Trịnh Tây Tây tự nhận cô không phải người da mặt mỏng, nhưng không biết vì sao, mỗi lần Cố Duẫn cười trêu chọc cô, cô lại rất dễ đỏ mặt.
Cô lựa chọn không trả lời câu hỏi của Cố Duẫn, kéo lấy nửa tay áo anh: “Mọi người về hết rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.”
Cố Duẫn để cô kéo, hai người cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim.
•
Lúc ăn trưa Trịnh Hoài mới biết Trịnh Tây Tây đã rời đi.
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
Chuyện này không thể trách Trịnh Hoài, thật sự Lương Dụ người này ngu ngốc lại lắm lời.
Trịnh Hoài vốn là người hơi thanh cao, ít nói, là con trai duy nhất trong nhà, sau khi chơi bi-a với Lương Dụ – một tên đầu óc to gan muốn gì nói đấy đã mất hết kiên nhẫn, nên sau khi Lương Dụ rời đi, Trịnh Hoài sợ bị người khác quấn lấy nên ngay lập tức anh ấy phải đi ngược hướng Lương Dụ.
Mãi đến khi sắp đến giờ ăn trưa, giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn, Trịnh Hoài không tìm thấy Trịnh Tây Tây thì anh ấy mới biết từ ba mình là ở trường Trịnh Tây Tây có việc nên cô đi trước.
Đương nhiên Trịnh Hoài không tin, Trịnh Tây Tây không thân với người trong nhà, nhưng cô không phải người sẽ thất lễ, nếu đã đồng ý về ăn cơm thì cô sẽ không bỏ dở giữa chừng, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Tin nhắn Cố Duẫn gửi cho anh ấy cũng chứng thực suy nghĩ của anh ấy.
Trịnh Hoài khác Cố Duẫn, Cố Duẫn vừa về nước đã nhảy dù xuống chức cao nhất, dùng thủ đoạn đứng vững trong Cố Thị. Còn Trịnh Hoài cũng là Thái Tử gia, nhưng mọi việc đều làm theo sự sắp xếp của ba mình, anh ấy vẫn theo trật tự bắt đầu làm từ một chi nhánh của công ty, nên cũng không biết rõ những gì ba Trịnh sẽ làm.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Trịnh Hoài có bạn gái. Cô gái đó làm thiết kế nội thất, công ty đối diện công ty Trịnh Hoài. Hai người tình cờ quen nhau, đối phương là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, Trịnh Hoài đã tốn rất nhiều công sức giấu giếm chuyện này với gia đình, bận yêu đương nên ít khi để ý đến chuyện khác.
Đợi đến khi anh ấy đoán được ngọn nguồn từ ba mình thì đã là xế chiều.
Cố Duẫn bênh vực người mình, còn Trịnh Tây Tây nhìn thì không có gì nhưng trong xương cốt cô là một con lừa cứng đầu, Trịnh Hoài biết, em gái này của anh ấy có lẽ sẽ không tìm về được nữa.
Đối với chuyện này, ngoại trừ đưa mình cho Cố Duẫn đánh thì Trịnh Hoài không biết làm gì khác. Hơn nữa những gì Trịnh Tây Tây trải qua khó tránh khỏi sẽ khiến anh ấy cảm thấy hơi ớn lạnh, lại nghĩ đến người bạn gái anh ấy đang nói đến, Trịnh Hoài nhất thời cũng sứt đầu mẻ trán.
Cho nên không đợi Cố Duẫn hẹn, Trịnh Hoài đã chủ động dâng mình tới cửa, hẹn Cố Duẫn gặp ở võ quán.
Cố Duẫn, Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn cùng nhau học võ thuật. Ban đầu ba người chỉ học chơi chơi để ra ngoài cho ngầu, tiện thể rèn luyện cơ thể.
Sau đó mẹ Cố Duẫn xảy ra chuyện, Cố Duẫn như trở thành người khác, làm gì cũng không muốn sống, bỏ lại hai con gà mờ là Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn ở sau.
Bây giờ Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn có hợp sức cũng không đánh bại được Cố Duẫn.
Cố Duẫn không khách khí ném Trịnh Hoài xuống bờ vực nghi ngờ của cuộc đời. Cuối cùng Trịnh Hoài thật sự không còn sức, căn bản không thèm bò dậy, trực tiếp nằm liệt trên đệm, thở phì phò từng hơi một.
Cố Duẫn đá anh ấy một cái: “Chỉ có chút năng lực này.”
“Ừ.” Trịnh Hoài nằm trên đệm, bình phục hơi thở một lúc, sau một lúc lâu hỏi: “Tây Tây… Em ấy không sao chứ?”
Cố Duẫn ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Yên tâm, khẳng định tốt hơn các người.”
“Sau này có tôi chăm sóc em ấy, không nhọc lòng các người lo lắng.”
Trịnh Hoài hơi há miệng, nhưng không biết nên nói gì. Anh ấy không hoàn thành nghĩa làm anh trai của mình, bây giờ ngay cả muốn hỏi thêm vài câu cũng có vẻ không có lập trường và hơi đạo đức giả.
“Tôi có bạn gái.” Trịnh Hoài nói: “Là người hôm đó cậu nhìn thấy ở trường đua.”
“Lúc đó không phải cậu chết cũng không thừa nhận sao?” Cố Duẫn cười lạnh một tiếng: “Sao bây giờ cậu mới chịu nói ra?”
“Có lẽ tôi bị Tây Tây kích thích.” Anh ấy từ trên đệm ngồi dậy: “Tôi không có dũng khí như em ấy, cho dù có bạn gái cũng không dám để người nhà biết.”
“Đôi khi tôi cảm thấy mình vô dụng.”
“Là rất vô dụng.” Lời Cố Duẫn vừa đến bên môi, anh quay đầu thấy Trịnh Hoài có dáng vẻ muốn chết không muốn sống, mới có chút lương tâm, dù sao bọn họ cũng là anh em nhiều năm, Cố Duẫn mở miệng lần nữa: “Bất kỳ quyết định nào cũng phải chọn một là lấy hay bỏ, lựa chọn không liên quan gì đến việc cậu có ích hay không mà là cậu muốn gì.”
“Đúng vậy, bánh ngọt và tay gấu, không thể chọn cả hai.” Trịnh Hoài thở dài.
Thật ra anh ấy chỉ cảm thấy thế thôi, anh ấy không phải chỉ người chỉ nghĩ đến tình yêu, nhưng khi biết Trịnh Tây Tây có thể dễ dàng cãi nhau với ba, cảm xúc của anh ấy mới phập phồng như vậy, vì anh ấy biết anh ấy không làm được.
•
Hôm nay Trịnh Tây Tây ngủ nướng, chiều đến dạy kèm cho Phó Sơ, nhân tiện đưa cho cô bé sổ ghi chép của mình.
Phó Sơ cảm thấy mình đã tìm thấy một kho báu, cô bé vừa lật vừa thổi cầu vồng cho Trịnh Tây Tây. Nhưng Trịnh Tây Tây vẫn khá hài lòng khi có thể đưa sổ ghi chép của mình cho người sẽ sử dụng.
Hôm qua Phó Sơ đi thủy cung với ba mẹ, đến hôm nay cô bé vẫn rất phấn khởi, không ngừng kể với Trịnh Tây Tây chuyện hôm qua đi thủy cung, sau khi nói xong cô bé còn đề nghị: “Chị Tây Tây, anh trai lần trước, chị rủ anh ấy đi cùng đi.”
Mặc dù Trịnh Tây Tây đã giải thích quan hệ giữa hai người nhưng Phó Sơ vẫn không từ bỏ, cô bé luôn cảm thấy hai người có chuyện nên đẩy thuyền cho Trịnh Tây Tây, thật sự cô bé còn tích cực hơn chuyện mình yêu đương.
“Làm bài đi.” Trịnh Tây Tây ấn đầu cô bé: “Tự lo cho mình trước đi.”
Phó Sơ bĩu môi.
Tết Dương lịch có ba ngày nghỉ, Trịnh Tây Tây không hoàn toàn rảnh rỗi, Cố Duẫn lại càng bận rộn.
Ngày hôm sau, lúc Cố Duẫn vẫn đang ăn sáng, Tề Thịnh gọi điện đến, anh ấy có một tin tức mới, bây giờ có chuyện quan trọng cần tìm Cố Duẫn bàn bạc.
Anh ấy đang đi trên đường.
Tề Thịnh đến căn nhà của Cố Duẫn ở gần công ty, bây giờ Cố Duẫn không ở đó nên anh chỉ có thể gửi định vị cho anh ấy kêu anh ấy qua đây.
Khi Tề Thịnh nhìn thấy địa chỉ này gần Văn Đại, anh ấy lập tức vui mừng, qua tai nghe bluetooth hỏi: “Em gái cũng ở đấy hả?”
Làm trợ thủ đắc lực của Cố Duẫn, anh ấy biết Cố Duẫn mua một căn nhà gần Văn Đại tiện cho em gái đi học.
Cố Duẫn lập tức cảm thấy anh ấy đến đây gặp Trịnh Tây Tây, cúp máy không chút lưu tình nào.
“Có chuyện gì sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Có đồng nghiệp tới.” Cố Duẫn đặt điện thoại xuống: “Đưa xong đồ xong anh sẽ đuổi anh ta đi.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Trịnh Tây Tây bắt đầu ngày ngày lo lắng Cố Duẫn sẽ bị người ta trùm bao tải.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Cố Duẫn đi ra mở cửa.
Tề Thịnh ăn mặc sang trọng, lướt qua Cố Duẫn nhìn ngó ra phía sau anh, Cố Duẫn khó chịu liếc anh ấy một cái: “Để đồ lại, anh có thể đi rồi.”
“Vậy sao được, tôi ngàn dặm xa xôi đến đây tặng người.” Tề Thịnh cất tập tư liệu đi, chen người đi vào.
Căn hộ này nhỏ hơn so với dinh thự Dục Minh nhưng trang trí rất ấm cúng, có cảm giác như vợ chồng sống chung.
Tề Thịnh giật mình vì suy nghĩ của mình, sau đó anh ấy tự giác bắt đầu thay giày.
Cố Duẫn tìm dép cho anh ấy, nhìn thấy tủ giày anh mới nhận ra đồ của anh đều mua đôi với Trịnh Tây Tây. Cũng không phải anh cố ý nhưng bây giờ trong nhà chỉ có hai người, nên đương nhiên mua gì anh cũng mua hai bản, ngay cả dép lê cũng thế.
Trên tủ giày còn có hai đôi dép mới, một nam một nữ.
Căn hộ này ngoài Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn ở thì chỉ có Chu Hoành từng đến, Chu Hoành lười thay giày, nên chỉ đeo tất đi trên sàn, hai đôi dép lê này vẫn còn nguyên chưa xé mác.
Ánh mắt Cố Duẫn rơi vào hai đôi dép lê có kiểu dáng giống nhau, tay anh dừng lại, hỏi Tề Thịnh: “Sao anh không đi tất vào?”
“Đm, cậu không keo kiệt đến thế chứ.” Tề Thịnh bị sự vô sỉ của anh làm kinh ngạc: “Trên tủ không phải có đôi mới à, cậu là đại tư bản, tiếc một đôi dép lê hả?”
Tề Thịnh không chút khách sáo giật lấy đôi dép đeo vào, Cố Duẫn mím môi thành một đường thẳng, sau đó anh cũng xé mác đôi dép kiểu nữ còn lại. Nếu đôi nam bị Tề Thịnh đeo thì không bằng cũng để đôi này cho khách đeo, ví dụ như sau này Trịnh Hoài muốn đưa bạn cùng phòng qua chơi.
Trịnh Tây Tây cầm vòi hoa sen lên gác mái tưới nước cho hoa cho cây,lúc cô xuống thì tình cờ gặp Tề Thịnh.
Đây là lần thứ ba cô và Tề Thịnh gặp nhau, cuối cùng cũng có cơ hội tự giới thiệu: “Chào em gái, anh là Tề Thịnh, là bạn học đại học của Cố Duẫn, bây giờ là cấp dưới trong công ty.”
“Chào anh, em là Trịnh Tây Tây.”
Tề Thịnh há miệng, em gái Cố Duẫn… Không phải họ Cố sao?
Nhưng anh ấy kịp thời phản ứng, nhận ra nếu hỏi như vậy sẽ bất lịch sự nên anh ấy không hỏi nữa.
Tề Thịnh không phải người Văn Thành, đối với những lời đàm tiếu trong vòng ở Văn Thành anh ấy không biết nhiều. Nhưng lúc học đại học anh ấy đã gặp Đoạn Tiểu Tiểu, biết cô ấy là em họ Cố Duẫn, còn cô không phải họ Cố, cũng không phải họ Đoạn, cho nên là em họ hàng xa?
Cố Duẫn sẽ đối xử tốt với cô em họ hàng xa đến vậy ư?
Anh ấy vẫn đang nghi hoặc, Cố Duẫn đi tới: “Vào phòng làm việc.”
Tề Thịnh chỉ có thể đi theo.
Đến phòng làm việc, Tề Thịnh không nhịn được hỏi: “Cố Duẫn, nói thật đi, cậu và em gái rốt cuộc là thế nào, hai người không có quan hệ máu mủ gì đúng không?”
“Không được?” Cố Duẫn nhướng mi liếc anh ấy một cái.
“Đm!” Tề Thịnh sửng sốt: “Thật sự không có! Thật sự không có sao?”
“Anh có bộ lặp à?” Cố Duẫn không kiên nhẫn liếc anh ấy.
“Đm, Cố Duẫn, bụng dạ cậu thật khó lường!” Tề Thịnh suýt chút nữa nhảy dựng lên nói.
“Thật không ngờ hóa ra cậu lại là người như vậy.” Tề Thịnh lải nhải: “Cái gì muội khống, tôi thấy cậu đây là đang âm thầm bày mưu làm điều xấu.”
Nếu là lúc trước Cố Duẫn chắc chắn sẽ phản bác, nhưng lần này, không hiểu vì sao anh hơi khó nói nên lời phản bác.
Anh đá Tề Thịnh một cái: “Không muốn nói chuyện chính?”
Hai người nói xong chuyện công ty.
Trước khi đi, Tề Thịnh không cố gắng tán tỉnh Trịnh Tây Tây nữa mà ngoan ngoãn đi ra khỏi căn hộ.
Một lát sau Cố Duẫn mới ra khỏi phòng làm việc.
Trịnh Tây Tây đang ngồi trên sô pha, điều chỉnh âm một cây đàn guitar.
Cây đàn này là của Cố Duẫn, anh không chơi nhiều lắm, nhưng thích dạy Trịnh Tây Tây chơi. Bình thường anh sẽ là người hướng dẫn, Trịnh Tây Tây gảy guitar, thỉnh thoảng Cố Duẫn sẽ khen trêu vài câu, sau đó Trịnh Tây Tây thẹn quá hóa giận ôm gối đánh anh.
Hoạt động giải trí để Trịnh Tây Tây tiêu khiển không có nhiều lắm, khi nào rảnh cô sẽ lấy đàn guitar ra luyện tập, bây giờ cô có thể chơi thành thạo, có thể thoải mái thay đổi các hợp âm thông thường.
Khi Cố Duẫn đi đến, Trịnh Tây Tây đã chỉnh âm xong. Cô cầm guitar, hơi cúi đầu, tóc vén ra sau tai, nửa khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp lộ ra.
Trịnh Tây Tây làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, và cũng có thể làm tốt.
Khóe miệng Cố Duẫn vô thức cong lên, những gì Tề Thịnh nói về anh đột nhiên hiện lên trong đầu.
Bụng dạ cậu thật khó lường!
Nụ cười của Cố Duẫn dần dần cứng đờ, câu nói kia giờ phút này như âm ma không ngừng vang vọng trong đầu anh… Cố Duẫn, cậu có âm mưu!
—–
Cố Duẫn: “Tôi không phải, tôi không có.”
Cố Duẫn: “Thơm quá.”