Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 32: Cõi lòng




Tô Anh xì mũi coi thường Tứ hoàng tử Diệp Tễ như cũ, ở trong nhận thức của nàng, Diệp Tễ thủy chung chính là một hoàng tử lang thang trong trăm khóm hoa, dù hiện tại có hơi thu liễm, nhưng mà cũng chỉ bởi vì giang sơn sẽ phải lập tức đổi họ thôi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hắn Diệp Tễ dù thế nào, còn không phải là hoa tâm sao.
Tô Nghiêu thấy thái độ nàng như thế, cũng không nhiều lời, chỉ là hồi tưởng lại người nọ thương lượng xong đối sách với nàng, liền dựa cột cung điện sơn son mạ vàng có chút tịch mịch cười, ý vị sâu xa. Hắn nói: “Tễ không cầu ngươi có thể giúp đỡ Tam ca, chỉ cầu Tô đại tiểu thư một cách toàn tâm toàn ý đối với Tam ca, chớ để dây dưa không rõ với Nhiếp Chính vương Thế tử. Tam ca hắn một lòng sớm đã bị thương thấu, sợ là không chịu được phản bội nữa. Tam ca là thật tâm yêu thích Tô đại tiểu thư, kính xin Tô đại tiểu thư, đừng khiến Tam ca phí một tấm chân tình.”
Dáng vẻ hắn nói lời này, thấy thế nào cũng không phải là một hoàng tử không có tim không có phổi, khi đó Tô Nghiêu trịnh trọng đáp ứng hắn, nhưng mà trong nội tâm lại thở dài một tiếng. Đừng có để hắn phí chân tình sao? Nhưng không biết một lời thâm tình của hắn đến tột cùng là dành cho ai.
Tô Anh thấy tinh thần tỷ tỷ có chút chán nản, trong lòng chỉ coi nàng nghĩ đủ loại thường ngày ở suối, nghĩ đến tình cảm của Phong Diệp và Tô Dao ngày xưa, cũng không nhịn được sầu não. Khi đó tất cả mọi người cho là ngày luôn có thể thuận buồm xuôi gió qua đi như vậy, cho là đợi tỷ tỷ cập kê, thuận nước đẩy thuyền gả vào phủ Nhiếp Chính vương.
Nhưng từng muốn, thanh mai trúc mã ngày xưa cố tình trở mặt thành thù, đứng ở đối lập ngươi chết ta sống. Hôm nay Phong Diệp có thể cùng Hoàng hậu mưu đồ hạ sách này, chắc hẳn cũng còn chút hi vọng với Tô Dao có thể cùng hắn.
Có lúc nàng cũng suy nghĩ, thiên hạ này có cái gì tốt để tranh đoạt, ai làm Hoàng đế không giống chứ, cao xử bất thắng hàn, sao có thể có tiêu dao sơn dã sống tự tại? Nếu Nhiếp Chính vương không phải có lòng đoạt vị, nhất định tranh thiên hạ này, phụ thân còn ở suối thật tốt, họ cũng ở suối thật tốt, Phong ca ca vĩnh viễn đều là Phong ca ca của nàng.
Nghĩ đến đây, Tô Anh giơ tay lên ôm lấy Tô Nghiêu vẫn mất hồn, nói: “Tỷ tỷ chớ để khó qua, Phong ca ca hắn, có lẽ cũng có nỗi khổ tâm..... Chỉ là lúc sau, sợ là không thể giống ngày trước bình thường chung sống.”
Tô Nghiêu vốn không suy nghĩ đến Phong Diệp, nàng và người nọ từ lúc lần đầu tiên gặp nhau, cũng biết hắn là kẻ nguy hiểm. Nàng chỉ than thở, thì ra bất luận thân ở nơi nào, nàng đều không thể tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ đi làm một con sâu gạo không buồn không lo. Nơi có người, sẽ gặp có thị phi. Dù là thân ở cao, cũng không tránh được bị người khác tính toán một phen.
Tô Nghiêu hướng ánh mắt tới cửa chớp cắt kim loại ra góc cạnh ngoài cửa sổ, nhìn màn trời xanh biếc phía kia, nhìn đường phố thành Trường Trữ nhốn nha nhốn nháo với người bầy. Đường phố này an bình như vậy, nhưng có ai có thể thấy rõ, ở nơi này nhìn như bình tĩnh tốt đẹp chính là biểu tượng, đến tột cùng có bao nhiêu âm mưu.
Đó là ánh mặt trời không cách nào theo thấy góc, âm lãnh ươn ướt, Kiến Huyết Phong Hầu.
Trở về phủ, nàng vốn không muốn nhiều lời, nhưng Tô Anh ngược lại không kềm chế được, nói đầu đuôi chuyện cho Tô phu nhân nghe, Tô Nghiêu bất đắc dĩ, đành phải kể Diệp Tễ cứu mình như thế nào, giải thích cặn kẽ cho hai người họ nghe, Tô phu nhân nghe xong trầm mặc hồi lâu, chỉ nhàn nhạt tán dương họ mấy câu gặp chuyện trầm tĩnh, liền đứng dậy đi tới thư phòng.
Tô Nghiêu biết Tô phu nhân đang quyết định gả Tô Dao cho thái tử từ lúc này trở đi cũng đã chuẩn bị xong tâm tư, lần này đi thư phòng cũng chỉ là thương lượng với Tô Tự đối sách về sau. Nàng là tôn trưởng nữ Tô gia, ở tại trong lòng Tô Tự Tô phu nhân, nàng lại có thể có quan trọng bao nhiêu đây?
Nếu là nàng xảy ra chuyện, còn có Tô Anh, còn có thật nhiều nữ nhi Tô thị. Có lẽ đổi lại người khác, đổi lại chân chân chính chính, có tri thức hiểu lễ nghĩa nữ nhi Tô thị, ngược lại sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Có lúc, thân tình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phủ trưởng công chúa Hoài Dương bên kia, Tô Nghiêu cũng vô tâm đi gặp. Cũng may sáng sớm viết thiệp nói rõ nguyên do, chắc hẳn Hoài Dương và Từ Thận Ngôn cũng sẽ không để ý. Tô Nghiêu nghĩ tới mấy ngày nữa tâm tình bình tĩnh, lại đi bái phỏng hắn.
Mấy ngày nay nàng chỉ muốn đi gặp Diệp Lâm. Mặc dù nàng coi như là thuận lợi thoát hiểm, nhưng chuyện ở Hàm Quang Điện thủy chung vẫn là một khúc mắc trong lòng hắn. Hoàng hậu và Phong Diệp có thể ra hạ sách này, chắc hẳn cũng đã vạn toàn chuẩn bị, sẽ không dễ dàng bị hắn biết được, Tô Nghiêu rất muốn hiểu rõ, Diệp Lâm đang mang bệnh, làm sao biết được Hoàng hậu và Phong Diệp lên kế hoạch như vậy.
Vì vậy, một ngày kia trời trong nắng ấm, Tô Nghiêu liền thông báo Tô phu nhân, ngồi xe ngựa ra cửa.
Bởi vì thân phận của Tô Nghiêu, dọc theo đường đi cũng thông suốt, không có bị ngăn trở, nghĩ đến Diệp Lâm phất theo qua. Nhanh đến Tử Thần điện thì Tô Nghiêu bị báo cho biết, thái tử điện hạ tiếp khách tại đình giữa hồ hậu hoa viên, mời nàng trực tiếp đi qua, liền trực tiếp đi đến đình giữa hồ.
Vừa mới đi qua hành lang, xa xa liền có thể nhìn thấy trong đình giữa hồ có hai bóng người một nam một nữ. Diệp Lâm theo thường lệ một bộ áo bào tím, người còn lại cũng là một thân quần trắng túm, tóc đen mềm mại dáng dấp khác thường, nàng ngồi ở bên người Diệp Lâm, tóc đen cũng đã quanh co khúc khuỷu đến chỗ ngồi, bị gió khẽ nâng lên, lại có mấy phần xuất trần.
Lúc này bạch y nữ tử kia đang ngửa đầu nói gì đó với Diệp Lâm, làm như nói đến chỗ thú vị, chỉ thấy Diệp Lâm gật đầu mà cười, giơ tay lên cầm ly nhấp một miếng, ánh mắt thả xa hơn chút, liền thấy được Tô Nghiêu đang đi tới, bốn mắt nhìn nhau đang lúc khẽ cau lại, nghiêng đầu nói với nàng kia cái gì, bạch y nữ tử kia liền đứng dậy cáo lui.
Tô Nghiêu và nàng chính là gặp thoáng qua, không khỏi phải nhìn nhiều nàng mấy lần, chỉ thấy cô gái này có dung mạo thanh lệ, phong cách không tầm thường, quanh thân chưa từng có trang sức gì, duy chỉ có tóc dài lấy một cây trúc trâm kéo, tăng thêm vài phần xa cách và thần bí. Tô Nghiêu phải nhìn gần, mới phát giác người này tóc đen đã dài tới mắt cá chân, không khỏi có chút kinh dị.
Người nọ chạm mặt gặp phải nàng, cũng là lui sang một bên đứng lại, hướng nàng thi lễ nói: “Tô đại tiểu thư.”
Không chờ Tô Nghiêu đáp lời, người nọ liền gật đầu, đi mất rồi. Trong lòng Tô Nghiêu hơi nghi vấn, người này là ai? Xem ra cũng không giống như người trong hồng trần, giống như là một cao nhân tuyệt thế ẩn cư. Vì vậy cũng chỉ là gật đầu một cái, nhìn nhiều người nọ mấy lần, tiếp tục đi ra đình giữa hồ.
Chờ đến gần, lại thấy tay Diệp Lâm đặt trên đầu gối, lệch ra khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt trầm tĩnh, hơi có điểm bừa bãi tiêu sái. Giống như là đắm chìm trong đàm thoại mới nãy với cô nương kia, còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tô Nghiêu ho nhẹ một tiếng, mới đưa suy nghĩ của người đó kéo trở lại, thấy nàng thẳng tắp đứng ở một bên, đưa tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Tô Nghiêu an vị ngồi ở chỗ ngồi của nàng kia, trong không khí giống như còn quanh quẩn mùi thơm ngát trên người bạch y nữ tử kia. Tô Nghiêu trong lúc nhất thời cũng quên mất mục đích của chuyến này, chỉ có chút mất hồn nói: “Người này cũng không giống như nhân gian tuyệt sắc.” Mà là phi tử thần tiên.
Diệp Lâm khẽ cau mày, hắn hy vọng nàng cùng hắn ngồi chung một chỗ, nhưng người này hiển nhiên là sẽ không đồng ý. Hắn không muốn để nàng hiểu lầm, nhưng một câu nói ra ngoài như vậy, Diệp Lâm lại ngửi thấy một mùi chua, trong lòng không nhịn được lại dâng lên mừng như điên. Nàng đang ghen phải không? Trong lòng nàng có chỗ của hắn sao?
Tô Nghiêu thấy ánh mắt Diệp Lâm phức tạp nhìn mình, lại không chịu nói lời nào, trong lòng có chút không nắm chắc, mắt thấy người này đã không sai biệt lắm hoàn toàn tốt rồi, thần trí cũng cực kỳ minh mẫn, trong lúc vô tình thậm chí có mấy phần không khỏi khẩn trương. Nàng thề nàng tuyệt đối sẽ không trông nom Diệp Lâm có mấy muội muội tốt, hắn có thể không cần nhìn như vậy nàng được không.
Tô Nghiêu lại ho một tiếng, giọng nói có thể nói dịu dàng, vội vàng giải thích: “Không biết giai nhân là tiểu thư nhà nào, A Dao mặc cảm đấy.”
Diệp Lâm nghe nói như thế rồi lại nhíu mày, giọng nói có chút thấp lại có chút ách: “Nàng là các chủ Minh Ngọc các, Bạch Ngọc Hàm.”
Thấy Tô Nghiêu mở to hai mắt có chút kinh ngạc, Diệp Lâm khẽ rũ mắt xuống, nói: “Minh Ngọc các ta từng dẫn ngươi đi qua, ngươi không nhớ sao?”
Tô Nghiêu vội vàng lắc đầu một cái, nàng đương nhiên là nhớ, Minh Ngọc các là nơi tập trung tin tức của Đông cung, là một tổ chức thần bí trong thành Trường Ninh, này các chủ Minh Ngọc Các vẫn xuất quỷ nhập thần, Tô Nghiêu lại không nghĩ rằng nàng là cô nương tuyệt thế xuất trần như vậy. Bạch Ngọc Hàm, mặc dù dung mạo so sánh với tất cả mỹ nhân Trường Ninh cũng không thấy có chỗ nào hơn một chút, nhưng quanh thân người kia lại mang phong cách giống thanh lệ, để cho người khác không thể rời tầm mắt.
Thì ra là thân là thái tử Diệp Lâm, bên cạnh chưa bao giờ thiếu hồng nhan tri kỷ.
Tô Nghiêu than nhẹ một tiếng, hồi đáp: “A Dao nhớ. Bánh ngọt Minh Ngọc các ăn cực kỳ ngon.”
Người nọ lại cười ra tiếng, vẫn kéo tay nàng đi qua giữ trong lòng bàn tay, rù rì nói: “Nếu như ngươi thích, ngày sau ta lại dẫn ngươi đảm nhiệm chức vụ hôm nay nàng ta tới hồi báo tin tức có được gần đây.” Ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều.
Tô Nghiêu không có nghe ra trong lời nói của hắn có lo lắng, ánh mắt lại nghiêng nhìn đến cây quạt bên người Diệp Lâm. Chiết phiến này hắn còn mang theo trên người, nói rõ hắn không bởi vì chính mình tự tiện viết trên mặt quạt mà tức giận. Tô Nghiêu cả gan chủ động nói: “A Dao hôm đó không tìm được giấy bút, không thể làm gì khác hơn là viết trên cây quạt này, mong rằng Điện hạ không cần giận A Dao.”
Trước mắt người nọ cũng muốn nói lại thôi, đành khắc chế sẽ phải phá khẩu mà ra lời nói, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Trong lòng có thứ gì từ từ trầm xuống, Tô Nghiêu rũ mắt xuống, lại nghĩ tới Thu Ngự, nhẹ giọng thở dài nói: “Chỉ là này không biết chủ nhân của cây quạt này là ai, là Thu tiểu thư, hay là Bạch các chủ đây.”
Tô Nghiêu cho là, nàng chỉ cũng chỉ là than thở một câu, cũng không có trêu chọc đến Diệp Lâm, nàng thật không biết vì sao êm đẹp, người nọ liền nổi cơn điên. Diệp Lâm cơ hồ là khi nàng vừa nói đồng thời đột nhiên ấn nàng vào trong lòng, cắn răng nói: “Tô Nghiêu, ngươi cái gì cũng không hiểu!”
Bị dùng sức ấn vào trong ngực Tô Nghiêu bày tỏ bất đắc dĩ, nàng quả thật cái gì cũng không hiểu.....
Nhẹ nhàng, giọng nói của người kia ở đỉnh đầu nàng vang lên: “A Nghiêu, không có Thu Ngự, không có uổng phí phiền làm, trong lòng của ta, chỉ có ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.