Sự thật chứng minh, Trần Mộ Tư quả thật đã nói đúng. Đỗ Nhược, cái người ngốc nghếch này, không chỉ không tìm thấy đường về, mà tiếng Anh còn rất kỳ cục, hơn nữa, chỉ một bộ phận người Mexico nói tiếng Anh thôi, còn lại, có một bộ phận nói tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp. Người Mexico không có tiếng mẹ đẻ.
Điều này làm cho Đỗ Nhược lại càng thêm mờ mịt, giống như nghe thiên thư vậy (sách do thần tiên viết, ý nói nghe chẳng hiểu gì hết). Vì thế, Trần Mộ Tư không còn cách nào khác, phải lê thân đi theo Đỗ Nhược khắp nơi mà chả hiểu mình đang đi đâu.
Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi. Cậu muốn đưa Trần Mộ Tư trở về, nhưng lại không biết đường, cậu muốn điện thoại cho Đồ Liên, lại phát hiện di động đã bị lấy trộm từ lúc nào.
Đỗ Nhược thì lo lắng, Trần Mộ Tư lại mệt chết đi được, ai cũng không chú ý đến mấy gã đàn ông đang theo phía sau.
Nhưng có lẽ là do mấy người này quá mức trắng trợn, cho nên Đỗ Nhược cùng Trần Mộ Tư rốt cục cũng phát hiện ra. Trần Mộ Tư có chút sợ hãi nắm chặt lây tay Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói: "Nhược Nhược, bọn họ muốn làm gì?"
Đỗ Nhược sờ sờ cằm: "Cướp sắc đi." Trần Mộ Tư sửng sốt, sau đó mặt đầy hắc tuyến, lắc đầu: "Bây giờ không phải là lúc tự kỷ." (=]]])
Trần Mộ Tư thực sự là cảm thấy có chút muốn điên lên, Đỗ Nhược vì sao còn có thể tin tưởng mọi người trên thế giới này đều là người tốt? Thật đúng là kỳ quái, cuộc sống như thế, lại vào hoàn cảnh như vậy, sao Đỗ Nhược còn không có cảm giác gì với nguy hiểm xung quanh thế nhỉ?
Đỗ Nhược đảo mắt nhìn quanh, chợt ngây ngẩn cả người, sẽ không phải là... người của An Viễn chứ?
Đỗ Nhược cả kinh, chẳng lẽ hắn thật sự đến Mexico rồi? Đỗ Nhược khẩn trương, kéo Trần Mộ sát vào người, bất luận như thế nào cũng không thể để cho hắn mang Mộ Tư đi.
"Anh làm sao vậy?" Trần Mộ Tư nhìn cậu đột nhiên nghiêm túc, cảm thấy không biết làm sao mới tốt.
Đỗ Nhược không trả lời, bước đi nhanh hơn, muốn mau chóng đến chỗ nào có nhiều người một chút. Trần Mộ Tư đang theo phía sau cậu, phải chạy theo cả một đoạn, thực sự là đã cố hết sức rồi, gọi Đỗ Nhược hai tiếng, nhưng chắc là vì đám người xung quanh quá ồn ào cho nên cậu không nghe thấy.
Tay Đỗ Nhược giờ đều là mồ hôi, khẩn trương không biết phải làm sao. Một lúc lâu sau, cậu mới đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay mình trống trơn, vừa mới quay lại, Đỗ Nhược ngẩn người ngay tại chỗ.
Mộ...Mộ Tư đi đâu rồi?
Đỗ Nhược đột nhiên cảm giác trước mắt cậu tối sầm lại. Cậu...đã bỏ lại Mộ Tư rồi.
Đỗ Nhược vừa sờ vào túi, muốn lấy điện thoại, lại đột nhiên nhớ tới, di động của mình đã bị người trộm từ lúc nào. Cậu giữ chặt lại mấy người qua đường, hỏi bọn họ có thấy đứa nhỏ năm tuổi nào không, nhưng Đỗ Nhược lại lắp bắp, hơn nữa tiếng Anh không tốt, làm cho mọi người đều nghi hoặc nhìn cậu rồi bỏ đi
Đỗ Nhược gấp đến độ muốn khóc nấc lên, dọc theo đường cũ, trở lại.
Đi không được bao lâu, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn đứng chắn ở trước mặt cậu: "Đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu gặp đưa nhỏ kia."
Ngữ âm lời nói của người đàn ông này rất kỳ lạ, không phải tiếng Trung tiêu chuẩn, rất không tự nhiên, đoán chừng là thấy Đỗ Nhược nói năng nửa Trung nửa Tây, nên lường trước Đỗ Nhược sẽ không hiểu tiếng Anh mà gã định nói, cho nên đành phải dùng tiếng Trung không được rõ ràng lắm nói với cậu.
Toàn thân Đỗ Nhược, trên dưới đều là do một tay Trần Vũ Dương chuẩn bị, tự nhiên sẽ toàn là đồ xa xỉ, dẫn đến một số người hay nhìn trộm cũng điều là bình thường. Điều này làm cho Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải là người do An Viễn phái đến, cũng chỉ là đòi tiền thôi, cho bọn họ là được.
Đỗ Nhược lại đưa tay tìm túi tiền, có chút hoảng hốt, lắp bắp: "Tôi... Tiền của tôi...bị ăn trộm rồi."
Người đàn ông hừ một tiếng, nói gì đó với đồng bọn ở phía sau, người đã lấy điện thoại và tiếng của cậu còn ngang nhiên lấy ra cho cậu xem, lại còn huýt sao một hơi nữa.
"Hóa ra các người là ăn trộm, bọn khốn!" Đỗ Nhược nóng nảy, đột nhiên thốt ra.
Mặt gã biến sắc, lại nói gì đó với đồng bọn, vài người tiến lên giữ chặt lấy cánh tay cậu, kéo cậu vào trong một con hẻm. Đỗ Nhược không ngừng giãy dụa, rốt cục chọc giận người đàn ông kia, làm gã trực tiếp đánh cậu hôn mê bất tỉnh.
"Nhược Nhược, sao anh, cái tên ngu ngốc này như thế nào cũng bị bắt tới đây nữa?" Hai mắt Đỗ Nhược mở lớn, nghe được giọng nói này ở ngay đây, còn mang theo giọng mũi cùng tiếng nức nở của trẻ con nữa.
Đỗ Nhược vặn vẹo thân mình, tay cậu đang bị trói chặt ở đằng sau. Cậu nhìn tay Mộ Tư bị dây thừng trói đến đỏ ửng hết cả, chỉ biết "oa" một tiếng, khóc lên: "Mộ Tư, thật xin lỗi, anh không phải cố ý, anh không nghĩ mọi chuyện lại như vậy..."
Tiếng khóc của Đỗ Nhược làm mấy người kia chú ý, Trần Mộ Tư thấy Đỗ Nhược khóc nức nở như vậy, nước mắt lại cũng rớt xuống. Hai người khóc không kịp thở, làm cho mấy người kia cười lớn một trận.
Cầm đầu đám người đó, lão đại của vùng này, Ceres. Thực ra gã cũng không phải là nhìn trúng tiền trên người Đỗ Nhược, chỉ là là trong khoảng thời gian này qua mức rảnh rỗi, nhàm chán, nên mới muốn đi tìm thú vui mới.
Ceres đi đến trước mặt Đỗ Nhược, nâng cằm của cậu lên, đứa trẻ ở phía sau không ngừng ồn ào.
Trần Mộ Tư nhìn ánh mắt Ceres sáng lên, không khỏi co rúm lại một chút, Nhược Nhược, sẽ không phải là nói đúng chứ...
Ceres đi tới nâng cằm Đỗ Nhược lên, nói: "Đàn ông phương Đông, đều không phải là đàn ông, khuôn mặt nhìn như con gái vậy." Lời này của gã làm cho Đỗ Nhược rất buồn bực, tự cho là mình dáng dấp không tệ đi, nhưng dù sao cũng rất thanh tú, tinh xảo, sao có thể giống con gái được, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cậu là con trai ngay được.
Ceres buông cằm Đỗ Nhược ra, nhéo nhéo gương mặt cậu, động tác này rất giống với Trần Vũ Dương. Đỗ Nhược thường tạo cho người ta cảm giác, cậu giống như là một chú mèo nhỏ, luôn mở đôi mắt to, tròn tròn nghi hoặc nhìn nhìn, làm cho người ta nhịn không được phải đi tới mà vuốt ve.
Đỗ Nhược quay mặt đi, tránh né tay Ceres. Ceres cũng không giận, chỉ đặt Đỗ Nhược xuống mặt đất, quay đầu hỏi một câu: "Ai tới trước?" Tuy là tiếng Anh, nhưng đây là một câu đơn giản, cho nên Đỗ Nhược vẫn nghe hiểu được.
Điều này làm cho mặt cậu thoáng cái trắng bệch, trong lòng cậu cũng vô cùng sợ hãi. Không biết vì sao, cậu luôn luôn có một loại dự cảm, Trần Vũ Dương sẽ đến, hắn nhất định sẽ đến...
Nhưng, chờ cho đến tận khi Đỗ Nhược cảm giác được dưới thân toàn bộ sắp chết lặng, xung quanh ngoại trừ tiếng khóc của Trần Mộ Tư,cũng không còn gì nữa .
Toàn bộ quá trình Đỗ Nhược như lâm vào một cơn ác mộng, không chỉ từng người một thay đổi liên tục trên người cậu, mà còn cả những trận quất roi của người khách đầu tiên bao nuôi cậu cũng bị cuốn vào.
Nội tâm Đỗ Nhược vốn yếu ớt, đối với thân thể đau lại mẫn cảm đến không chịu nổi như vậy, mới thoáng chạm vào miệng vết thương, liền không thể chịu nổi mà run run, tới nỗi gần như không thể nào khống chế nổi.
Tiếng thở gấp, còn có cả tiếng da thịt va chạm, Đỗ Nhược cảm thấy trong đầu mình hỗn loạn vô cùng. Ceres là một người dịu dàng, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng giống như vậy, huống chi đàn ông vào lúc làm tình thì đều là dã thú, chỉ lo xé rách con mồi mà thôi.
Cho nên Đỗ Nhược cảm thấy đau, nhưng từ đầu đến cuối, cậu luôn mở mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đỗ Nhược không có khóc, bởi vì sẽ không có người vì cậu mà đau lòng. Chẳng qua, khóe mắt cậu chỉ vô thức chảy ra nước mắt mà thôi.
Đột nhiên, Trần Mộ Tư khóc gào lớn tiếng, làm tâm trí cậu có chút bừng tỉnh.
Ceres ghé vào lỗ tai cậu, dùng tiếng Trung không rành mạch lắm hỏi: "Vì sao cậu không cầu xin tôi bỏ qua cho cậu?"
Đỗ Nhược giương đôi mắt đen tuyền nhìn gã. Trên người lại một lần xâm nhập, làm cho Đỗ Nhược rốt cuộc chịu không nổi kêu lên: "Đau..."
Ceres vẫy vẫy tay với đồng bọn, người đàn ông đang ở trên người Đỗ Nhược đi xuống, gã kéo Đỗ Nhược lại, giọng điệu cứng ngắc, hỏi lần nữa: "Cậu vì sao không cầu tôi bỏ qua cậu?"
Đỗ Nhược ủy khuất nhìn hắn: "Bởi vì anh không thương tôi, cho nên sẽ không đau lòng."
Ceres cười thành tiếng, sau lại tháo thắt lưng.
Tra tấn cứ như vậy lặp lại, làm cho Đỗ Nhược có cảm giác mình rồi cuối cùng sẽ chết ở chỗ này. Tiếng la khóc của Trần Mộ Tư vẫn không dừng lại, cậu có chút lo lắng.
"Các người mau buông ra, oa.... Nhược Nhược, Nhược Nhược... Nhược Nhược!!!" Trần Mộ Tư không biết phải làm sao bây giờ, thằng bé chỉ có thể ở một bên gọi tên Đỗ Nhược mà thôi.
Trần Mộ Tư nhìn Đỗ Nhược bị người cưỡng bức, trong lòng rất sợ hãi, dù mới sáu tuổi, nhưng nó biết Đỗ Nhược rất đau, nhưng Đỗ Nhược lại cười với nó: "Mộ Tư ngoan, mau nhắm mắt lại."
Đột nhiên, cánh tay Ceres bị cắn. Ceres thấp giọng mắng một câu, lập tức đẩy Trần Mộ Tư ra. Ceres khí lực lớn, theo phản xạ giơ tay lên, lúc phục hồi lại tinh thần, trên đầu Mộ Tư, máu đã không ngừng chảy ra.
Đỗ Nhược lập tức chấn kinh, cả người giống như phát điên, vốn không còn khí lực nào, bỗng nhiên bừng tỉnh, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra mà nhào tới cắn cho Ceres một cái.
Ceres nhìn Đỗ Nhược, mắng một tiếng: "Đồ điên." Sau đó cũng không thèm lấy áo khoác, liền mang người rời đi.
Đỗ Nhược run run rẩy rẩy mặc quần vào, cầm lấy áo khoác Ceres vứt trên mặt đất, phủ kín thân thể đầy những vết xanh tím của mình, ôm Trần Mộ Tư, mau chóng chạy ra phía ngoài.
Đỗ Nhược không tìm thấy bệnh viện, đám người xung quanh nhìn thấy cậu cả người toàn máu đều nhìn vào soi xét. Đỗ Nhược không hi vọng nhiều rằng bọn họ có thể hỗ trợ kêu xe cứu thương cho cậu, nhưng cho dù là kêu cảnh sát cũng được lắm rồi.
"Bệnh viện ở đâu?" Đỗ Nhược bắt lấy tay một người bên cạnh hỏi.
Người nọ nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, nhìn cậu cả người toàn máu là máu, vội vàng lắc đầu, giãy tay cậu ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Đỗ Nhược không để ý tới, lại bắt lấy những người khác: "Bệnh viện ở đâu?"
Nhưng vẫn như cũ, không có ai trả lời, càng không có ai có thể nói tiếng Trung giống cậu
Đỗ Nhược nhanh chóng lớn tiếng khóc nức lên.
"Bệnh viện ở đâu, các người, ai có thể nói cho tôi biết bệnh viện ở đâu được không? Giúp tôi gọi điện thoại đi... Van cầu các người cứu lấy thằng bé..." Đỗ Nhược không ngừng cầu khẩn, nhưng mọi người xung quanh chỉ mê mang nhìn cậu.
"Bệnh viện ở đâu? Tôi con mẹ nó hỏi bệnh viện ở đâu hả?" Đỗ Nhược lớn tiếng rống giận.
Trên người Đỗ Nhược rất đau, cậu biết mình kiên trì không được bao lâu nữa, phía sau đau rát vô cùng, Đỗ Nhược không có cách nào để ý tới. Cậu chỉ biết là lúc này, Trần Mộ Tư không thể có chuyện gì được, nó vẫn còn là một đứa trẻ, không thể để cho thằng bé có mệnh hề gì được.
"Đỗ Nhược." Đồ Liên đột nhiên gọi, xuyên qua đám đông chạy tới. Vừa nhìn thấy trên người Trần Mộ Tư toàn là máu, toàn thân Đồ Liên run rẩy không ngừng. Y ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược, liếc cậu một cái, bước tới ôm Trần Mộ Tư đi, hai mắt lạnh băng làm Đỗ Nhược có cảm giác như đang ở Địa Ngục.