Bệnh Độc Thân

Chương 38: Chia tay đi




Thời điểm ba mẹ Hướng Mặc ly hôn, anh chỉ mới lên tiểu học, vẫn chưa nhận thức được nhiều thứ. Sau này, mẹ anh gặp được vài người đàn ông, nhưng chuyện tình cảm cũng không lâu dài.
Khi đó, Hướng Mặc đã cảm thấy hôn nhân thật vô nghĩa, tình yêu sẽ bị chôn vùi trong nấm mồ hôn nhân, mà theo năm tháng, suy nghĩ của anh lại dần thay đổi, anh tin rằng tình yêu chính là nấm mồ, còn tờ giấy hôn thú kia chẳng qua chỉ là bia mộ.
Sau khi dắt Tam Mao đi dạo trở về, nhân lúc hoàng hôn chưa tắt, Hướng Mặc ở trong sân chải lông cho Tam Mao.
Chó bự rụng lông không phải chuyện thường, lược chải ba lần là dính đầy lông chó. Nếu Tam Mao lắc người hai cái, lông chó bay lơ lửng trong không khí có thể đem so với bông liễu bay bay.
"Thấy mày nóng như vậy, cạo hết lông của mày nhé?" Chủ không có ở đây, mẹ kế nắm quyền. Hướng Mặc đang phiền muộn, cứ thế chĩa mũi dùi vào Tam Mao đáng thương.
Tam Mao "hú" một tiếng, mắt chó hồn nhiên lại còn trong veo, không hề cảm nhận được sự "ác độc" của mẹ kế.
Lông chó rụng sau khi chải được vo thành cục, trở thành quả bóng lông đồ chơi của Tam Muội. Dù bụng rất to, mèo vẫn là mèo, không có khả năng chống cự đám lông tròn.
Nhìn hai đứa vô tư kia, Hướng Mặc thở dài, nói với Tam Mao: "Sau này chắc không còn cơ hội nổi cáu với mày rồi."
Cái gì không thể chấp nhận thì mãi mãi sẽ không có cách nào để chấp nhận. Cũng giống như mọi người đều công nhận cao nguyên rất đẹp, nhưng riêng những người mắc chứng sợ độ cao thì nơi đây không phải thiên đường, mà là địa ngục.
Lời thề hôn nhân đối với Hướng Mặc chính là con đường thông tới cửa địa ngục, dưới vực sâu như thò ra những móng vuốt khổng lồ của một con ác long, cố gắng kéo anh vào bóng tối vô tận.
✧✧✧
Hướng Mặc dọn sạch lông trong sân, sau đó bế Tam Muội và dẫn Tam Mao vào nhà.
Lúc này, tiếng khóa mật mã bất ngờ vang lên, Đỗ Trì mở cổng, từ ngoài bước vào.
Áo thun trắng đơn giản phối với quần jean chín tấc, hắn vẫn mang dáng vẻ tùy hứng và lười biếng như vậy, bất luận nhìn thế nào cũng không chán.
"Bà xã, tôi về rồi." Đỗ Trì vác túi vải một bên vai đi về phía Hướng Mặc, "Có nhớ tôi không?"
Hướng Mặc đứng yên tại chỗ, biểu cảm không chút gợn sóng.
Có lẽ do đã phát hiện bầu không khí không thích hợp, Đỗ Trì đi tới cách Hướng Mặc một bước thì chậm rãi dừng lại.
Trong lúc nhất thời không để ý, Tam Muội nhảy khỏi vòng tay Hướng Mặc, chuồn vào trong nhà. Tam Mao từ trước đến nay luôn thích bám đuôi Tam Muội cũng nhanh chóng chạy theo.
"Đỗ Trì." Hướng Mặc đứng trên bậc thang phía ngoài cánh cửa, yên lặng nhìn Đỗ Trì, "Chúng ta chia tay đi."
Đã tập đi tập lại lời thoại này không biết bao nhiêu lần, tưởng rằng nói ra sẽ dễ dàng, nhưng thực tế, Hướng Mặc chỉ cảm thấy có một tảng đá lớn đè lên ngực mình, làm anh khó chịu đến mức gần như không thở ra hơi.
Không sao đâu, anh tự an ủi mình, bây giờ thà khó chịu ngắn ngủi, còn hơn sau này phải đau dài dài.
Ánh mắt Đỗ Trì lạnh đi rõ ràng, niềm vui khi về nhà được gặp Hướng Mặc biến mất nơi khóe miệng, trở thành biểu cảm xa lạ mà Hướng Mặc chưa từng trông thấy.
Sự im lặng bao trùm khoảng sân nhỏ, cô lập tiếng cười nói của người đi đường bên ngoài bức tường.
Qua thật lâu, Đỗ Trì mấp máy môi: "Được."
Nói xong, hắn đi thẳng vào nhà, không có bất kỳ mong muốn cùng nhau nói chuyện, khiến Hướng Mặc hơi ngẩng ra.
Chỉ vậy thôi sao?
Tại sao không nói thêm vài câu nữa?
Lẽ nào cậu ấy không có gì muốn hỏi mình à?
Hướng Mặc vội bước qua cánh cửa, gọi Đỗ Trì lại khi hắn đang bước lên cầu thang: "Cậu không tò mò lý do sao?"
Đỗ Trì không hề ngoảnh đầu: "Không."
"Đỗ Trì." Hướng Mặc có chút nóng nảy vô cớ, anh không định nhắc đến chuyện này, tuy nhiên lại buột miệng hỏi: "Tại sao cậu đặt tên phòng làm việc như vậy?"
Cuối cùng Đỗ Trì cũng chịu dừng bước, hắn xoay người, nhìn xuống tay vịn bên cạnh Hướng Mặc, giọng đều đều: "Vì chuyện này sao?"
Hướng Mặc thiếu tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Anh thật sự ghét chuyện này, rõ ràng đã hạ quyết tâm chia tay, nhưng chính anh lại không có cách nào buông bỏ được.
"Ba tôi đang thúc giục tôi đăng ký phòng làm việc, vậy nên tôi nghĩ đại một cái tên." Giọng điệu của Đỗ Trì không tí gợn sóng, nghe như không có ý muốn giải thích, chỉ đơn giản trần thuật câu chuyện, "Căn bản tôi không hề suy nghĩ hẳn hoi, nhặt cái có sẵn mà dùng thôi."
Là vậy sao...
Dựa vào những gì Hướng Mặc biết về Đỗ Trì, với tính lười biếng kia thì quả thật rất có khả năng hắn sẽ làm vậy.
Nói cách khác, là do Hướng Mặc suy nghĩ nhiều, đây không phải "lời thề hôn nhân", chỉ là một chú chó bự lười suy nghĩ.
Tới đây, không hiểu sao Hướng Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, như thể yên tâm quay trở về vùng an toàn của mình.
Song, anh lập tức nhận ra tâm tình của mình có gì đó không đúng, ngoài miệng nói muốn chia tay, thật ra là đang đợi giải thích, đã cất công xây dựng tâm lý cả ngày trời, hiện tại xem ra chẳng khác gì đang lừa mình dối người cả.
Sau này thật sự không nên thích ai nữa.
Những cảm xúc phức tạp làm cho Hướng Mặc khó chịu vô cùng, thậm chí chính anh còn ghét bản thân như vậy.
Anh mím môi xấu hổ nói: "Vậy chúng ta..."
Vẫn tiếp tục một tháng nhé.
Hướng Mặc muốn nói điều này, nhưng vừa rồi anh là người đòi chia tay, khó mở lời cũng phải. Anh biết Đỗ Trì có thể hiểu được ý anh, còn tưởng hắn sẽ cho anh lối thoát, ai ngờ hắn lại nói: "Chia tay đi, tôi cũng mệt rồi."
Con ngươi Hướng Mặc phút chốc giãn ra: "Cậu muốn chia tay?"
"Là anh muốn chia tay, Hướng Mặc." Đỗ Trì vô cảm nói, "Tôi không muốn tiếp tục chơi trò bắt mèo với anh nữa. Anh nghĩ tôi thật sự là chó sao? Bất luận anh có đẩy tôi ra thế nào, tôi cũng sẽ dùng đầu mũi ướt át này chạm vào đầu mũi anh ư?"
Hướng Mặc không khỏi bối rối, mặc dù trong mắt Đỗ Trì không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng anh có thể cảm nhận được Đỗ Trì đang tức giận.
"Đỗ Trì."
"Không cần thêm một tháng." Đỗ Trì ngắt lời Hướng Mặc, "Hoặc là vô thời hạn, hoặc là chia tay ngay bây giờ, anh tự suy nghĩ đi."
Vô thời hạn?
Hướng Mặc hơi sửng sốt, nhận ra Đỗ Trì đã rào trước đón sau, cũng không phải kiên quyết chia tay như anh nghĩ.
Vậy tức là, thật sự là vì giận anh sao?
Hướng Mặc cũng không muốn mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn, chỉ có điều nỗi bất an đối với chuyện tình cảm của anh xuất phát từ chính kinh nghiệm trước đây, đó là quan niệm cố định mà anh tạo thành suốt một thời gian dài, căn bản không dễ gì thay đổi được.
"Cậu đã từng nghĩ tới chưa," Hướng Mặc cụp mắt, khó khăn mở miệng, "Nếu sau này cậu không thích anh nữa thì phải làm sao đây?"
Trong nhận thức của Hướng Mặc, chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Anh để tâm hỏi như vậy, ai biết được Đỗ Trì lại thuận miệng trả lời: "Bây giờ anh chạy trốn, tôi mới không thích anh."
Mèo con không dễ thích ứng môi trường mới, vậy mà Đỗ Trì không những không động viên, trái lại còn tiện tay ném anh vào.
Đúng là xấu xa.
Hướng Mặc cắn môi dưới, không thì chia tay vậy.
Đang lúc chưa quyết định được, điện thoại của Hướng Mặc bất ngờ đổ chuông.
"Dạ dì Chu," Anh phân tâm nghe điện thoại, sau đó lập tức trợn mắt, "Dì bị ngã ạ?"
✧✧✧
Dì Chu đi từ lầu hai xuống thì lòng bàn chân trơn quá, không đạp vững lên bậc thang nên trượt ngã, đập mạnh mông xuống, bây giờ đứng dậy không nổi.
Dì ấy đã bấm gọi 120, tuy nhiên vẫn muốn gọi cho Hướng Mặc, dù sao dì ấy cũng sống một mình, con cái đều ở nước ngoài, lúc xảy ra chuyện chỉ có hàng xóm là có thể giúp đỡ.
Hướng Mặc và Đỗ Trì theo xe đưa dì Chu đến khám gấp tại một bệnh viện gần đó. Đỗ Trì đi đóng tiền làm các thủ tục khác, Hướng Mặc thì ở lại giường bệnh giúp dì Chu liên lạc với gia đình.
May mắn lúc này chỗ các con của dì sinh sống đang là ban ngày, không khó để liên lạc với bọn họ.
Theo chẩn đoán sơ bộ từ bác sĩ, dì Chu bị gãy xương cụt, ngoài ra không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng để biết có phát sinh vấn đề khác hay không cần phải xem kết quả kiểm tra mới rõ.
Các con dì Chu vô cùng lo lắng, mà dì ấy lại hết sức bình thản, nằm nghiêng trên giường bệnh, rất thong thả đối với tai nạn này.
Chẳng qua là trước khi ngã gì ấy đã thay sườn xám, mái tóc bạc trắng buông xõa, khác hẳn với dáng vẻ trau chuốt mọi khi, nhìn qua ít nhiều có chút thăng trầm.
"Tiểu Hướng." Không biết có phải do nằm không chán quá hay không, dì Chu đột nhiên hỏi, "Cháu và Tiểu Đỗ cãi nhau à?"
Trên đường đi, Hướng Mặc và Đỗ Trì đều không nói chuyện với nhau, thế nên chẳng mấy kỳ lạ khi dì Chu nhìn ra được có gì đó không ổn giữa hai người.
Hướng Mặc không thích nói về chuyện tình cảm, tuy nhiên trong lúc xếp hàng chờ kiểm tra lại không có gì làm, cộng thêm cũng muốn trút bầu tâm sự, vậy là anh không bận tâm nhiều, mở miệng nói: "Chia tay rồi ạ."
"Vậy sao?" Dì Chu không phản ứng nhiều, tựa hồ xem nhẹ những chuyện như vậy, "Hai đứa ở chung có mâu thuẫn là chuyện bình thường, cả hai nên nhường nhau một chút, thế mới lâu dài được."
Hướng Mặc lắc đầu, cụp mắt nói: "Không thể lâu dài đâu. Làm gì có tình yêu nào tồn tại lâu dài chứ?"
Khi nói những lời này, Hướng Mặc đã không nghĩ đến câu chuyện của dì Chu.
Để đến lúc nói xong rồi, anh mới sực nhớ ra tình cảm của dì Chu và chồng rất tốt, nếu không thì sau khi chồng dì qua đời, dì sẽ không mặc kệ các con phản đối dữ dội, một mình trở về ngôi nhà cũ mà hai vợ chồng từng sống chung.
"Tình yêu không cần lâu dài, đi cùng nhau lâu dài là được." Dì Chu nói, "Khi còn trẻ không tìm được người yêu, về già sẽ rất cô độc."
Hướng Mặc cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, ưu điểm của độc thân là tự do, nhưng nhược điểm cũng rất rõ, đó chính là khi già rồi sẽ không có nơi nương tựa.
Người lựa chọn lập gia đình, sau hai mươi ba mươi năm củi gạo dầu muối, về già có người chăm sóc, không cần lo những chuyện sau khi qua đời.
Còn người lựa chọn độc thân, có thể tận hưởng hai mươi ba mươi năm tươi đẹp, cuối cùng lại phải lo lắng cho hậu sự của mình.
Cả hai đều có tốt có xấu, không có cái nào hoàn hảo tuyệt đối cả, chỉ là mỗi người sẽ có những sự lựa chọn khác nhau mà thôi.
Dì Chu đang nói về lợi ích của cái trước, Hướng Mặc cũng biết những điều này, nhưng dì Chu chỉ nói mỗi cái trước nên ít nhiều khiến anh có phần không phục.
"Dì Chu." Hướng Mặc khéo léo nói, "Hiện tại dì không cô độc sao?"
Người yêu ra đi, kẻ ở lại chỉ càng thêm cô độc. Miễn là con người không bất tử, tất cả tình cảm ấy đều sẽ kết thúc.
Sợ dì Chu cảm thấy bị xúc phạm, Hướng Mặc nói thêm: "Chẳng qua cháu cảm thấy, nếu ngay từ đầu đã chọn một mình, vậy thì sẽ không phải cảm nhận nỗi đau chia cách."
Dì Chu khẽ cười, nói: "Nhóc con, cháu đừng nghĩ như vậy."
"Con người ai rồi cũng sẽ chết, vậy chúng ta phải sống làm gì?"
Câu nói đơn giản này làm Hướng Mặc cảm thấy như có gì đó vừa xuyên qua đầu, khiến anh nghiêm khắc nhận lấy một cú đánh.
Đúng, nếu đã nhất định phải chết, tại sao nhiều người còn đấu tranh để tồn tại chứ?
Theo logic của Hướng Mặc, tình yêu thể nào cũng chết, nên ngay từ đầu đừng để nó phát triển, vậy nếu tình yêu được đổi thành sự sống, chẳng lẽ con người phải tự sát vì sau này họ sẽ chết sao?
Tất nhiên là không có đạo lý nào như vậy cả.
Con người sống là để cảm nhận, cảm nhận hạnh phúc và đau khổ, nếm hết hương vị của cuộc đời, cuối cùng mới đi đến cái kết chung.
Tình yêu cũng vậy.
Tại sao con người phải sống, cũng giống như tại sao con người cần tình yêu, vì sự sống và tình đều là những điều tuyệt đẹp, mặc dù có kèm theo một vài nỗi đau, nhưng vẫn đủ khiến người ta lấy dũng khí để nếm thử.
✧✧✧
Các con của dì Chu gọi bạn bè của mình đến phụ trông nom dì ấy, dù sao hàng xóm cũng là người ngoài, không làm phiền vẫn tốt hơn.
Từ bệnh viện đi ra, ánh trăng đã treo thật cao trên bầu trời, Đỗ Trì đi phía trước, Hướng Mặc bước theo sau, sự im lặng vẫn bao trùm lấy hai người họ.
Đến tận khi đi tới vườn hoa yên tĩnh ở lối vào bệnh viện, Hướng Mặc dừng bước, không nhịn được mà gọi: "Đỗ Trì."
Đỗ Trì quay đầu nhìn anh, vai vẫn giữ nguyên hướng, dáng vẻ như không muốn nói gì nhiều.
Lại tiếp tục là một khoảng lặng.
Hành lang gỗ trong vườn hoa phủ dầy dây thường xuân, ánh trăng chiếu vào hành lang, đổ bóng lốm đốm lên hai người.
Đỗ Trì đợi lâu không nghe được gì, bèn quay đầu đi tiếp về phía trước.
Hướng Mặc vội vàng tiến lên, nói một mạch: "Chúng ta ở bên nhau đi."
Bước chân đột ngột dừng lại, Đỗ Trì đưa lưng về phía Hướng Mặc, khoảng chừng ba giây, mà trong ba giây này, Hướng Mặt siết chặt lòng bàn tay, chưa bao giờ anh cảm thấy thấp thỏm như lúc này.
Ba giây nhanh chóng trôi qua, Hướng Mặc còn chưa kịp suy nghĩ vớ vẩn, Đỗ Trì đã xoay người lại, nhướng mày một cách khó nhìn thấy: "Bao lâu?"
Chắc chắn không phải một tháng.
Hướng Mặc nói: "Đến khi em không thích anh nữa mới thôi."
Khi nói ra điều này, Hướng Mặc vẫn đang rất lo sợ, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy một ngày nào đó tình cảm của hai người sẽ kết thúc.
Đến lúc đó nếu không phải anh tổn thương thì Đỗ Trì chính là người tổn thương, hoặc cũng có thể cả hai đều tổn thương, chẳng có kết cục nào tốt đẹp cả.
Tuy nhiên những gì dì Chu nói ít nhiều đã làm thay đổi suy nghĩ của anh, có lẽ anh không cần cân nhắc về kết quả, tập trung hưởng thụ chặng đường này là đủ rồi.
Ngộ nhỡ, kết quả không tệ như anh nghĩ thì sao?
Khuôn mặt u ám cả đêm của Đỗ Trì rốt cuộc cũng có dấu hiệu dịu đi, hắn thu cằm, âm thầm cong khóe miệng, nhìn về phía Hướng Mặc: "Vậy chẳng phải là rất lâu sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.