[BHTT] Đế Sư

Chương 124: Kết thúc phần chính văn [END]




Tất cả những người trong cuộc đều đã chết, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra trong mật thất, vĩnh viễn trở thành bí ẩn. Mọi người chỉ có biết mỗi một điều, đó là, những đại thần lâu nay thuộc phái trung lập trong triều, đột nhiên đứng ra ủng hộ hoàng hậu.
Khi hoàng hậu xuất hiện vào ngày hôm sau, người ta nhìn thấy sắc mặt của nàng tiều tụy, cả người toát lên vẻ khô héo. Người ngoài đều cho rằng có lẽ là vì hoàng đế chết quá mức thương tâm, duy chỉ có Trầm Dao Quân đi tới kéo góc váy của nàng một cái: "Mẫu hậu, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, cần phải biết tiết chế, không nên quá mức phóng đãng."
Hoàng hậu che mặt cười: "Nhỏ tiếng một chút! Ta đây còn không phải là để cho diễn xuất giống như thật hay sao?"
Trầm Dao Quân chỉ còn biết a a.
Phu nhân Hoa Xà và Đức Phi không thể xuất hiện trước mặt mọi người, vậy nên vào giờ phút này hai người bọn họ ở trong Phượng Linh điện đánh cờ. Trong khi đó trong cung lại đang xảy ra đại sự, một đám đại thần la hét muốn hoàng hậu đứng ra làm chủ.
Làm cái gì mà chủ chứ! Hoàng đế cùng các thái tử đều đã chết hết. Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân mưu hại hoàng đế, vậy nên ngay cả tư cách được táng vào hoàng lăng cũng không có. Trong cung con cháu hoàng tộc đủ tư cách nối dõi đều điêu tàn, có được một đứa trẻ thì lại chỉ mới vừa đầy tháng, còn phải ôm trong lòng, đằng nào còn chẳng phải cần đến hoàng hậu buông rèm chấp chính?
Vào lúc này, lời đồn Trường Ninh công chúa được Nữ thần che chở liền đặc biệt trở nên rất trọng yếu.
Đúng lúc này lại có ai đó nói rằng, Trường Ninh công chúa đã hơn mười sáu tuổi, mặc dù ngày trước bị si ngốc, nhưng bây giờ có được Nữ thần che chở, nên chính là Thiên mệnh. Công chúa thông minh hơn người, lại quyết đoán mười phần, vì vậy nàng mới thực sự là người thừa kế giang sơn Đông Châu!
Chỉ cần có người dám nói lên, thì sẽ có người cảm thấy phù hợp. Nhưng đương nhiên cũng sẽ có người phản đối.
Giống như trước đây, Trầm Dao Quân vẫn là mặc kệ không để ý tới.
Hoàng hậu ngồi trên phượng tòa quan sát quần thần trong triều, rắn đã mất đầu thì chỉ còn là một đàn giun.
Tin tức từ bốn phương truyền tới cấp báo. Cả Quý Phong lẫn Thích Nhượng đều trực tiếp hướng về phía hoàng hậu báo cáo. Không thể nghi ngờ đây chính là đang nói cho tất cả mọi người biết rằng, quân quyền của Đông Châu, sớm đã bị hoàng hậu nắm ở trong tay!
Hoàng hậu làm việc cực kỳ lưu loát: Đêm hôm đó, bất cứ vị đại thần nào lên tiếng phản đối việc công chúa kế vị, đều bị mời vào uống trà, ngày hôm sau người thì sinh bệnh, người thì cáo lão về quê.
Một khi giang sơn đổi chủ, trở ngại sẽ không quá ít. Luôn là như vậy.
Cũng còn may, Trầm Dao Quân lại là cái người trên đời có đến hai bà mẹ.
Đương nhiên Lý Quý Hâm cũng làm được không ít việc. Phe cánh do Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân để lại không ít, đều là những người có sức chiến đấu nhất định, nhưng đều bị nàng đem từng cái cứ điểm một dỡ bỏ.
Trong đám quần thần có không ít người giữ thái độ hoài nghi: "Trong lịch sử Đông Châu chưa bao giờ có nữ hoàng kế vị, kể cả Tứ Đại Châu cũng là như vậy. Tuy rằng công chúa có được Nữ thần che chở, nhưng mà tuổi tác lại quá trẻ, không thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề quốc gia."
"Như vậy thì..." Hiện tại Trầm Dao Quân đã không còn che giấu nữa, nàng đứng ở ngay phía trên, khoanh tay hỏi: "Theo Phương đại nhân thì, ai mới là người thích hợp nhất?"
Những người thích hợp nhất đều đã chết hết sạch, nếu như lại nói ra một người, nàng liền có biện pháp để cho người nọ phải chết!
Phương đại nhân do dự một chút: "Đây là..."
"Trong lịch sử không có, không có nghĩa là trong lịch sử không thể có. Trong lịch sử cũng chưa từng có án lệ hai người đều là thái tử cùng giết cha cũng là hành thích vua, nhưng bây giờ không phải đã có? Lịch sử đều là do người sáng tạo ra, chỉ cần ta muốn cho nó có, nhất định nó sẽ có!" Trầm Dao Quân chống nạnh, rõ ràng là thân hình nho nhỏ cố ngẩng mặt lên mà vẫn chưa đủ khiến người khác phải ngước nhìn, nhưng tư thái lại vô cùng cao lớn: "Không cần phải đem những thứ chưa từng có đem ra lấy lệ với ta. Ngày trước đã từng không có Tứ Đại Châu, không có Đông Châu, không có hoàng quyền mà là xã hội mẫu hệ, như vậy thì tại sao hoàng đế cứ nhất định phải là một nam nhân? Nếu các ngươi cảm thấy so với nữ nhân thì nam nhân lợi hại hơn, vậy được thôi!" Nàng chỉ vào Lý Quý Hâm: "Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, ai có thể đánh thắng nữ phó của ta? Nếu thấy có thể, hãy đứng ra! Thắng, ta liền nghe theo hắn!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Quý Hâm: nàng cầm kiếm đứng tại chỗ, mặt không cảm giác, giống như một tòa pho tượng được người ta điêu khắc thành, lúc này đang tùy ý cười nhạo những kẻ mềm yếu khác.
Đánh nhau hả? Đây là nghề nàng rành nhất, thậm chí nàng còn có thể cười tất cả những người đang có mặt rồi nói: Liên quan tới đánh nhau, chư vị đang ngồi ở đây, đều là rác rưởi!
Đến lúc này thì đã không còn ai đứng ra phản đối nữa, bởi vì không người nào dám đứng ra một mình đấu với nàng.
Người duy nhất có thể đánh thắng nàng nơi này lại đang ở trong Phượng Linh điện cùng Đức Phi đánh cờ. Người đó chính là phu nhân Hoa Xà.
Hoàng hậu nhìn Trầm Dao Quân với ánh mắt tán thưởng, rất tốt! Nên là như vậy! Khí thế càng đầy đủ, người ngoài lại càng không dám nói gì.
Trầm Dao Quân hướng về phía Lý Quý Hâm le lưỡi một cái. Vốn đang là vẻ mặt không cảm giác Lý Quý Hâm đáp lại bằng một nụ cười thật ấm áp: ừ, rất tốt!
Nàng thích một A Dao như vậy, nàng có thể chính mình bảo hộ chính mình, không cần phải kiêng kỵ bất kỳ một người nào hết.
Hoàng đế đã chết. Trầm Ôn Du đã chết. Trầm Vân Tân cũng đã chết. Nhưng Trầm Dao Quân vẫn còn sống, đây chính là thắng lợi.
Bốn mắt nhìn nhau, cái bối cảnh cả một đám đại thần quỳ ở trước mặt kia đã không còn quan trọng nữa rồi, trong ánh mắt chỉ có hai người bọn họ. Bên ngoài những cánh hoa anh đào bay trong mưa phùn, xuân quang tươi đẹp vô hạn.
Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt mang theo một chút trách cứ: ngược cẩu cũng không nên ngược đến như vậy, nơi này... có quá nhiều người.
Cả đám đại thần bên dưới kia bị Trầm Dao Quân nói đến không thể nói lại một lời nào. Lịch sử, lịch sử thì được tính là cái gì mà mượn cớ, còn không phải là để cho sử quan ca tụng người nắm quyền hay sao? Kẻ nào nắm giữ quyền lực, kẻ đó liền nắm giữ quyền tuyên truyền lịch sử!
Trầm Dao Quân chống nạnh ngẩng cao đầu, ánh mắt của nàng quét qua đại điện: "Còn có cái gì nữa không? Cùng nhau nói luôn đi! Đại quân bốn châu đều đang chờ nghe lệnh ở đây. Có muốn cho giang sơn Đông Châu nguyên vẹn, không bị sứt mẻ hay là muốn bị chia bảy sẻ tám hay không, điều này hoàn toàn được quyết định bởi với các vị đang ngồi ở đây. Nếu các người có thể đồng tâm hiệp lực phụ tá, giang sơn sẽ trở nên vô cùng vững chắc, nhưng nếu là ba lòng hai ý rắp tâm phản loạn, giang sơn này liền dễ dàng sụp đổ. Các vị muốn được bảo toàn tài sản, an hưởng tuổi già, hay là trở thành tội nhân mang tiếng xấu lan xa, hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn của các ngươi tại thời khắc này!"
Lời này của nàng vừa là uy hiếp vừa lấy lợi dụ hoặc, muốn có cuộc sống giàu sang phú quý hay là nhanh chóng chết đi, nhất niệm chi gian*.
Đến đây thì có người nào đó quỳ xuống: "Thần đề nghị, Trường Ninh công chúa là người có Thiên mệnh, xứng đáng thừa kế ngôi vị hoàng đế Đông Châu!"
"Thần tán thành!"
...
Ngay tức khắc, dường như cả thiên địa đều bị đảo lộn, các đại thần rối rít cùng nhau tương thông, dưới sự dẫn dắt của hoàng hậu đảng, tất cả đều cùng đề nghị Trầm Dao Quân lập tức kế vị!
* Nhất niệm chi gian: Add cũng hổng hỉu cho lắm. Có lẽ là một lời thành sấm chăng? Bạn nào biết thì giải thích cho mọi người dùm add nhé. Thans!
Trầm Dao Quân đứng ở trên cao, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, cùng lúc đó hoàng hậu đứng sau lưng nàng, cũng giống y như vậy.
Như vậy, không còn bao lâu nữa, hoàng hậu sẽ trở thành Hoàng thái hậu.
Trong cung khua chiên gõ trống mà tiến hành nghi thức lên ngôi, khắp mọi phố lớn hẻm nhỏ của Đông Châu đều tuôn ra lời đồn đại: Trường Ninh công chúa là do Nữ thần khâm định hoàng đế, kể từ đây Đông Châu sẽ đi lên con đường phồn vinh, giàu mạnh!
Tây Châu và Bắc Châu thật ăn ý khi cùng tới chúc mừng, hơn nữa còn cùng Đông Châu thương lượng thành công nguyên tắc sống chung hòa bình, điều này đã làm cho các nguyên lão trong triều không khỏi chắc lưỡi hít hà: Hoàng hậu cùng công chúa... Quả thực là năng lực có thừa! Mấy năm nay biên giới đều luôn trong cảnh giương cung bạt kiếm, vậy nhưng nhờ có Trầm Dao Quân kế vị mà tất cả đều được hóa giải. Hãy xem trước đây đi, cho dù có đến mấy trăm ngàn đại quân nhưng cũng không giải quyết được!
Thực ra, nam bắc đều là nhân mã của hoàng hậu. Khi đường thủy xảy ra chuyện lương muối bị đứt đoạn, Thích Nhượng cùng Quý Phong đã giương lên ngọn cờ lấy danh nghĩa của hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa, thế cho nên khi nghe nói Trầm Dao Quân kế vị, người dân hai đầu nam bắc lại là vạn phần kích động!
Tựa hồ việc hoàng đế cùng Thái tử bị tử vong mà đau buồn sớm đã thành quá khứ, tất cả mọi người cùng hân hoan chào đón thời đại mới đến!
Trầm Dao Quân đưa tay chống cằm đếm con kiến ở sau Ngự hoa viên, đã rất lâu rồi nàng chưa tới Ngự hoa viên làm bạn với con kiến. Ngày đó sau khi trong cung bị hỏa thiêu, rất nhiều cung điện bị hư hỏng với mức độ hư hỏng khác nhau, bao gồm cả Ngự hoa viên, nhưng nơi này lại là nơi được sửa chữa nhanh nhất.
Lý Quý Hâm đi tới, nàng kéo Trầm Dao Quân đứng lên: "Sắp thành người kế vị rồi, vậy mà còn ngồi xổm ở chỗ này đếm con kiến. Còn ra cái bộ dáng gì?"
Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt: "Ta sẽ là người kế vị, vậy Mỹ Nhân Nữ Phó liền trở thành mỹ nhân đế sư, bổng lộc lại tăng chứ đâu!"
Nhưng vấn đề ở chỗ, phu nhân Hoa Xà đã cùng hoàng hậu nối lại tiền duyên, đâu còn cần đến Lý Quý Hâm phải bán mình lấy tiền nuôi dưỡng Hoa Xà sơn nữa đây?
"Không cần tăng bổng lộc cũng được." Lý Quý Hâm cười một tiếng. Tân hoàng kế vị, tài chính cạn kiệt, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, dù sao cũng đều lấy từ trong nhà mình ra.
Trầm Dao Quân lắc đầu một cái: "Không được! Không được! Dù có khổ mấy đi nữa cũng không thể để cho A Dao phải khổ, nghèo mấy đi nữa không thể để cho nữ phó nghèo!"
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ: "Cũng được!"
Trầm Dao Quân đột nhiên nhích tới gần rồi ghé vào bên tai Lý Quý Hâm, thần thần bí bí mở miệng: "Vào ngày A Dao kế vị, sẽ có một phần đại lễ muốn tặng cho Mỹ Nhân Nữ Phó."
"Cái gì?" Lý Quý Hâm hỏi.
Nàng buông xuống hi tay không trả lời, mi mắt cong cong: "Chờ đến ngày đó, ngươi sẽ biết!"
Cái ngày Trầm Dao Quân lên ngôi kế vị ấy, trên trời vạn dặm không mây, cả bầu trời trong xanh.
Đã rất lâu rồi, ở kinh thành chưa từng xuất hiện khí trời tốt đến như vậy vào tháng tư. Người dân trong kinh thành trên đường đi lại, họ nhìn thấy đội danh dự từ cửa nam thẳng đến hoàng cung, khí thế khoáng đạt vô cùng.
Đảm nhiệm ngôi vị nữ đế đầu tiên của Đông Châu, Trầm Dao Quân ngồi ở trên xe rồng với sống lưng thẳng tắp, nhìn giang sơn tươi đẹp trước mắt.
Thích Nhượng cùng Quý Phong từ biên cương vội vã chạy tới, cả triều văn võ đại thần cùng sứ giả các nước nghênh đón nữ đế tiến vào. Trên người Trầm Dao Quân là bộ trường bào màu đỏ phủ dài phía sau, từ bên ngoài bậc tam cấp làm bằng bạch ngọc thạch nàng đi chậm rãi lên kim loan ngai vàng.
Bên cạnh nàng là Lý Quý Hâm. Người này vẫn là cái thân hình mảnh khảnh, thẳng tắp, cứng cáp như trúc giống như ngày trước, trên người vẫn là bộ váy áo dài màu thiên thanh, trên tay cầm trường kiếm.
Tân hoàng đặc triệu, cho phép Lý Quý Hâm được mang theo vũ khí ở bất kỳ nơi nào.
Vào thời điểm cử hành đại điển đăng cơ, Trầm Dao Quân nhìn vô số đầu người nhấp nhô trước mặt, nhưng trong mắt nàng lại tựa hồ như chỉ có một người. Người này đứng cách nàng không xa, mảnh giang sơn này là của các nàng, từ vạn triều cho tới cảnh tượng nguy nga trước mắt này, đều thuộc đã về các nàng!
Trầm Dao Quân hắng giọng một cái, hít sâu một hơi: "Hôm nay trẫm kế vị, là ngày đại hỉ. Trẫm có ba sự kiện muốn tuyên bố!"
"Thứ nhất, nữ phó Lý Quý Hâm, là sư phó của trẫm, từ đây trở về sau, lấy danh xưng là đế sư!"
Đây là chuyện đương nhiên, không ai phản đối.
"Thứ hai, trẫm lên ngôi kế vị, chuyện muốn làm nhất, chính là thừa nhận tính hợp pháp của việc lập gia đình giữa những người cùng phái. Trên cõi đời này là tình yêu thì không thể lấy tiền hay quyền lực tới phân chia, càng không thể dùng giới tính tới phân chia! Cõi đời này đã có quá nhiều người vì điều này mà không cách nào cùng người mình yêu sống chung đến khi bạc đầu, cho nên, trẫm muốn giao cho bọn họ quyền được yêu!"
Đây chính là câu hỏi ngày trước Lý Quý Hâm từng hỏi Trầm Dao Quân sau khi lên ngôi có chuyện gì muốn làm nhất. Lúc đó Trầm Dao Quân đã trả lời, thừa nhận tính hợp pháp của việc lập gia đình giữa những người cùng phái, đây cũng chính là việc nàng nhất định phải làm bằng được! Dù cho quần thần chỉ trích, dù có phải trở thành đối tượng đả kích!
"Thứ ba, trẫm muốn lập hậu! Trong số ngàn vạn nữ tử trên đời này, hoàng hậu của trẫm, nếu không phải là đế sư thì không thể là ai khác!"
Dường như tất cả những người dự buổi chầu đều bị hành động lớn mật này của Trầm Dao Quân làm cho khiếp sợ!
Tay của Lý Quý Hâm run lên! A Dao từng nói đến đại lễ...
Trong cái khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên nhìn Trầm Dao Quân kia, Trầm Dao Quân cũng đang nhìn lại nàng. Trên gương mặt của người này là nụ cười tươi tắn, vẻ mặt hồng lên. A, tại sao lại nói điều này trước mặt nhiều người như vậy chứ? Thật là... xấu hổ làm sao...
Bỗng dưng Lý Quý Hâm cười lên thành tiếng, tựa như đám mây rẽ ra thấy mặt trời tỏa rạng, tựa như đang đi trên lòng suối khô khốc bỗng bắt gặp dòng nước suối trong vắt, đẹp không thể tả.
Sách sử Đông Châu đã ghi lại, ngày mùng năm tháng năm mở đầu triều đại mới, nữ đế Trầm Dao Quân kế vị, ngay trong ngày đầu tiên kế vị đã đưa ra hai quyết định kinh tâm động phách: một là khẳng định quyền được lập gia đình giữa những người cùng phái, khơi dòng lịch sử đầu tiên, hai là sách lập đế sư làm hậu.
Thế cho nên trong lịch sử mấy trăm năm sau này của Đông Châu, người ta thường xuyên nhìn thấy trên đường nam nam, nữ nữ dắt tay đi bên nhau, hài hòa mỹ mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.