anh tới để quản lý, hay là đến để hỏi chuyện riêng của tôi?”
“Nếu như là trợ lý chuyên nghiệp, đương nhiên muốn hết sức xử lý tất cả những điều khiến ông chủ lo nghĩ.” Trình Diệu Ngang lưu manh nói — bọn họ biết nhau đã hơn mười năm, đã sớm hiểu rõ cá tính của nhau, biết rõ ranh giới cuối cùng ở nơi nào.
“Anh làm không tốt, tôi còn là sẽ đuổi anh đi!” Hạ Anh Đông ngữ khí mang giọng uy hiếp.
Trình Diệu Ngang lộ ra vẻ mặt bi ai “Tôi tin tưởng trên đời này ngoại trừ tôi ra, rốt cuộc không ai dám nhận lấy phần công việc này, so với leo lên ngọn núi thánh mẫu (*)còn gian khổ hơn gấp mấy lần.”
Không chỉ có phải làm việc ngoài giờ, mà còn không được tăng lương; Mặc dù tiền lương đầy đủ nhưng có hơi chút chạm tới tổn thất đến giấc ngủ của hắn, nhưng nói tóm lại, đây là phần công tác cố hết sức, chứ không phải nịnh nọt ; Mà hắn sở dĩ có thể chống đỡ lâu như vậy, tuyệt đối không phải là do tình cảm bạn bè, mà là năm đó quá ngốc, hồ đồ ký xuống khế ước bán thân — không có làm hết ba mươi năm không được tạm rời chức vị!
Hạ Anh Đông lười không muốn tranh luận với hắn. “Vách tường ‘Cái hẻm nhỏ’ phải xử lý như thế nào?”
Ông chủ vừa hỏi, Trình Diệu Ngang lập tức khôi phục lại thái độ, xứng đáng là một trợ lý chuyên nghiệp, đẩy gọng kính lên báo cáo “Lập Dương bởi vì tạm thời có việc, nên không thể vẽ vách tường, cho nên chúng ta nhất định phải tìm người khác, bộ phận đã bắt đầu phỏng vấn.”
“Nó có chuyện gì?”
“Nghe nói là muốn đi du lịch vòng quanh trái đất.” Mặc dù Hạ Lập Dương bắt hắn phải giữ kín bí mật, nhưng ông chủ vẫn là lớn nhất, hắn không thể không thẳng thắn.
“Thằng oắt này, tốt nghiệp xong lại thoải mái như vậy, anh nói với nó trước khi không tìm được người thích hợp, đừng nghĩ đi du lịch vòng quanh thế giới!”
“Tôi đã biết, đúng rồi, ông chủ, đừng nói tôi lắm miệng, tôi còn là muốn cho ngài một lời khuyên” ông chủ tốt thì hắn mới tốt; ông chủ hạnh phúc, hắn cũng hạnh phúc, vì ông chủ suy nghĩ chẳng khác gì là thay mình suy nghĩ.
“Đừng nói nữa, thật là nhiều lời…..”
Trình Diệu Ngang mới không để ý anh, tiếp tục nói. “Nam nhân theo đuổi nữ nhân, nên tích cực một chút mới tốt, nếu không chờ mất đi liền hối hận không kịp, đây là kinh nghiệm của tôi.”
“Nhớ ngày đó tôi đuổi theo vợ của tôi, dựa vào cái lưỡi uốn ba tấc và da mặt dày đạn bắn không thủng, cuối cùng mới có thể ôm người đẹp về; Mặc dù điều kiện của ngài so với tôi tốt hơn một chút, nhưng là ngàn vạn đừng quá chủ quan, dù sao lòng của nữ nhân, như mò kim dưới đáy biển.”
Hạ Anh Đông đương nhiên hiểu đạo lý này, lần này gặp lại là kết quả mà anh chưa bao giờ từng nghĩ qua, cô xông vào giữa cuộc sống của anh, lại càng là việc ngoài ý muốn, ở trong nháy mắt, anh lập tức đã quên suy tính thực tế, chỉ muốn vững vàng ôm lấy cô, nắm chặt cô, nghĩ liều lĩnh đem cô giữ ở bên người, anh sẽ thương cô, chiếu cố cô cả đời, nhưng anh đồng thời cũng sợ ở gần cô quá, sẽ làm bí mật anh cất giữ bao lâu nay, bị cô phát hiện — anh đối với cô có thật nhiều cảm xúc.
“Nếu như có thể, tôi thà rằng cô ấy vĩnh viễn cũng không nhận ra tôi, cũng không cần hận tôi cả đời.” Chỉ cần cô có thể lái được tâm, anh tình nguyện một mình bị dày vò là tốt rồi.
Trình Diệu Ngang không hiểu ý tứ của Hạ Anh Đông. “Vì cái gì?”
Hạ Anh Đông tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nói “Đây là tôi nợ cô ấy, khó có thể trả hết.”
Rất rõ ràng Hạ Anh Đông là tránh đi, không nói ratrọng điểm, cho nên sự kiện kia khẳng định đối với anh rất trọng yếu, bởi vậy Trình Diệu Ngang không có lại truy vấn, vẻn vẹn là nhàn nhạt bày tỏ “Ngài đã cảm thấy là khoản nợ, liền nghĩ biện pháp hoàn lại; Nếu như thực phải xin lỗi cô ấy, rồi đền bù tốt, làm cho cô ấy hạnh phúc, đừng để lại tiếc nuối.”
Nói xong lời nên nói của mình, Trình Diệu Ngang đem phòng làm việc để lại cho Hạ Anh Đông một người trầm tư.
Anh làm sao lại không muốn ở gần cô hơn, để cảm giác nhiệt độ cơ thể của cô, nhịp tim đập của cô, cùng hô hấp của cô, bất đắc dĩ tâm tình chột dạ làm cho anh chỉ có thể nơm nớp lo sợ, dù cho một mực tìm cô, cũng không dám tùy tiện bước vào cuộc sống của cô, chỉ sợ lần nữa đối với cô tạo thành tổn thương không thể tránh né
Mà sự chủ động của anh cũng chỉ là thành hành vi đang chờ đợi –
Chờ đợi cô nguyện ý tiếp nhận anh, cho nên anh thả chậm cước bộ, phối hợp quy tắc của cô; Dù cho cũng không tin tưởng duyên phận, chỉ tín nhiệm chính mình, nhưng lúc đối mặt với cô, anh lại nguyện ý phá lệ, đơn giản là vì cô là tình yêu của anh, có thể gặp mà không thể cầu.
Một tiếng nổ ầm vang, phá vỡ suy nghĩ của anh, anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một màn mưa chiếu nghiêng xuống, tí tách rơi trên cửa kính, làm cho anh nhớ lại ngày bọn họ quen biết, trời cũng mưa như thế này –
Đó là một trận mưa rất lớn, phảng phất vĩnh viễn cũng sẽ không dứt……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.