Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 44: Sự thật




Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây đến quảng trường trung tâm.
Ở trung tâm quảng trường của trung tâm thành phố có một tòa tháp cao được xây dựng, là một kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố T. Nói chung, những người đến đây chơi, dù họ không đến những nơi khác thì chắc chắn vẫn sẽ đến đây để chụp ảnh.
Cố Duẫn định buổi sáng dẫn Trịnh Tây Tây đi leo tháp, buổi trưa có thể đến một nhà hàng gần đó ăn trưa, đúng lúc gần đó có một thủy cung, Cố Duẫn nhớ hình như lúc trước Trịnh Tây Tây từng nhắc đến thủy cung, buổi chiều hai người có thể đi xem.
Anh nhanh chóng sắp xếp hành trình một ngày, Trịnh Tây Tây không phản đối.
Quảng trường trung tâm có diện tích rất lớn, trên quảng trường có rất nhiều chim bồ câu chờ khách du lịch cho chúng ăn, cũng có rất nhiều người đến sưởi nắng trò chuyện, đương nhiên có người nghe nhạc của những người biểu diễn đường phố.
Buổi sáng hai người leo tháp, buổi chiều đi thủy cung mua vé, người bán vé nhìn hai người đến mua vé, chỉ vào tấm quảng cáo dán trên cửa.
Khoảng thời gian này thủy cung đang có hoạt động, nửa vé thứ hai dành cho cặp đôi, người bán vé hỏi hai người có muốn mua gói cặp đôi không.
Cố Duẫn: “Muốn.”
Trịnh Tây Tây: “Không cần.”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau khi nhìn nhau, Cố Duẫn nói: “Không cần.”
Trịnh Tây Tây: “Muốn.”
Hai người nhìn nhau, người bán vé nhìn bọn họ một cách kỳ lạ, hỏi lại câu hỏi trước đó.
Cố Duẫn không nói gì nữa, Trịnh Tây Tây sờ mũi, chột dạ nói với Cố Duẫn: “Tôi muốn món quà đó.”
Ngoài nửa giá vé sau của gói cặp đôi còn được tặng một chiếc dây chuyền.
Cố Duẫn ho khan một tiếng: “Ừm, anh cũng cảm thấy có lẽ em sẽ thích mặt dây chuyền nhỏ này.”
Ban đầu nghe thấy gói cặp đôi này, xuất phát từ tư tưởng cầm thú không thể nói nào đó, Cố Duẫn muốn mua, dù sao lấy giảm giá làm vỏ bọc nên anh mua cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Trịnh Tây Tây, anh mới nhận ra ở giai đoạn này nếu anh làm như vậy thì có lẽ sẽ khiến Trịnh Tây Tây cảm thấy khó xử nên anh thay đổi lời nói của mình cho phù hợp.
Trịnh Tây Tây nghĩ ngược lại.
Hôm nay cô tán tỉnh Cố Duẫn một lần, nếu lúc này cô lại mua gói cặp đôi thì quá rõ ràng, hơn nữa Cố Duẫn cũng không thiếu tiền, nếu Cố Duẫn nhìn thấy ý đồ đằng sau, cô không dám tưởng tượng sau đó phải làm gì.
Nên ban đầu cô từ chối, nhưng sau đó lại nghe thấy Cố Duẫn trả lời thì lập tức thay đổi lời nói.
Cuối cùng, hai người mang tâm sự căng da đầu mua vé cặp đôi.
Người bán vé đưa cho hai người hai tấm vé cặp đôi có đóng dấu, đồng thời lấy một dây chuyền cá mập nhe răng từ chiếc hộp bên cạnh ra đưa cho Trịnh Tây Tây.
Công bằng mà nói, mặt dây chuyền cá mập này hơi xấu, Trịnh Tây Tây trái lòng khen: “Đáng yêu quá.”
Cố Duẫn cũng căng da đầu: “Ừ.”
Dù sao dây chuyền cũng có ý nghĩa, Trịnh Tây Tây treo nó lên túi mình.
Cố Duẫn lấy vé cùng Trịnh Tây Tây đi về phía lối vào.
Trên đường đi, Cố Duẫn nhìn thấy một cặp cha con đang đi trước mặt họ. Người cha đang dặn dò con trai phải đi theo mình, không được chạy lung tung bị lạc khỏi ông, sau đó ông nắm tay con trai mình.
Ánh mắt Cố Duẫn từ hai cha con trước mặt rơi xuống Trịnh Tây Tây, lập tức dừng bước.
Trịnh Tây Tây nghi ngờ nhìn anh.
“Trong thủy cung có rất nhiều người.” Cố Duẫn nói.
“Hả?” Trịnh Tây Tây không hiểu ý Cố Duẫn, chẳng lẽ anh không muốn đi nữa?
Cố Duẫn dừng một chút: “Tây Tây, em có muốn nắm tay anh không?”
“Dễ bị lạc.”
Trịnh Tây Tây nhìn Cố Duẫn, Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây, giữa hai người có một chút nghi ngờ và xấu hổ, không hiểu sao khiến Trịnh Tây Tây nhớ đến cảnh cô tán tỉnh Cố Duẫn trước khi ra ngoài.
Trịnh Tây Tây thử duỗi tay, nắm lấy vạt áo sơ mi Cố Duẫn: “Là vậy sao?”
“Ừm, đừng tách ra.” Cố Duẫn rất đứng đắn nói.
Trịnh Tây Tây luôn cảm thấy có phải cô lại bị anh trêu chọc không, dù sao những gì người anh trai này làm trong quá khứ có quá nhiều thứ phải ghi lại, không biết lần này anh lại đang làm cái quỷ gì.
Trịnh Tây Tây kéo áo anh đi vào trong thủy cung “rất nhiều người” chỉ có thưa thớt vài người, những người đi vào cùng hai người chỉ có hai cha con đi trước và vài người đi vào trước hai người.
Khó trách thủy cung phải ưu đãi giảm giá gói cặp đôi, lại còn tặng dây chuyền, có lẽ gần đây kinh doanh không tốt.
Trịnh Tây Tây chỉ có thể im lặng buông tay đang nắm vạt áo Cố Duẫn, hơn nữa cô còn cảm thấy mình lại bị Cố Duẫn trêu chọc.
Cố Duẫn: “…”
Ánh sáng trong thủy cung lờ mờ, hai người đi dọc theo đường hầm, ngoại trừ đường hầm cho người đi qua, hai bên và trên đầu đều có cá bơi, như đang ở đáy biển sâu.
Lợi thế của ít người là bạn có thể dừng lại xem nơi bạn muốn bao nhiêu tùy thích, muốn chụp ảnh là có thể chụp, ngoại trừ một số địa điểm đặc biệt được đánh dấu không thể bật đèn flash thì muốn chụp ở đâu cũng được.
Cố Duẫn mang theo máy ảnh chuyên nghiệp, anh đã từng đến rất nhiều thủy cung, hiển nhiên ngắm cá không hứng thú bằng ngắm “em gái”.
Anh cầm máy ảnh lùi về sau, “tách” “tách” giúp Trịnh Tây Tây chụp một đống ảnh.
Người ba phía trước cũng đang chụp ảnh cho con trai mình, thấy hai người, ông cầm điện thoại đi tới hỏi Cố Duẫn: “Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh chung không?”
Cố Duẫn nói: “Được.”
Con trai của đối phương thích cá hề, Cố Duẫn giúp bọn họ chụp vài tấm ảnh trước khung kính có cá nhiệt đới, đối phương liên tục cảm ơn, Cố Duẫn nói: “Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cố Duẫn gọi Trịnh Tây Tây lại.
Thật ra hai người có rất ít ảnh chụp chung, Cố Duẫn giơ tay đặt lên vai Trịnh Tây Tây, không hiểu sao Trịnh Tây Tây hơi lo lắng, lén lút ngước mắt nhìn Cố Duẫn, kết quả máy ảnh lại ấn chụp vào chính lúc này.
Cũng may đối phương giúp hai người chụp rất nhiều ảnh, tấm này chỉ là một trong số đó. Đợi khi chụp xong, hai bên đều cảm ơn nhau.
Cậu bé vẫn luôn quan sát từ bên cạnh đi tới, đôi mắt to nhìn chằm chằm Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây hỏi: “Sao vậy?”
“Chị ơi, tóc chị đẹp quá, giống tiên cá vậy.”
Trịnh Tây Tây cười nói: “Chị cảm ơn.”
“Em là Jason.” Cậu bé nói: “Chị tên là gì?”
“Chị tên là Tây Tây, em có thể gọi chị là CiCi.”
“Vậy… anh trai kia là bạn trai chị sao?” Jason hỏi.
Trịnh Tây Tây nhìn Cố Duẫn, nói: “Không phải.”
Cậu nhóc vui vẻ cười nói: “CiCi, chị thấy em đẹp trai không?”
Cậu bé là con lai, tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh nhạt, to tròn rất đáng yêu.
Trịnh Tây Tây cũng cười theo, duỗi tay véo mặt cậu bé: “Đẹp.”
“Vậy CiCi, chị có muốn làm bạn gái thứ ba của em không?”
Trịnh Tây Tây bị cậu chọc cười: “Thứ ba? Em có nhiều bạn gái vậy sao?”
Cậu bé gật đầu, giơ ngón tay đếm: “Amy, Joe, Cathy…”
“Đằng trước còn có hai người.” Trịnh Tây Tây trêu chọc cậu.
Vì thế cậu bé bắt đầu đếm lại, số tên đếm được càng ngày càng nhiều, cậu đã đếm đến số tám, Trịnh Tây Tây cười đến đau bụng.
Cậu bé cuối cùng cũng từ bỏ việc đếm tên những người bạn gái của mình, lấy từ trong túi ra một miếng socola, đưa cho Trịnh Tây Tây.
Sau khi Trịnh Tây Tây phản ứng kịp thì quả thật cô sắp bị cậu bé làm buồn cười chết.
Mắt thấy socola tình yêu sắp nhét vào tay Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn từ phía sau Trịnh Tây Tây vươn tay dễ dàng giật lấy socola, nhét vào túi quần cậu bé: “Trẻ con không được yêu sớm.”
Cậu bé tỏ vẻ khó hiểu: “Yêu sớm là gì?”
Cậu bé quả thật rất đáng yêu, Trịnh Tây Tây cười tiếp, cười đến mức chảy nước mắt.
Ba của cậu bé vẫn đứng ở bên cạnh vui vẻ xem trò, cuối cùng ông cũng đi tới, cười nói với bọn họ: “Thật ra Jason rất thích kết bạn, có người lừa thằng bé bạn nữ gọi là bạn gái nên thằng bé mới nói có rất nhiều bạn gái.”
Người ba cười xong cũng cảm thấy mình không tốt, ôm đứa con trai ngốc nhà mình đi.
“Nếu em muốn tìm bạn trai…” Cố Duẫn đột nhiên nói.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu.
“Ít nhất cũng phải tìm một người… có điều kiện như anh.”
Cố Duẫn ám chỉ nhắc nhở: “Tốt nhất có thể… Đẹp trai hơn chút, giàu hơn chút, nếu không, em cần bạn trai làm gì?”
Thật trùng hợp, Trịnh Tây Tây nghĩ trong lòng, không phải cô thích anh sao.
“Vâng.” Trịnh Tây Tây nói.
Cố Duẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Một người có thể đẹp trai và giàu có hơn anh… cái khác không nói, nhưng không ai xung quanh có thể giàu hơn anh, nên anh không sợ Trịnh Tây Tây yêu người khác.
Lúc ra khỏi thủy cung đã không còn sớm nữa.
Đi chơi cả ngày, hai người đều hơi mệt nên Cố Duẫn gọi tài xế đến đón.
Hai người vừa về đến nhà không lâu, Tề Thịnh gọi điện đến hỏi Cố Duẫn sở thích của Chu Âm Lan.
“Anh hỏi sai người rồi, tôi cũng không biết.” Cố Duẫn trả lời: “Nhưng anh hỏi cái này làm gì?”
“Còn có thể làm gì, theo đuổi cô ấy không được à.” Tề Thịnh nói.
Cố Duẫn biết Tề Thịnh có đức hạnh gì, thấy gái đẹp là hăng hái, anh nhắc nhở: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, cô ấy là thiên kim duy nhất của Chu gia, có năm người anh họ, đừng để một ngày nào đó anh bị đánh gãy chân rồi tìm tôi kêu tai nạn lao động.”
Tề Thịnh: “…”
Tề Thịnh: “Không phải, tôi nghiêm túc, anh trai, ông chủ, cậu không cung cấp tin tức cũng không sao, chứ đừng dọa tôi.”
Cố Duẫn: “Vậy… Chúc anh may mắn?”
Tề Thịnh: “…”
Cố Duẫn nghe máy cũng không tránh Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây cũng nghe được rất nhiều, cô tò mò hỏi: “Anh Tề Thịnh muốn theo đuổi chị Âm Lan?”
Cố Duẫn gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng…” Trịnh Tây Tây nghẹn một lúc lâu mới nói: “Chị Âm Lan… Không phải thích anh sao?”
“Em nói gì?” Thấy vẻ mặt hối hận lại xấu hổ của cô, Cố Duẫn tò mò hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
“Không, không ai nói.”
Người biết cả anh và Chu Âm Lan mà Trịnh Tây Tây có thể tiếp xúc lại có thể buôn chuyện với Trịnh Tây Tây… Cố Duẫn suy nghĩ kỹ trong đầu, lập tức chốt mục tiêu: “Đoạn Tiểu Tiểu.”
Bọn Đỗ Phong sẽ không nói bậy với Trịnh Tây Tây, Chu Hoành lại càng không, nên chỉ còn lại một người chuyên thích hóng chuyện là Đoạn Tiểu Tiểu.
Cố Duẫn suýt chút nữa tức đến bật cười: “Con bé yêu sớm bị gọi phụ huynh là anh cho nó ở nhờ, con bé lại dám tung tin đồn thất thiệt về anh ra bên ngoài.”
“Thật ra là em đoán.” Trịnh Tây Tây lại úp cái nồi lên đầu mình: “Tiểu Tiểu nói hồi đại học anh bị tai nạn xe, chị Âm Lan… vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh, còn nói có thể thử với anh.”
“Chăm sóc? Cô ấy chỉ đến chê cười anh thôi.” Cố Duẫn nói: “Đúng là cô ấy có theo đuổi anh, nhưng lúc đó là hồi học tiểu học.”
“Tiểu học?” Trịnh Tây Tây bị cái tuổi này làm kinh ngạc.
Trẻ em bây giờ phát triển sớm vậy sao?
“Ừm, là tiểu học.” Cố Duẫn nói: “Ở nhà cô ấy rất được cưng chiều, chưa từng bị xã hội vả mặt, cô ấy cảm thấy tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới đều thuộc về mình, vì anh ở trường khá được hoan nghênh nên có một thời gian, cô ấy cứ theo đuổi anh. Hồi đó học lớp 5 hay lớp 6 gì đó… Anh không nhớ lắm.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Ăn dấm với lứa tuổi này là vô cùng không ổn.
“Sau đó?”
“Có một lần cô ấy theo anh đến võ quán, lúc đó anh đánh người nên anh nói người anh thích ít nhất phải đánh thắng anh… Cô ấy bị dọa bỏ chạy.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Khoảng thời gian đó có thể coi là lịch sử đen tối trong tuổi thơ của Chu Âm Lan, bây giờ ai dám nói Chu Âm Lan đang yêu ai. Nhưng vì Cố Duẫn và Chu Hoành có quan hệ tốt nên anh và Chu Âm Lan dần trở thành bạn bè.
“Đoạn Tiểu Tiểu nghe thấy chỉ là diễn cho cậu anh xem.” Cố Duẫn giải thích: “Cậu luôn cảm thấy anh không thể sống một mình, bắt anh phải tìm bạn gái, đúng lúc Chu Âm Lan ở đó nên vừa vào cửa đã cố ý nói mấy câu mập mờ cho cậu anh nghe, coi như ứng phó.”
“Chu Âm Lan đổi mấy bạn trai rồi.” Cố Duẫn không nói nên lời: “Cũng chỉ có em mới tin lời Đoạn Tiểu Tiểu nói.”
Anh duỗi tay gõ vào trán Trịnh Tây Tây: “Tạo tin đồn về anh trai.”
Trọng điểm Trịnh Tây Tây muốn nói rất quanh co: “Anh, anh thích ngốc, còn muốn một cô gái có thể đánh thắng anh, vậy không phải anh đang làm khó người ta sao.”
Cố Duẫn: “…”
“Ai nói anh bây giờ…” Cố Duẫn còn chưa nói hết câu, Trịnh Tây Tây đột nhiên từ bên cạnh chen tới, một chân kẹp hai chân Cố Duẫn, định dùng sức ném Cố Duẫn lên trên sô pha.
Kết quả cố gắng mãi Cố Duẫn vẫn không hề di chuyển, ngược lại Cố Duẫn chỉ thực hiện một động tác đơn giản, Trịnh Tây Tây bị ném lên sô pha.
Cả người Trịnh Tây Tây nằm ngã xuống sô pha, Cố Duẫn chống một tay lên bên cạnh Trịnh Tây Tây, hai người rất gần nhau. Tư thế này giống như Trịnh Tây Tây bị Cố Duẫn đè trên sô pha.
Cố Duẫn nhìn cô, trong mắt anh có cảm xúc đen tối.
Trịnh Tây Tây không khỏi ngạt thở, trong một khoảnh khắc thậm chí cô còn nghĩ Cố Duẫn muốn hôn cô.
Một lúc sau, Cố Duẫn nói: “Vừa rồi tư thế và lực của em không đúng, nếu em muốn học, anh có thể dạy em.”
——-
Tác giả: Cố Duẫn: “Dạy em… đánh nhau trên ghế sô pha với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.