[BHTT] Đế Sư

Chương 30: Bóp chết chó sói




Nếu như giờ phút này mà Hoàng hậu nương nương đích thân có mặt ở Hoa Xà sơn, nhất định là không làm sao thích được những lời này.
Rõ ràng là ai thì cũng giống nhau cả thôi, vậy thì còn phân cái gì ngươi ta ở đây nữa?
Nhưng mà Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc lại ngửi được từ nơi này cái mùi bát quái nồng nặc. Cái người đương kim quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu nương nương, cùng với phu nhân Hoa Xà, người đã từng được mọi người xem như là nữ thần trong lòng mình, vậy mà lại có một quá khứ không thể không nói đến!
Lý Tấn Nhất đang chuẩn bị leo lên cây, nghe thấy vậy bàn chân liền trượt dài một cái, từ lưng chừng một cái cây tuột xuống dưới đất. Nàng nhan nhẹn nhặt được đâu đó một cái ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngồi ở trước mặt phu nhân Hoa Xà, điệu bộ này của nàng chỉ còn thiếu nước vừa gõ bát vừa kêu: Chuyện xưa! Chuyện xưa! Chuyện xưa!
Mà trong lòng Lý Quý Hâm lại đang nghĩ: chuyện này bày ra ở ngay trước mặt công chúa ngốc, vậy nên nói như thế nào đây?
Còn cái người không hề ngốc là công chúa ngốc, nàng thực không hy vọng chuyện ngày còn trẻ của mẫu hậu bị lôi ra ánh sáng. Mặc dù Hoa Xà sơn chỉ có bốn người, nhưng biết đâu lại có tai vách mạch rừng.
Phu nhân Hoa Xà hết sức hài lòng, nàng nói: "Sao hả, đây là chuyện của người lớn chứ đâu, đám con nít không nên chen miệng vào. A Hâm, đi nấu cơm đi."
Lý Tấn Nhất bỉu môi một cái, nàng cầm lên cái ghế băng nhỏ rồi bỏ đi. Hừ! Không có chuyện xưa! Một chút cũng không vui!
Công chúa ngốc túm lấy vạt áo của Lý Quý Hâm mà đau lòng đến không tả nổi: "Ta đã nói Mỹ Nhân Nữ Phó sống ở chỗ này nhất định là rất khổ cực, ngay cả chuyện nấu cơm này mà Mỹ Nhân Nữ Phó cũng phải tự mình ra tay. Mỹ Nhân Nữ Phó cũng đâu phải là phu khuân vác chứ! Hu hu hu... A Dao đau lòng cho cái... tay của Mỹ Nhân Nữ Phó."
Đôi bàn tay kia vừa trắng vừa thon lại vừa dài, nhưng vì phải trường kỳ làm lụng cùng cầm vũ khí luyện võ, trên bàn tay ấy có không ít vết chai sần.
Công chúa ngốc sờ sờ bàn tay của Lý Quý Hâm, trong lòng vô cùng khổ sở.
Phu nhân Hoa Xà ném tới một cái ánh mắt: Sư phụ là người từng trải, sư phụ cũng hiểu mà!
Lý Quý Hâm khóc không ra nước mắt: sư phụ ngươi không thể chỉ vì công chúa ngốc bao ăn cho Hoa Xà sơn mà ăn đậu hủ đồ đệ của con như vậy a!
Vào lúc này phu nhân Hoa Xà vừa mân mê hạt gạo trong tay vừa khẽ thở dài rồi nói: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, thục nữ hảo cầu." Vừa nói xong nàng liền hát lên. Giọng hát của phu nhân Hoa Xà rất hay, tiếng hát của nàng ngọt ngào, du dương vượt qua mấy ngọn núi, lượn lờ trên không trung.
Vừa mới nghe thấy, công chúa ngốc đã cảm thấy bài hát này có chút quen tai.
Mẫu hậu cũng từng hát, nhưng chỉ thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya thanh vắng Người mới khe khẽ hát lên mấy câu, như là đang một mình hoài niệm.
Sau đó Đức Phi cũng học được, từ trong Dục Tú cung lạnh như băng thỉnh thoảng sẽ truyền tới một ít âm thanh, có đôi khi là tiếng hát, có lúc là tiếng gõ mõ.
Đem ba người này so sánh với nhau thì thấy, lời ca của phu nhân Hoa Xà lay động lòng người nhất. Giọng của nàng vang xa rất có lực xuyên thấu, giống như muốn đâm vào trong lòng của người ta vậy.
"Nghe thật là hay." Công chúa ngốc đưa tay chống cằm: "Đây là lần đầu tiên A Dao được nghe thứ âm thanh dễ nghe như vậy."
Không biết là từ nơi nào tiểu sư muội đột nhiên thò lại gần, nàng đứng trước ở công chúa ngốc hạ giọng thật thấp để nói với nàng: "Ngày nào sư phụ cũng ở đây hát bài hát này. Nàng hát đến cảm thiên động địa, cảm động đến tận phế phủ. Ta nói cho ngươi biết nhé, chỉ những khi hát bài này giọng của sư phụ mới dễ nghe như vậy đấy. Ngươi ngàn vạn lần không nên để cho cái vẻ này lừa gạt. Chỉ lúc nào hát bài hát này sư phụ mới ôn nhu như vậy, còn bình thường nàng là quỷ keo kiệt, một hạt gạo cũng không chịu lãng phí! À đúng rồi, ban nãy ngươi có nói cơm nước của Hoa Xà sơn ngươi sẽ bao hết là thật sao? Nếu vậy sư tỷ cũng không cần phải xuống núi bán thân nữa, sau này nàng có thể ở lại Hoa Xà sơn làm bạn với Tấn Nhất rồi! Ngươi đáng yêu như vậy nếu không thì cũng ở lại Hoa Xà sơn đi, nơi này có rất nhiều động vật nhỏ để mà chơi đùa, chẳng hạn như cái này a... Cái kia a..." Lý Tấn Nhất đưa tay chỉ một bóng đen ở phía xa xa, nhìn qua thì giống như là một con chó sói.
Công chúa ngốc rùng mình một cái: "Nhỏ vậy... mà là động vật nhỏ?"
Lý Tấn Nhất mãnh liệt gật đầu một cái: "Ngươi cứ chờ ở đây, để ta đi bắt cho ngươi chơi! Ngàn vạn lần chớ đi đâu nhé, nhất định phải ở chỗ này chờ ta!" Nói xong nàng thoắt biến mất, chỉ để lại chút tiếng động như nước gợn sóng, chỉ trong phút chốc bóng dáng của người này đã cùng núi thẳm hòa làm một.
Công chúa ngốc bị dọa sợ đến nỗi phải túm chặt lấy người đang muốn đi nấu cơm là Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó... Quá đáng sợ... Tiểu sư muội nói đó là động vật nhỏ."
Nãy giờ vẫn ở một bên Lý Quý Hâm đã nhìn thấy hết thảy, nàng đưa tay đỡ trán: "Ở trong mắt Tấn Nhất, quả thật chó sói cũng chỉ có thể được xem là động vật nhỏ, gấu chó các kiểu mới được xem là động vật lớn."
Cả người công chúa ngốc run lên một cái, nước mắt lập tức chảy ra: "Nếu như A Dao bao hết nơi này chuyện cơm nước, Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ ở lại Hoa Xà sơn bỏ mặc A Dao có đúng hay không?"
Đôi mắt nhỏ trông nhu nhược đến là đáng thương, giống bị người ta khi dễ vậy.
Lý Quý Hâm thấy lòng mình trở nên mềm nhũn... Mặc dù ban đầu nàng đã từng quyết định chỉ cần qua một tháng có được mười lượng vàng đủ gạo cho Hoa Xà sơn ăn hơn mấy năm mình sẽ lập tức rút lui, vậy mà bây giờ đột nhiên nàng lại có chút không bỏ được.
Một mình công chúa ngốc ở trong cung bị người ta hết chê bai lại khinh bỉ, trong khi nàng lại chỉ là một tên ngốc bé nhỏ không hiểu chuyện. Một tên ngốc nhỏ bé khiến người ta phải trìu mến như vậy, làm sao mình lại có thể nỡ lòng bỏ nàng ở lại một mình được đây?
Đã từng hứa với người này là sẽ đem hết những điều mình đã học được truyền lại cho nàng, để cho nàng có thể chân chính mặt đối mặt với người khác, không để cho nàng phải chịu thua thiệt trước Thái tử. Lời hứa ấy còn chưa hoàn thành, làm sao nàng lại có thể bỏ qua, không để ý tới tên ngốc nhỏ bé này được chứ?
Lý Quý Hâm vuốt đầu công chúa ngốc một cái rồi vừa cười vừa trả lời: "Ta sẽ không bỏ rơi A Dao đâu."
Công chúa ngốc cảm thấy sống mũi cay cay, nàng giang cả hai cánh tay, giọng đầy vẻ khổ sở: "Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái!"
Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống, đem cả người này ôm vào trong ngực mình.
Trên người của đứa ngốc này thơm thơm lại còn mềm mại.
Lý Tấn Nhất giữ trên tay một con chó sói đi thẳng tới đây. Đột nhiên nàng dừng lại, nghiêm túc nhìn sư tỷ ôm công chúa ngốc rồi đi tới dùng ngón tay đâm đâm cánh tay của Lý Quý Hâm, sau đó cũng giang hai tay ra: "Sư tỷ, Tấn Nhất cũng muốn được ôm một cái."
Công chúa ngốc trợn mắt há mồm nhìn con sói đang được Lý Tấn Nhất xách trên tay, ánh mắt của con chó sói u ám, xanh lè khi nhìn vào nàng, cứ như thể muốn đem tiểu cô nương trước mặt này xé thành mảnh vụn.
Vào thời khắc này thời gian dừng lại bất động.
Phải một lúc sau, Lý Quý Hâm mới lặng lẽ đè cánh tay Lý Tấn Nhất xuống: "Đem con sói thả về đi."
"Không!" Lý Tấn Nhất siết chặt con chó sói, con sói kia bị bàn tay cứng như sắt của tiểu sư muội bóp chặt đến sắp tắt thở, cái lười thò ra đến hơn một nửa, bề ngoài hung dữ của nó nhất thời trở nên vừa ngốc lại vừa ngu xuẩn: "Đây là con chó ta đã phải hết sức vất vả mới chộp được đưa tới cho nàng chơi, tại sao sư tỷ lại bảo ta thả nó trở về! Sư tỷ sờ nàng không sờ ta, ôm nàng không ôm ta, sư tỷ không thương ta nữa, ta phải đi nói cho sư phụ biết mới được! Con sói này là lễ ra mắt của ta chứ đâu!" Lý Tấn Nhất đem chó sói đẩy về phía công chúa ngốc một cái: "Cho ngươi này, đây là con thú nhỏ!"
Công chúa ngốc: "..."
Nếu như nàng bây giờ có thể nói ra suy nghĩ của mình giống như một người bình thường, nhất định nàng sẽ lườm mắt mà hỏi người này: Cô nương, có phải ngươi bị ngốc hay không vậy? Có con thú nhỏ nào lại lớn như vậy không hả?
Nhưng bây giờ nàng lại chỉ có thể đem mình làm thành một người ngu. Cùng với nỗi sợ hãi nàng đưa ra một đầu ngón tay, đâm đâm con chó sói sắp bị bóp đến tắt thở: "Cái con thú nhỏ này ấy mà... Lại không vui như Trường Tề nha."
Ở trong lòng công chúa ngốc, việc nàng trêu đùa với Trường Tề chính là chơi với khỉ, cho nên Trường Tề chính là khỉ, mà khỉ chính là động vật nhỏ.
Lý Quý Hâm quỳ gối trước cách suy luận quá mức thần kỳ của hai đứa trẻ này. Nàng thật không biết hiện tại bản thân có thể nói gì với chúng nữa, nên chỉ có thể yên lặng đi nhóm lửa nấu cơm.
Tại hiện trường vụ án, trong khi Lý Quý Hâm đang bận nấu cơm, tiểu sư muội xách theo một con chó sói mà truy đuổi công chúa ngốc, còn công chúa ngốc vây quanh Lý Quý Hâm chạy trốn. Cái cảnh vui vẻ hòa thuận này, Hoa Xà sơn chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng hài hòa như vậy.
Sau khi hát xong bài ca, phu nhân Hoa Xà đứng trong nhà nhìn ra toàn cảnh bên ngoài.
Cái cục bột nếp nhỏ trăng trắng kia trông thật giống nàng khi còn bé. Ngay khi vừa nhìn thấy công chúa ngốc, nàng đã nhớ tới Đồng Tiệp. Năm đó khi vừa mới bị mang tới chẳng qua nàng cũng chỉ là đứa trẻ mới được mấy tuổi, lối ăn mặc cầu kỳ trông nàng giống như một con búp bê bằng sứ. Nhưng mà con búp bê bằng sứ này lại rất thông minh, ngay từ ban đầu đã đặt cho mình mục đích rõ ràng.
Sau đó, khi nàng lớn lên bằng công chúa ngốc bây giờ liền bị người nhà mang đi, nàng có làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Là một người mang sẵn trên mình sứ mệnh, làm sao nàng có thể phản bội gia tộc và thánh ân đây?
Phu nhân Hoa Xà khẽ thở dài, rồi đột nhiên cầm lấy chiếc khăn lên che miệng cười một tiếng.
Cái cục bột nếp nhỏ này dường như cảm thấy rất hứng thú với đại đồ đệ nhà mình, cũng giống như Đồng Tiệp ban đầu cũng luôn quấn bản thân mình vậy, quả nhiên là con gái do nàng sinh ra!
Phu nhân Hoa Xà che miệng cười mà trông không khác gì hoa đán trong các gánh hát vậy, khiến cho công chúa ngốc không lạnh mà run. Nhưng cái người cầm theo chó sói đuổi theo mình là tiểu sư muội kia mới là thật đáng sợ.
Công chúa ngốc vừa giả làm kẻ ngốc chạy trốn lại vừa chửi thầm: Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ này!
Cũng không biết là đang chửi bản thân hay là mắng người nào khác.
Cho dù con sói hoang đã cố gắng kéo dài hơi thở nhưng cuối cũng bị Lý Tấn Nhất siết đứt cổ, chờ đến khi công chúa ngốc mệt đến nỗi phải dừng lại, con chó sói cũng đã đi đời nhà ma.
Lý Tấn Nhất quá mức gầy gò, so với công chúa ngốc đã thấp hơn một đoạn lại còn nhỏ gần như chỉ bằng một nửa, nhưng thể lực và võ lực của nàng lại cao đến mức khiến người ta phải khiếp sợ. Chỉ trong chốc lát đã bắt được chó sói mang tới, còn vào lúc này, con chó sói miệng sùi bọt mép bị ném xuống đất mà không nhúc nhích.
Lý Quý Hâm đã quen với cái tình cảnh này, công chúa ngốc không khỏi âm thầm cảm thán: muốn đạt thành đại sự, bên người không thể không có mấy cái võ công cao thủ được. Bắt được Mỹ Nhân Nữ Phó chính là tương đương với bắt được Hoa Xà sơn, bắt được Hoa Xà sơn tương đương với...
Nàng nhìn một cái Phu nhân Hoa Xà vẫn đứng bên cửa sổ trong ngôi nhà gỗ, sau đó thật cẩn thận mà đi tới.
Khung cửa sổ này quá cao, công chúa ngốc ngước đầu lên nhìn vẻ mặt vẫn đang mỉm cười của phu nhân Hoa Xà.
Ước chừng là phu nhân Hoa Xà đã bị ánh mắt chăm chú của công chúa ngốc làm cho xấu hổ, nàng cầm khăn che đi nửa bên mặt. Cái động tác này cùng với động tác cầm cây quạt che mặt của hoàng hậu giống nhau như đúc.
"Ngươi và mẫu hậu của ta là quan hệ như thế nào vậy?" Công chúa ngốc sợ hãi đặt câu hỏi.
Hoa Xà phu nhân che mặt lại: "Trẻ con không nên biết nhiều như vậy."
"A Dao sắp cập kê, A Dao đã không còn nhỏ!" Công chúa ngốc trả lời rất là nghiêm túc.
"Không nhỏ là lớn bằng chừng nào đây?" Phu nhân Hoa Xà ghé người vào bên bệ cửa sổ, nàng đưa tay ra dấu: "Là lớn bằng chừng này sao? Lớn bằng chừng này? Hay là lớn bằng chừng này?"
Một mặt trong lòng công chúa ngốc chê cái bà dì này thật đúng là có bệnh, nhưng mặt khác lại ngây ngốc trả lời: "Ngươi thật là khờ quá đi mà! Đã là cập kê thì không phải là trẻ con nữa, đã có thể lập gia đình rồi!"
Phu nhân Hoa Xà làm ra vẻ bừng tỉnh đã hiểu ra, cũng giống như từng nhạo báng Đồng Tiệp trước đây, nàng nhạo báng công chúa ngốc: "Vậy ngươi phải gả cho hạng người như thế nào đây?"
Công chúa ngốc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: "Phải gả cho người đối tốt với A Dao giống như Mỹ Nhân Nữ Phó vậy!"
Cái đáp án này không khỏi khiến cho nụ cười trên môi của phu nhân Hoa Xà lại càng tươi tắn hơn. Ngày trước nàng cũng từng hỏi Đồng Tiệp muốn lấy một hạng người như thế nào, Đồng Tiệp đã cầm cây quạt che nửa bên mặt, ấp úng mất một hồi lâu: "Muốn lấy người như sư tỷ vậy." Nhưng lại không có sau đó! Vừa ra đời Đồng Tiệp đã phải mang theo sứ mệnh của gia tộc.
Phu nhân Hoa Xà chống cằm nhìn tiểu công chúa: "Nhưng đó là đồ đệ bảo bối của ta đó nha!"
"Nàng mới khôngphải là bảo bối củangươi!" Côngchúa ngốc bỉu môi một cái, nàng nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường: "Nànglà Mỹ Nhân Nữ Phó bảo bối của ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.