Bấy giờ vị cảnh sát tiến đến đã lên tiếng: “Này mọi người giữ im lặng, Không được gây ồn ào ở đây nghe rõ chưa, bởi đây là đồn cảnh sát, chứ không phải là cái chùa mà muốn làm gì thì làm? Và các người đến đây làm gì? Muốn báo án gì sao?”
Người cảnh sát vừa dứt lời. Luân Thanh liền lên tiếng tố cáo mẹ mình: “Phải tôi muốn đến đây tố cáo một tội phạm, bà ta chính là một kẻ giết người, bà ta đã lên kế hoạch bắt cóc người khác, sau đó kêu đồng phạm của bà ta, giết chết người đó…”
Dứt lời cậu đã chỉ tay về phiếu của mẹ mình, trong khi bà nước mắt dàn dụa, mà không biết phải làm gì hết, trước sự cáo buộc kia.
Giờ đây người cảnh sát trả lời rằng: “Được rồi cậu nói bà ta chính là hung thủ giết người à? Vậy thì cậu có bằng chứng gì hay không?”
Lúc này Luân Thanh đã lấy điện thoại của mẹ mình ra, cho cảnh sát xem về đoạn tin nhắn kia, rồi kể về tình trạng hiện tại của Long Long: “Đó là bằng chứng về những gì bà ta đã phạm tội, vậy nên tôi mong muốn một điều rằng, bà tao phải trả giá trước pháp luật bởi những điều sai trái của mình…”
Vị cảnh sát nghe đến đây liền đáp: “Được rồi giờ chúng tôi đã có bằng chứng đầy đủ, để giam cầm bà ấy, bởi vì bà ấy thật sự phạm tội, và cho tới khi tìm ra được bằng chứng cụ thể, thì bà ấy sẽ bị tạm giam…”
Cha của Luân Thanh nghe đến đây mà vô cùng hoang mang, ông không biết phải làm gì bởi điều này, sau đó cố gắng lên tiếng giải thích, trong sự tuyệt vọng: “Không vợ của tôi không làm như vậy đâu! Cô ấy chắc chắn là bị hãm hại đó. Và con trai của tôi, nó đã bị người đàn ông kia bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, nên mới trở nên như thế…”
Vị cảnh sát cũng chẳng nghe lời ông, họ đáp và rời đi: “Thôi chứng cứ để đầy đủ, chúng tôi sẽ tạm giam bà ta, cho tới khi nào tìm ra bằng chứng là bà ta vô tội, vậy nên ông không có quyền lên tiếng ở đây, còn giờ xin mời hai người về cho…”
Trước những lời nói kia của cảnh sát, ông cũng không thể làm được gì thêm để cứu được vợ của mình, đôi mắt ông nhìn chăm chăm qua phiếu con trai, lại tính vung tay lên đánh nó, mà đã bị cậu chụp tay lại, cậu đáp: “Ông từ bây giờ không còn là cha của tôi nữa rồi, vì ông đã đứng về phe của tên giết người, mối quan hệ giữa chúng ta đã cắt đứt, tôi không còn là con trai của ông, thế nên ông đừng mơ đánh tôi, mà ngược lại tôi sẽ khiến ông trả giá, khi dám đụng vào tôi đó…”
Nước mắt cậu chảy ra trong sự đau đớn, mặt dù cậu không muốn làm điều này, nhưng cha của cậu chẳng khác gì mẹ của cậu, vẫn cố chấp không buông xuôi, bởi những sai trái của bản thân…
Vậy là cậu quyết định mặc kệ họ, sau đó đã rời đi, trong khi ông thì bậc khóc ngã xuống dưới mặt đất: “Trời ơi quả thật là gia muôn bất hạnh mà, và sao người lại làm như vậy với con chứ ông trời?”
Trước những lời nói của ông, đầy ai oán, nhưng ông trời lại không đáp lại, mà chỉ để nổi đâu đến tột cùng, cho ông chịu đựng…
Luân Thanh đã đi đến bệnh viện, để chăm lo cho Long Long. Giờ đây đột nhiên cậu nhớ đến một điều gì đó: “Phải rồi bạn gái của mình, cô ấy hình như là có nhóm máu AB thì phải?”
Dứt lời cậu liền hồi niệm về, những quá khứ của mình và bạn gái, thì lúc đó cô bị tai nạn mất máu, nên đã có những người chuyền nhóm máu AB cho cô…
Biết bạn gái của mình ở nước ngoài, cũng đã trở về Việt Nam, và đang ở đâu đó, cậu liền vui mừng gọi cho cô ta…
Âm thanh điện thoại vang lên liên hồi, một người phụ nữ đang ngồi trước máy tính, tay không ngừng bấm máy tính vang lên những âm thanh lạch tạch. Nghe tiếng chuông điện thoại cô liền quay sang, mà cầm lấy điện thoại, rồi bắt máy, chất giọng nhẹ nhàng thanh Thúy vang lên: “Alo anh yêu à Có chuyện gì không mà gọi em vậy? Em đang xử lý những công việc, nên có hơi bận một chút, mà mấy ngày nay không có em, anh sống có ổn không?”
Luân Thanh bấy giờ khóc lóc, mang theo sự đau khổ đến tột cùng, trả lời cô rằng: “Em yêu em có thể giúp anh được không? Làm ơn hãy gạt bỏ những công việc của mình qua một bên đi, anh có chuyện cần em giúp gấp…”
Cô nghe đến đây mà vô cùng lo lắng, rồi tỏ vẻ bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi nếu giúp được em sẽ giúp!”
Anh nức nở trả lời: “Anh… Thật ra thì, bạn của anh đã bị người nhà anh hãm hại, nên bây giờ mất máu, mà nằm trong bệnh viện rồi, nhưng cậu ấy có cùng nhóm máu với em, thế nên anh mong rằng, em có thể đến đây trước 24 giờ để cứu cậu ấy được không, không thì anh sẽ ân hận suốt cuộc đời này, khi đánh mất đi người bạn thân thiết nhất của mình, và gia đình mình chính là người đã gây ra chuyện này…”