Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 89:




"Diêu Cẩm Khê? Làm sao tẩu biết đó là nàng ấy?" Lý thị cầm ấm trà trên kỷ trà lên, rót cho mình một ly rồi hỏi.
"Cảm giác."
Lý thị nghẹn một chút, lời này không thể tiếp nổi.
Tần thị vẫy tay gọi đại nha đầu Thải Nguyệt, nói: "Cầm đối bài của ta, đi mời các phu nhân có mặt mũi kinh đô tới đây. Chỉ cần nói rằng Tân phủ tổ chức một buổi xem kịch vào buổi chiều và mời họ xem kịch."
Thái Nguyệt đáp lại một tiếng, cúi người hành lễ, rời đi.
"Đại tẩu, tẩu đây là?" Vẻ mặt Lý thị hoang mang.
"Gậy ông đập lưng ông." Tần thị nhìn Lý thị, xoay người nói chuyện với nhũ mẫu: "Hứa ma ma, ngươi đi mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh đô tới đây."
"Vâng, cô nương, nô tỳ đi ngay." Nhũ mẫu Hứa thị mang theo mấy tiểu nha đầu đi cùng.
"Nhị đệ muội, còn muốn phiền muội một chuyện." Tần thị ngồi trên ghế bành: "Muội triệu tập nha đầu, bà già của Nhị phòng, buổi chiều đều đến sân diễn hầu hạ... Sau đó, trong thời gian rảnh rỗi, để cho bọn họ không ngừng lặp đi lặp lại vài câu nói chuyện phiếm —— [Đại tiểu thư chúng ta thật sự là đáng thương, đi chùa Quảng Tế dâng hương, bị Diêu Cẩm Khê vô cớ đẩy xuống vách núi. Bây giờ cổ chân trái bị gãy, chỉ có thể nằm trên giường cả ngày vậy mà còn bị nàng ta quật ngược lại.]"
"Đại tẩu, nói như vậy... Liệu có ai tin không?"
"Tin hay không cũng không sao cả. Để cho bọn họ nói làm sao cho có vẻ đáng thương thì nói như thế ấy, thêm mắm thêm muối cũng được." Tần thị lại nói: "Về phần Đại phòng bên này, tự ta sẽ phân phó..."
Thần sắc Lý thị nghiêm nghị, trong nháy mắt liền nở nụ cười, "Ta cho rằng là cái gì, chuyện này đơn giản. Tẩu yên tâm đi, bảo đảm sẽ giúp tẩu làm thỏa đáng."
"Cảm ơn nhị đệ muội, tẩu nợ muội một ân huệ, một ngày nào có cơ hội sẽ hậu tạ."
"Chúng ta là chị em dâu trong một nhà, không nói cái này. Hà nhi là cháu gái ruột của ta, há có đạo lý để mặc cho nàng ấy bị người khác ức hiếp. Mặc dù ta đọc ít sách, nhưng ta cũng biết rằng Tân gia là một, vinh nhục có nhau."
Tần thị không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như vậy, nên trong lúc nói chuyện, có thêm vài phần thật lòng.
Trên đường trở về Nhị phòng, Phẩm Nhi nói chuyện với Lý thị: "Thái thái đây là quyết định muốn sửa chữa lại mối quan hệ với Đại phòng sao?"
Lý thị cười cười nói: "Ta cũng không phải là người tốt gì, lần này chịu giúp Tần thị là bởi vì hai đứa con trai. Nhìn ý tứ của Nhị lão gia, Dương nhi phải khoa cử làm quan..."
"Sau này, sẽ có lúc chúng ta dùng đến Đại phòng."
Cây hoa hồng ở hai bên hành lang đều nở rộ, nụ hoa khoe màu đua sắc.
"Đại thái thái làm như vậy được không? Nô tỳ không nghĩ rằng nó có ích." Niên Nhi xen vào nói.
"Ngươi hiểu cái gì, cái này được gọi là đánh lừa dư luận. Bất kể Diêu Cẩm Khê có đẩy Hà nhi hay không, một khi tin tức này truyền ra ngoài, thanh danh của nàng ta cũng gần như bị hủy rồi. Có đại gia tộc nào nguyện ý cưới một nữ tử có lòng dạ rắn rết? Cho dù là tin đồn, cũng sẽ không có ai muốn mạo hiểm."
"Hơn nữa, Hà nhi chúng ta cổ chân trái bị gãy, đây là sự thật. Mọi người sẽ thường nghiêng về tình trạng nhìn được bằng mắt thường."
"Có lẽ làm như vậy. Danh tiếng của Hà nhi còn có thể vãn hồi một chút." Lý thị nhìn đại nha đầu của mình bằng nửa con mắt, cảm thấy nàng ta ngu ngốc, không muốn mở miệng nữa.
Sau bữa trưa, Tân phủ bắt đầu náo nhiệt. Tần thị sai gã sai vặt dựng sân khấu tại bữa tiệc đãi khách trong nội viện, tất cả trái cây, bánh kẹo đều đã được chuẩn bị.
Vừa đến giờ Mùi (*), Chu thị ở cùng ngõ và thái ý viện viện sứ Tiền phu nhân cùng nhau đi tới...
(*)Giờ Mùi: từ 13 giờ đến 15 giờ.
Tần thị dẫn đám nha đầu đi đến bức tường xây làm bình phong ở cổng nghênh đón.
Thừa lúc thời gian còn sớm, Tần thị gọi Lý thị, con dâu Trương thị, cùng hai người chơi mấy vòng bài cốt(*).
(*)Bài cốt: Quân bài được làm từ xương.
Một lát sau, Tần lão phu nhân ngoại tổ mẫu của Tân Hà dẫn con dâu Tống thị, vợ của con trai thứ ba Lương thị cũng tới. Bà nghe nói chuyện của Hà nhi, đặt biệt đến thăm hỏi sức khoẻ.
Tần thị vừa thấy mẫu thân, nước mắt liền rơi xuống, "Cổ chân trái của con gái con bị gãy rồi."
Tần lão phu nhân đau lòng cho cháu gái, nghe vậy vành mắt cũng đỏ lên, ôm nữ nhi an ủi một trận, đi về phía "Liên Uyển".
Tân Hà vừa uống thuốc xong đã đi ngủ, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Tần lão phu nhân đi vào gian tây nhìn một hồi, nói với nữ nhi: "Để cho nó yên tâm ngủ đi, đứa nhỏ này cũng đáng thương, tam tai lục nạn(*). Ngày kia, làm cho nó một cái khóa trường mệnh vàng rồi đưa tới." Bà quay đầu lại nói với con dâu lớn.
(*)Tam tai lục nạn: đứa bé từ nhỏ nhiều bệnh hay gặp điều không may.
Tống thị cung kính đáp ứng.
Trong bữa tiệc âm nhạc vang lên, vở kịch hay bắt đầu.
Tần thị vẫy tay gọi Thải Phong tới, bảo nàng dẫn hai vị tẩu tẩu đi xem kịch trước.
Tống thị và Lương thị biết hai mẹ con có chuyện muốn nói riêng, liền cười rồi cùng nha đầu đi ra.
"Mẫu thân, con có việc muốn thương lượng với người." Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào gian đông, "Vào buổi sáng, người phủ trấn quốc tướng quân đến, cầu hôn Hà nhi chúng ta... Là Cố Vọng Thư."
"Con nói là, lại bộ thượng thư mới nhậm chức —— Cố các lão?" Tần lão phu nhân ngồi trên trường kỷ.
Tần thị "Ừ" một tiếng.
"...... Đây là một cuộc hôn sự tuyệt vời. Phụ thân con khi ông ở nhà thường nhắc đến hắn, nói rằng hắn còn trẻ có triển vọng, trí tuệ hơn người. Cháu ta có hắn che chở, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn." Tần lão phu nhân nhấp trà, nhìn nữ nhi cúi đầu không nói, liền đại khái đoán được suy nghĩ của nàng, "Con đó, vẫn cứ tâm sự nặng nề. Giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ gì... Chỉ cần hắn chịu đối tốt với cháu ta, có cái gì là không thể."
"Đúng rồi, hôm nay ta tới còn có một chuyện muốn nói, bên ngoài đều đang truyền cháu ta vu khống tiểu thư Diêu gia, cụ thể là có chuyện gì xảy ra?"
Tần thị oán hận mở miệng, "Diêu Cẩm Khê ăn nói lung tung, con thấy chính là do nàng ta đẩy Hà nhi xuống vách núi, trái lại giờ là lỗi của chúng ta."
"Chẳng qua, con cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta."
Tần lão phu nhân thở dài một hơi, nói: "Con làm việc thận trọng một chút, ông nội của nàng ta dù sao cũng là Diêu các lão... Lời đồn như dầu sôi, vô ích làm hỏng danh tiếng của Hà nhi. Trong đại tộc thế gia coi trọng điều này nhất."
Tần thị cúi đầu không lên tiếng. Nàng làm sao không biết cái này, chính là bởi vì như vậy, mới cảm thấy Diêu Cẩm Khê tuổi còn nhỏ, tâm kế thâm trầm đáng sợ.
"...... Hân nhi, mẫu thân đã sống cả một cả đời, còn có cái gì mà chưa nhìn rõ. Hà nhi không có huynh đệ ruột thịt, cũng không quá ổn thoả. Sau khi con chết, nếu muốn nó không lo cái ăn, cái mặc, Cố các lão là lựa chọn tốt nhất." Tần lão phu nhân nắm tay con gái.
Tần thị nhìn mái tóc trắng đầy đầu của mẫu thân, nghĩ bà đã bảy mươi tuổi, còn phải lo lắng cho mình, trong lòng chua xót, bất tri giác bèn đáp ứng.
Nơi có nhiều phụ nữ, thì có nhiều thị phi. Chỉ trong một buổi chiều, trong giới kinh đô đã truyền tin, cái gì mà Diêu Cẩm Khê cố ý đẩy con gái người ta rơi xuống vách núi... Cái gì mà tuổi còn nhỏ tâm cơ khó lường... Bề ngoài thuần khiết bên trong ác độc v.v.
Cái này hoàn toàn khác với phiên bản Diêu Cẩm Khê đã truyền ra.
Đại viện Diêu gia thành bắc.
Diêu lão thái thái cũng nghe được tin tức, tức giận đến đập vỡ một bộ vòng ngọc nung kim màu hồng yêu thích nhất của mình. Bà nghĩ rằng Tân gia đang cố tình bịa đặt sinh sự. Cháu gái ruột của bà ngoan ngoãn tâm địa thiện lương, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, làm sao có thể giống như lời truyền bên ngoài... Tâm tư thật ác độc, lại dùng phương pháp như vậy bại hoại thanh danh của Khê nhi...
Sau khi Tân Đức Trạch từ nha môn trở về, thay đổi thường phục rồi đi "Đức Huệ Uyển" dùng bữa tối.
"Phu quân, có chuyện muốn thương lượng với chàng." Tần thị có chút do dự.
"Nói đi." Tân Đực Trạch liếc nhìn thê tử mình rồi ngồi trên ghế thái sư.
Tần thị nói ra chuyện Cố Vọng Thư muốn thành hôn với Tân Hà.
"Cái gì?" Tân Đực Trạch đứng dậy với một khuôn mặt thể hiện không thể tin được.
Tần thị nhìn phu quân, nặng nề gật đầu: "Là thật đó. Trịnh lão phu nhân Trường Ninh Hầu gia đích thân đến để đề nghị kết thông gia."
Tân Đức Trạch đột nhiên nhớ tới thái độ của Cố Vọng Thư đối với con gái vào ngày hôm qua, hắn luôn cảm thấy không đúng, thì ra vấn đề ở đây... Hắn thật sự ngu muội, lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cố Vọng Thư ở trong triều đình có địa vị siêu cao, có thể cùng hắn ngang vai ngang vế cũng chỉ có Hạ thủ phụ. Một người như vậy đột nhiên tỏ ý muốn làm con rể của mình? Thật kinh khủng.
Tân Đức Trạch đi tới đi lui ở chính đường, bữa tối cũng không ăn nổi. Hắn hỏi thê tử mình có suy nghĩ gì về vấn đề này, và hỏi tình trạng của con gái. Hồi lâu sau, mở miệng nói: "... Trước tiên hãy nghe ngóng ý kiến của con gái." Cả phủ chỉ có một đứa con gái, hắn muốn thương yêu nàng nhiều hơn một chút.
"Nếu nàng bằng lòng, chúng ta cũng không có gì để nói..."
"Bên phía của mẫu thân..." Tần thị muốn nói lại thôi.
Hắn thở dài và nói, "Ta sẽ xử lý nó."
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa. Tân Đức Trạch đi "Niệm Từ Uyển", cũng không biết nói gì với Tân lão thái thái. Một canh giờ sau, hắn mang vẻ mặt phức tạp đi ra.
......
Sau khi Trịnh lão phu nhân từ Tân phủ đi ra, trước tiên trở về Trường Ninh Hầu phủ, ăn xong bữa trưa, mới ngồi kiệu mềm đi Diệp gia.
Trong "Tĩnh An Đường", Diệp lão thái thái đã chờ từ sáng sớm.
"Lão tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Muội thấy Tân gia chắc chắn sẽ đồng ý." Trịnh lão phu nhân cười nói.
Diệp lão thái thái bảo người rót trà cho bà, "Vậy là tốt rồi. Muội không biết chứ, Thư nhi cũng là một đứa tính tình cố chấp, đã qua nhược quán chi niên(*), vẫn chậm trễ không cưới vợ. Không dễ dàng gì mới có cô nương mình thích, bà già này cũng phải bận tâm lo lắng chứ."
(*)Nhược quán chi niên: để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20, cử hành qua quan lễ.
Trịnh lão phu nhân cười, khen ngợi: "Cố các lão là người có bản lĩnh, tỷ cứ chờ hưởng phúc đi."
Hai lão tỷ muội ngồi nói chuyện hồi lâu, mắt thấy đã trời tối, Trịnh lão phu mới cáo từ rời đi.
Đêm lạnh âm u, tất cả lặng ngắt như tờ.
Một quán rượu gần vùng ngoại ô hoang vắng, với một chút ánh sáng từ ngọn đèn dầu thông, ánh đèn lờ mờ.
Cố Vọng Thư ngồi ở chính đường, tự uống một mình.
Đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa, giọng nói của Hổ Tử truyền đến, "Chủ tử, người đã mang đến."
"Vào đi."
Cánh cửa gỗ "ọp ẹp" mở ra. Hổ Tử và Liễu Trình hai người mang bao tải đi vào.
Cố Vọng Thư rót một ly rượu, an nhàn tựa vào ghế bành, tỏ ý bảo bọn họ mở bao tải ra.
Diêu Cẩm Khê được thả ra ngoài trong khi miệng bị lấp kín bằng vải rách. Búi tóc của nàng tán loạn, quần áo không chỉnh tề, hai tay còn bị trói lại với nhau. Cả người sợ hãi run rẩy, bộ dáng rất chật vật.
"Diêu cô nương, đã lâu không gặp."
Diêu Cẩm Khê là tiểu thư của thế gia vọng tộc, từ nhỏ được nuông chiều đến lớn, không ai dám đối xử thô lỗ với nàng như vậy. Cổ tay đã đau đến mức mất tri giác.
“...... Là...Ngươi." Nàng nằm sấp trên mặt đất, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy, ô ô mở miệng.
Hổ Tử nhìn sắc mặt Cố Vọng Thư, đi tới lấy vải rách trong miệng nàng ra.
Nước miếng của Diêu Cẩm Khê đã chảy xuống, xấu hổ cọ cọ lên vai, kinh hoảng nói: "Tại sao ngươi lại phái người bắt ta?"
"Tại sao? Diêu cô nương đã biết rõ vẫn cứ hỏi." Cố Vọng Thư rất lạnh nhạt.
"...... Ta thực sự không biết."
Cố Vọng Thư buông ly rượu trong tay xuống: "Được rồi, ta sẽ nhắc nhở ngươi. Chùa Quảng Tế, nơi này ngươi không lạ, phải không? Làm thế nào mà Tân Đại tiểu thư rơi xuống vách núi?"
Diêu Cẩm Khê trong lòng kinh ngạc, sắc mặt có chút thay đổi, âm thanh yếu đi: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì... Ta cũng không quen với Tân đại tiểu thư."
Cố Vọng Thư đưa tay gọi Liễu Trình tới, "Diêu cô nương có chút mơ mơ màng màng, rót cho nàng ấy một ít đồ để tỉnh táo."
Liễu Trình đáp ứng một tiếng, từ bên hông sờ lấy ra một cái bình sứ màu trắng. Không giải thích nắm lấy cằm Diêu Cẩm Khê, đổ vào miệng nàng.
Diêu Cẩm Khê giãy dụa không được, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, liều mạng dùng ngón tay móc cổ họng, muốn nôn ra ngoài. Nôn mửa không ngừng. Diện mạo này của nàng, đâu còn có phong thái của mỹ nhân đẹp nhất kinh đô? Ngay cả ăn xin cũng không bằng.
"Diêu cô nương bớt lo lắng đi, thuốc này có hiệu lực trong một canh giờ, đến lúc đó ngươi sẽ đứt ruột mà chết." Cố Vọng Thư cười đùa, đứng dậy đi tới trước mặt nàng, hỏi: "Nếu đáp án của ngươi làm ta hài lòng, có lẽ sẽ không cần phải chết."
Diêu Cẩm Khê ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là khuôn mặt thanh tú như ngọc. Bây giờ nàng thấy giống như đang gặp phải ma quỷ, giọng nói của nàng run rẩy: "... Ông nội ta là Diêu các lão, ông ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?" Hắn duyên dáng cúi người xuống gần, chế giễu: "Diêu cô nương, đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi không có đủ để hao phí đâu."
Diêu Cẩm Khê nhớ tới khuôn mặt Tân Hà, hận ý dâng lên trong lòng, đều oán con tiện nhân kia, nếu không phải vì nàng ta, bản thân cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Đầu óc nóng lên, nàng liều lĩnh nói: "Ngươi đoán đúng rồi, chính là ta đẩy nàng ta xuống vách núi. Nghe nói nàng ta chưa chết, thật đúng là mạng lớn."
"Đối với chuyện đã làm, ta chưa bao giờ hối hận."
Cố Vọng Thư cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi rút ra thanh đao mà Liễu Trình đeo, tháo vỏ đao làm bằng sắt thép ra, dùng lưng đao nhắm vào cổ chân trái Diêu Cẩm Khê rồi chặt xuống.
"Răng rắc", tiếng xương bị gãy vụn.
Diêu Cẩm Khê hét lên rồi ngất xỉu.
Cố Vọng Thư trả lại đao cho Liễu Trình, đi đến bên bàn xách một bình rượu lạnh tới, hắt lên mặt Diêu Cẩm Khê.
Một lát sau, Diêu Cẩm Khê tỉnh lại, cả người đau đớn run rẩy như bị rét.
"Ta là người từ trước đến nay ân oán rõ ràng. Cổ chân trái của Tân Đại tiểu thư bị gãy, đương nhiên là ngươi cũng khó tránh khỏi." Cố Vọng Thư không nhìn nàng nữa, giao phó Liễu Trình: "Ngựa khoẻ dồn roi đưa nàng ta đến chùa Quảng Tế, cùng một địa điểm, đẩy nàng ta xuống vách núi."
"Nếu nàng ta chết trên đường, ngươi cũng không cần sống mà trở về."
Liễu Trình co miệng, đi vài bước tới trước mặt Diêu Cẩm Khê, điểm huyệt vị của nàng, đóng vào bao tải khiêng chạy ra ngoài.
Âm thanh cước đạp của móng ngựa nhanh chóng biến mất trong bóng tối không ranh giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.