Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 82: Giải thoát nàng phù dâu (3)




“Rầm”
Một âm thanh vang lên, khiến cho Bạch Tuyết đang nhắm chặt mắt vì lo sợ cũng phải hé mắt ra mà nhìn.
Ông ta đang nằm sõng soài dưới nền đất, dường như ai đó đã đánh ông ta từ phía sau.
Thật sự khâm phục! Người này quả thật vô cùng gan dạ!
Bạch Tuyết trầm trồ. Không phải ai cũng có thể đánh gục một gã đàn ông đang trong trạng thái hết sức tức giận như vậy.
Chắc chắn là ba rồi! Cô vui mừng, ba đã không quản chuyện đám cưới mà đã đến cứu cô! Cô đã đặt niềm tin đúng người rồi!
Bạch Tuyết ngẩng mặt lên nhìn người đối diện đã đánh ngã gã này.

Hạ… Hạ Vy…?!!
Sao… sao có thể?!! Người cô đã gọi là ba Hoàng mà…
Nhưng mà, hình như Hạ Vy rất vội vã. Những vạt áo cưới đã nhem nhuốc bởi bùn đất ven đường đi, một số vạt khác còn rách tơi tả. Chị ấy, là không ngần ngại đám cưới của chính mình mà bỏ đi để đến cứu cô sao? Là cô… cô đã nghĩ sai về chị ấy rồi! Thời gian qua cô đã gây ra rất nhiều hỗn tạp trong cuộc sống vốn êm đềm và đẹp đẽ của người chị gái song sinh của mình. Cô đã oán hờn một con người rất đỗi hiền từ và tốt bụng. Là cô đã sai…
- Chị… chị… sao chị lại đến đây?- Bạch Tuyết vừa vui vừa buồn tủi, những giọt nước mắt hạnh phúc đã lăn dài hai bên má.
Hạ Vy buông cành cây gỗ to trên tay xuống, hối hả chạy đến cởi trói cho Bạch Tuyết. Nó cũng hạnh phúc không kém. Cứ tưởng sẽ không kịp đến để cứu em gái mình, không ngờ ông trời vẫn còn thương cho số phận của Bạch Tuyết, vẫn cho Hạ Vy thời gian để đến giải thoát cho đứa em đáng thương bị bắt cóc ngay trong ngày đầu năm. Nụ cười chớm nở trong tiếng khóc, Hạ Vy không thể giấu nổi sự mừng vui và lo lắng, vừa tháo dây thừng vừa hỏi lia lịa:
- Em không sao chứ? Ông ta có làm gì em không?
Bạch Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, mỉm cười mà vẫn không kiềm nén được những giọt nước mắt:
- Không. Ông ta chỉ nói nặng nói nhẹ thôi chị. Em không sao cả.
Hạ Vy bất thần một lúc. Bạch Tuyết đã thay đổi rồi. Lời nói, cách xưng hô, giọng điệu đều rất dễ nghe. Nó cười nhẹ rồi vẫn tiếp tục công việc của mình.
- Sao chị biết em bị bắt cóc? Rõ ràng người em gọi là ba mà.- Bạch Tuyết hơi khó hiểu.
- À… Ba để quên điện thoại chỗ chị… nên…- Nó bỏ lửng câu nói, để tận tâm vào việc cởi trói cho em. Có vẻ dây thừng này là loại rất chắc chắn, dù đã làm đi làm lại nhiều lần nó vẫn không sao tháo ra nổi.
- Dây trói chặt lắm hả chị?- Cô thấy Hạ Vy cứ loay hoay mãi với nút thắt trói liền hỏi
Hạ Vy mồ hôi mồ kê đã bắt đầu nhễ nhại, nhưng nó vẫn không để lộ ra bất kì vẻ khó khăn cực nhọc gì cả, cố nặn ra lời nói thật điềm nhiên:
- Không sao! Chỉ một chút nữa thôi là được!
Nó có vẻ rất vất vả với sợi dây thừng kia, nhưng chỉ là tạo ra một vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài để em gái mình không lo lắng thôi. Giá như trước khi đi nó trấn tĩnh lại để chuẩn bị sẵn một chiếc dao rọc giấy thì bây giờ đã không phải khổ sở như thế này.
“Cố lên nào, Hạ Vy…” Nó tự an ủi bản thân, rồi dốc hết sức lực tháo sợi dây thừng ra.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã không làm phụ lòng mong mỏi của nó. Nút thắt ngoan cố kia cuối cùng cũng bị khuất phục bởi sự kiên trì của cô tân nương bỏ lỡ ngày trọng đại nhất trong cuộc đời bấp bênh của mình.
Nó mỉm cười hài lòng với kết quả mà mình đạt được sao bao nhiêu lần cố gắng. Giương đôi mắt trìu mến nhìn Bạch Tuyết, nó dịu dàng:
- Chúng ta về thôi. Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn th…
- Chị! Tránh ra một bên nhanh lên!- Bạch Tuyết hốt hoảng hét lên, cắt ngang câu nói của chị gái mình. Sở dĩ cô làm vậy, là bởi lẽ, trong lúc Hạ Vy đang cởi trói cho cô, ông ta đã tỉnh dậy và cầm lấy cành cây mà lúc nãy nó đã dùng để đánh ngã ông ta, giơ lên cao, chuẩn bị tư thế để phản công lại. Và… mục tiêu của ông ta… chính là…
- Hả?- Hạ Vy dường như vẫn chưa kịp tiếp thu thấu đáo hết mọi sự tình, nó thật sự vô cùng khó hiểu- Em nói cái…
Hạ Vy chưa kịp dứt câu, ông ta đã sấn tới, dùng cái vũ khí đáng sợ ấy với lực sát thương không hề nhỏ định bụng sẽ đánh vào đầu nó. Nhưng mọi việc vẫn không xảy ra như ông ưng ý, chiếc cành cây bị trật khỏi tay ông và đích đến đã bị thay đổi xuống tấm lưng mảnh khảnh yếu đuối kia.
- A!!!- Hạ Vy chỉ kịp thốt lên như thế, rồi ngã bệch xuống, không còn nói được lời nào.
Bạch Tuyết nức nở ngồi xuống bên cạnh lay lay thân hình bé nhỏ kia thầm ước ao nghe được một lời nói của chị gái mình. Vừa buồn tủi, vừa tức giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cái gã khốn kiếp đang nhe nhởn cười , chỉ thẳng vào bản mặt độc ác kia mà rít lên:
- Đồ đốn mạt!!! Lương tâm ông đã bị chó nhai rồi sao?!!
Ông ta vẫn không thay đổi nét mặt, khinh khỉnh hất tay cô, nhếch môi:
- Chứ mày muốn tao phải như thế nào mới là có-lương-tâm?!!- Vừa nói ông vừa rút từ túi quần ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng nòng súng vào giữa trán Bạch Tuyết- Như thế này sao?!!
- Ông… ông…- Cô ứ nghẹn ở họng không nói nên lời, người đàn ông này quả nhiên vô cùng tàn bạo.
- Mày không cần sủa nữa! Có điều gì thì cứ trăn trối cho đã đi tao về nói lại với thằng cha mày!- Ông ta ngừng một lúc để lên đạn súng, rồi cười nhạo- Còn bây giờ, tao sẽ cho mày đi cùng với con bạn của mày! Xuống đó hai tụi mày có đôi có cặp, khỏi buồn, sướng nhé! Xem ra tao vẫn còn tốt bụng với tụi mày đấy! Hãy cảm ơn tao đi!
Nói đoạn ông ta ném một cái nhìn đắc ý về phía Bạch Tuyết, thấy tay cô như sắp vung lên hất đổ khẩu súng ngắn trên tay mình, ông ta mới lên giọng giễu cợt:
- Ấy ấy! Mày muốn lật đổ kế hoạch giết mày của tao sao? Đừng có ảo tưởng sức mạnh nghe con! Mày ngon thử động đậy một chút nữa đi, tao cho mày thừa sống thiếu chết với khẩu súng này!
Bạch Tuyết thinh lặng không trả lời. Ông ta đã quyết thì sẽ làm liều, tính mạng của cô bây giờ đang thực sự bị đe dọa trầm trọng. Nhưng nếu cô chết đi, ai sẽ cứu chị gái cô? Dẫu sao cô cũng chính là người đã làm liên lụy đến Hạ Vy, cô chết cũng không sao, nhưng nếu để chị cô chết ở nơi khỉ ho cò gáy một cách oan uổng như vậy, có lẽ cô nhắm mắt cũng không thể an lòng.
- Khoan đã! Tôi chết rồi, ông định làm gì với chị gái tôi?- Bạch Tuyết nói như hét lên, cô phải hỏi cho ra lẽ, cái con người khốn nạn chó không ra chó quỷ không ra quỷ này muốn làm thêm điều gì ác độc nữa.
- Chị gái mày?!!- Ông ta ngớ người ra ngạc nhiên một lúc rồi lại hất hàm độc địa- Ô hô! Hóa ra con này là chị gái mày sao?!! Đúng là tự lao vào hang cọp mà! Tao lại có thêm một con mồi mới rồi! Lần này xem ra lão già Hoàng kia phải đeo tang hai đứa con gái rượu rồi!!!
(Giải thích một chút: Vì Hạ Vy luôn đeo mặt nạ che mất nửa mặt nên ông già đậu hũ thối kia không biết cả hai song sinh)
Cô hoảng hồn. Hóa ra từ nãy đến giờ ông ra vẫn chưa hay biết Hạ Vy là chị gái của Bạch Tuyết. Như vậy… như vậy… là cô đã gián tiếp giết hại chị gái mình rồi…
Rốt cuộc, Bạch Tuyết cô, vẫn mãi mãi là kẻ luôn ám hại người tốt như Hạ Vy…
- Tôi… tôi nói nhầm! Cô gái kia chẳng qua chỉ là bạn của tôi thôi! Tôi không có chị, ông cũng biết mà! (Vì hôn lễ bị gián đoạn đồng nghĩa với chuyện lễ ra mắt của đại tiểu thư tập đoàn Hoàng Gia Hoàng Hạ Vy cũng không được diễn ra cho nên chuyện đứa con gái thất lạc của hai ông bà Hoàng người ngoài vẫn chưa biết nhé!)
- Mày tưởng tao tin mày à? Chị gái mày tất nhiên mày sẽ ra sức bảo vệ, tao đâu có ngu đến nỗi không nhận thức được mọi việc! Thôi đừng nói nhiều nữa, chuẩn bị mà xuống lỗ đi con ạ! Mày cứ yên tâm mà nhắm mắt xuôi tay, tao sẽ bảo thằng cha mày mua một cái quan tài thật sang trọng cho mày còn nở mày nở mặt khi sang chầu ông bà!- Ông ta chuẩn bị tư thế cho ngón tay, tàn nhẫn mở miệng- Chuẩn bị chết đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.