Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 22: Lợi thế




Một phen kích tình qua đi, Đỗ Nhược lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi cậu tỉnh lại, trời đã sáng, vị trí bên cạnh đã sớm không còn chút hơi ấm nào, hẳn là hắn đã thức dậy từ lâu.
Trần Vũ Dương ra khỏi khách sạn, đi tới bên bờ biển. Trước mặt hắn là biển lớn bao la, xanh biếc, trong veo, dưới chân là bãi cát với những hạt cát trắng vàng trải rộng.
Trên bờ là những ngôi nhà đan xen nhau, nối qua lại với nhau bằng những chiếc cầu nhỏ, đơn giản, được làm từ những ván gỗ, kể cả những ngôi nhà cũng vậy, đều được dựng lên hoàn toàn từ gỗ, giống kiểu nhà sàn của người Thái. Trước mặt những ngôi nhà này là hàng dừa rất dài, vây xung quanh những khóm hoa nhỏ màu hồng đào, rất đẹp mắt.
Lúc này trời mới bắt đầu hưng hửng sáng, mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời xa xa, đất trời còn có chút mông lung. Từng đợt sóng nối tiếp nhau, tạo nên những âm vang duy nhất trong khung cảnh yên tĩnh này.
Đỗ Nhược nở nụ cười, lập tức nghe thấy "tách, tách" một tiếng. Hình ảnh Đỗ Nhược tươi cười đã được chụp lại. Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn Đồ Liên đang cầm máy ảnh, hỏi: "Mộ Tư đâu?"
"Còn đang ngủ, có lẽ còn chưa thích ứng với giờ giấc ở đây." Đồ Liên đáp.
Hai người ngồi ở bên bờ biển. Đồ Liên đã thay bộ tây trang nghiêm túc thường ngày, giờ nhìn có vẻ trẻ trung hơn, nói cũng nhiều hơn: "Mộ Tư thực sự rất thích cậu. Trước kia, Mộ Tư rất ghét tình nhân của tiên sinh, cho nên tiên sinh rất ít khi dẫn người về nhà."
"So với Trần Vũ Dương, Đồ Liên còn giống cha của Mộ Tư hơn." Đỗ Nhược chẹp miệng nói.
Đồ Liên không để bụng cười cười: "Tiên sinh bề bộn nhiều việc." Nói xong, hai người lại im lặng.
Một lát sau, Đồ Liên đột nhiên nói: "Tiên sinh là thật tâm thích cậu."
Đỗ Nhược quay đầu nhìn Đồ Liên, lập tức lắc đầu: "Chỉ là tạm thời thôi, chung quy rồi cuối cùng cũng chán ghét." Đồ Liên không có cách nào phủ nhận ý nghĩ này của Đỗ Nhược, bởi vì quả thật Trần Vũ Dương không phải là một người có thể dễ dàng xao lòng vì người khác.
Lâu lâu sau, trời bắt đầu hơi nóng, người ra biển cũng ngày càng nhiều hơn. Đồ Liên dẫn Đỗ Nhược ra chỗ một cửa hàng nhỏ bên cạnh cây dừa, mua cho cậu một ít đồ ăn: “Tôi đi đánh thức Mộ Tư, cậu Đỗ, phiền cậu ở đây chờ tôi một chút.”
Đỗ Nhược nhẹ gật đầu, ôm lấy bình nước trái cây, ngậm ống hút rồi dùng sức hút một ngụm thật lớn, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
“Anh Dương, cha em nói muốn anh thả người.” Giọng nói trong trẻo vang lên, Đỗ Nhược nghe thấy hơi quen quen, thanh âm dễ nghe như vậy luôn để lại ấn tượng rất sâu trong lòng người khác.
"Ừ, anh biết rồi.” Trần Vũ Dương xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên nghĩ tới một người.
Hắn cầm điện thoại, Đỗ Nhược không biết hắn nói gì đó, sau đó, Trần Vũ Dương bấm số, gọi: "Tôn Phiêu Nhiên, chúng ta giao dịch đi."
Tôn Phiêu Nhiên nhíu mày, hỏi: "Trần tổng, tôi không nhớ là mình có giao hẹn gì với anh hết.”
Trần Vũ Dương cười khẽ một tiếng: "Hàng hóa trao đổi lần này của An Viễn có lẫn cả thuốc phiện, tôi muốn cậu đến bắt lại, coi như là cho cậu cơ hội lập công.”
Thế lực của An Viễn không thể coi thường được. Cục cảnh sát kỳ thật không quá muốn phải thật sự tham gia vào mấy kiểu buôn bán như thế này. Nhưng thuốc phiện, cũng không phải không muốn nghĩ tới.
Tôn Phiêu Nhiên là nhị công tử của Tôn cục trưởng. Chuyện này mà để cho cậu đi xử lý thì quả thực là không còn gì tốt hơn. Bởi nếu là người khác, khả năng bại lộ cùng bị dụ dỗ là rất lớn, nếu như để lộ ra, hết thảy đều có thể thất bại trong gang tấc.
"Chuyện này tôi sẽ báo cáo với tổng cục, cục cảnh sát tất sẽ có người đi xử lý."
"Tôi sở dĩ tìm cậu, cũng là bởi vì không hy vọng có người đem chuyện này nói ra, cho dù cậu không báo cáo, cậu cũng có đầy đủ quyền lực để điều động nhân lực. Nhóm hàng này, thuốc phiện các cậu hãy nộp lên, còn người, hãy giao cho tôi, thế nào?" Trần Vũ Dương lười biếng nhìn thoáng qua những đám mây xanh biếc đang lơ lừng trên bầu trời.
"Tôi sẽ làm điều này vì cái gì?" Tôn Phiêu Nhiên hỏi.
"Đỗ Nhược." Trần Vũ Dương thản nhiên phun ra hai chữ.
Tôn Phiêu Nhiên nhăn mày lại, cười lạnh nói: "Trần tổng thật đúng biết nắm bắt cơ hội. Còn tưởng anh với Đỗ Nhược là thật sự có động tâm, ai ngờ lại bị lợi dụng một cách dễ dàng đến vậy.”
Nghe Tôn Phiêu Nhiên nói như vậy, Trần Vũ Dương cũng không nhịn được mà hơi nhíu mày. Hắn ban đầu khi tiếp cận Đỗ Nhược cũng không phải là bởi vì điều này, chuyện lần này Đỗ Nhược chẳng qua là vừa vặn đúng lúc hắn cần, nên Trần Vũ Dương tự nhiên sẽ dùng cậu làm mồi một chút. Mà nếu để cho Đỗ Nhược đi thật, quả thật hắn không nỡ.
Nhưng Đỗ Nhược không nghĩ như vậy. Hai người bọn họ đưa lưng về phía cây dừa, nói cái gì, cậu cũng có thể nghe rất rõ ràng. Những lời này làm cho Đỗ Nhược có chút chán nản, mặt trời dù còn đang ở trên đỉnh đầu nhưng cậu cũng không còn thấy ánh sáng phát ra từ đó nữa.
"Anh Dương, chúng ta đi dạo một chút đi, đừng ngồi ở đây nữa.” Mạc Thanh ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng nói. Đỗ Nhược hơi quay đầu, nhìn thấy Trần Vũ Dương cười cười, khẽ gật đầu.
Khi Đồ Liên tới, sắc mặt cậu có chút kỳ quái, còn hơi trắng bệch nữa. Đồ ăn ở trên bàn cũng chưa có động tới.Không phải là đã biết thiếu gia Mạc Thanh đã tới rồi chứ?
Đồ liền đặt Trần Mộ Tư trên ghế, đặt bữa sáng trước mặt thằng bé, hỏi Đỗ Nhược: "Cậu Đỗ, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
Đỗ Nhược lắc đầu: "Không." Nói xong, nhanh chóng cắm đầu vào đĩa thức ăn, ăn lấy ăn để, nhét từng miếng rất to vào miệng. Đỗ Nhược lập tức bị nghẹn.
Đồ Liên đi nhanh tới bên cạnh giúp cậu vỗ lưng, đưa nước cho cậu. Đỗ Nhược uống một ngụm, ho khan, mặt đỏ rần rần.
Lúc này, Đồ Liên đã xác định Đỗ Nhược quả thực là có gì đó kỳ quặc, thử hỏi: "Vừa rồi... cậu đã nhìn thấy thiếu gia Mạc Thanh?"
Đỗ Nhược làm bộ như mê mang nhìn về phía y: "Hả?"
Trần Mộ Tư dụi dụi mắt, đổ nguyên phần bữa sáng xuống đất, nói: "Không ăn."
Đồ Liên vẫy vẫy tay, phục vụ mau chóng đến dọn, cầm lấy khăn ăn cẩn thận lau sốt cà chua còn dính bên miệng Trần Mộ Tư.
"Cậu Đỗ, đợi chút nữa ... Thiếu gia Mạc Thanh đến là bởi vì công việc." Đồ Liên không biết Mạc Thanh tối hôm qua cũng đã cùng đã tới, còn làm như Đỗ Nhược không biết gì hết.
"Loại chuyện này không cần phải nói cho tôi biết. Trần Vũ Dương muốn làm cái gì, thích ai, tôi cũng không có tư cách hỏi đến." Nói xong, Đỗ Nhược làm ra khuôn mặt tươi cười thật lớn, nhìn Đồ Liên.
Trần Mộ Tư có chút kinh hãi, phát run hỏi Đồ Liên bên cạnh: “Đỗ Nhược không phải là đang tức giận đó chứ?”
Nhìn bóng lưng Đỗ Nhược rời đi, Đồ Liên cười cười, sau đó xoa đầu Trần Mộ Tư, nói: "Tiên sinh sẽ xử lý tốt việc này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.