Thời gian trôi đi, chớp mắt mấy tháng đi qua, đã tiến vào tháng Hai, trên núi Ô Sơn rất nhiều cây đều đã đâm chồi nảy lộc, một tia xuân ý đã lặng yên đến.
Dưới một gốc cây cổ thụ.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi, chánh thị tiến hành tham ngộ luyện hóa ma pháp lực.
Tiến vào minh tưởng trạng thái, Lâm Lôi rõ ràng cảm giác được chung quanh thân thể là một lượng lớn thổ quang điểm màu vàng, và lục quang điểm, hai loại quang điểm chính là không ngừng từ khắp các nơi bên ngoài thân thể tiến vào trong cơ thể, xuyên thấu qua cả cơ và các đốt xương, tinh thuần cuối cùng tụ tập tại giữa ngục trong khu vực Đan Điền.
Chỉ thấy ở giữa đan điền, tràn ngập các đám sương màu vàng cùng với các đám sương màu xanh.
Đám sương màu vàng này, đó là địa hệ ma pháp lực, còn đám sương màu xanh kia chính là phong hệ ma pháp lực.
"Hô." Chậm rãi phun ra một hơi, Lâm Lôi từ minh tưởng trạng thái trung khôi phục lại.
Vận trường bào màu nguyệt bạch Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười ngồi xuống ngay trên mặt đất, nhìn cảnh sắc bốn phía, nhìn thấy Lâm Lôi đã tĩnh, không khỏi cười nói: "Lâm Lôi, ngày mai ngươi đã xuất phát đi Ân Tư Đặc học viện, cứ như hôm nay vậy cố gắng nhé."
Lâm Lôi cũng cười tinh ranh nói: "Đức lâm lão gia gia, người chính mình hình như đã nói qua, người mạnh hay không, chính là từ bình thường mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, một khắc đều không được lơ là. Trường kỳ tu luyện, mới có thể đạt tới thực lực kinh người."
"hảo tiểu tử, Còn định dạy lại ta à." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười mắng.
"hề hề ..." Lâm Lôi nhếch miệng cười.
"Toa!" một đạo ảo ảnh màu đen đột ngột từ nơi xa chợt lóe rồi biến mất, hiện ra lại đã tới trên đầu vai Lâm Lôi, đúng là ảnh thử 'Bối Bối', tiểu Bối Bối lúc này hướng về mặt Lâm Lôi miệng nhép nhép, đồng thời chỉ vào xác thỏ hoang trên mặt đất.
Lâm Lôi vừa nhìn vẻ mặt tiểu Bối Bối này, đã biết.
"Muốn ta giúp ngươi nướng thịt à?" Lâm Lôi cười nói.
Bối Bối cuống quít gật đầu.
"Lâm Lôi." Bên cạnh Đức Lâm Kha Ốc Đặc tâm niệm truyền âm nói, "Tiểu ảnh thử này thực sự là quái dị đó, đã mấy tháng rồi, mà hình thể cũng không có một chút tăng trưởng, nếu đang thời kỳ còn bé thì lẻ ra phát triển phải rất rõ ràng mới đúng."
"Con đối với việc này cũng không rõ." Lâm Lôi lắc đầu.
Ảnh thử 'Bối Bối' hình thể không thấy tăng trường, thực ra ảnh thử 'Bối Bối' tốc độ di động đã gia tăng, nhanh hơn trước rất nhiều.
"Thực sự là khác thường." Đức Lâm Kha Ốc Đặc liếc liếc mắt một cái nhìn tiểu ảnh thử 'Bối Bối', lúc này Bối Bối không biết đang có một linh hồn quan sát nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
"Thời gian cũng không còn sớm, tiếp tục buổi huấn luyện ban đêm." Lâm Lôi đứng lên, cầm lấy xác thỏ hoang nhắm hướng chân núi đi xuống, Đức Lâm Kha Ốc Đặc bay kế bên, nhăn mặt nói: "Lâm Lôi, ngươi tương lai là ma pháp sư, bây giờ còn tiến hành chiến sĩ huấn luyện để làm gì?"
Lâm Lôi cười nói: "Đức Lâm lão gia gia, con phát hiện tiến hành chiến sĩ huấn luyện, có thể đề cao nghị lực, nghị lực gia tăng, cũng có thể đề cao tinh thần lực."
"Cái này ta đương nhiên biết." Đức Lâm Kha Ốc Đặc bất mãn nói, "Cái loại ... huấn luyện nầy ... là hình thức huấn luyện nguyên thủy nhất, tuy đề cao được tốc độ tinh thần lực, như làm sao so sánh với phương pháp 'Minh Tưởng' của ma pháp sư?"
Lâm Lôi ngậm miệng không nói gì.
Tiến hành chiến sĩ huấn luyện, để có thể đề cao tinh thần lực, bất quá chỉ là lấy cớ.
Lâm Lôi hiện nay vẫn như trước tiến hành chiến sĩ huấn luyện nguyên nhân chủ yếu chính là: "tương lai ta nếu có cơ hội phục dụng Long Huyết, thì có thể tu luyện Long Huyết mật điển, bây giờ phải rèn luyện thân thể để thân thể có đấu khí, có thể chịu đựng long huyết, rèn luyện cơ thể chính là trọng yếu. Ta sớm xây dựng nền tảng, tương lai tu luyện Long Huyết mật điển cũng sẻ nhanh hơn."
Kỳ thực Lâm Lôi rèn luyện nguyên tố thân hòa lực, mỗi ngày chỉ hao phí ít thời gian dùng để luyện hóa ma pháp lực.
Đại bộ phận thời gian đều chỉ dùng để minh tưởng rèn luyện tinh thần lực.
Chính là đem so với minh tưởng rèn luyện tinh thần lực, vô cùng mệt mỏi. Chiến sĩ rèn luyện chỉ xem như một loại thư giản nghỉ ngơi mà thôi.
Buổi sáng ngày thứ hai, cả Ô Sơn trấn rất nhiều cư dân đều tụ tập tại trấn nhỏ trên ngã tư đường, bọn họ đều là vì đi tiễn Lâm Lôi. Ô Sơn trấn có thể có một Ân Tư Đặc học viện ma pháp sư, tuyệt đối là chuyện vô cùng vinh diệu.
Cả Ngọc Lan đại lục, Ân Tư Đặc học viện một năm chỉ chiêu thu một trăm tên học viên.
Giờ phút này Lâm Lôi vẫn còn ở giữa Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ, Hi Nhĩ Mạn và một đám hộ vệ đều ở ngoài cửa phủ đệ, giữa tiền viện chỉ có Hoắc Cách, Lâm Lôi, Ốc Đôn cùng với quản gia Hi Lý.
"Lâm Lôi, hôm nay con đi Ân Tư Đặc học viện, chánh thức trở thành một Ân Tư Đặc học viên. Chờ con từ Ân Tư Đặc học viện tốt nghiệp ra, đã là một vĩ đại ma pháp sư lợi hại! Trước khi con đi, cha chỉ muốn nói -"ly biệt tiền tịch", Hoắc Cách trong lòng đã đầy bụng những điều muốn nói.
Trầm ngâm hồi lâu, Hoắc Cách nhưng lại chỉ nói rất đơn giản mấy câu: "Lâm Lôi, nhớ kỹ này tâm nguyện mấy trăm năm qua của Ba Lỗ Khắc gia tộc ta ..., nhớ kỹ sự sỉ nhục của Ba Lỗ Khắc gia tộc!"
Hoắc Cách sắc mặt có chút xanh lại.
"Con tốt nghiệp tối thiểu ít nhất củng là sáu cấp ma pháp sư, chỉ cần chăm chú khắc khổ tu luyện, trở thành bảy cấp ma pháp sư cũng không khó. Hơn nữa ngươi là song hệ ma pháp sư! bảy cấp song hệ ma pháp sư, tại Phân Lai vương quốc tuyệt đối là đại nhân vật, con sau này hoàn toàn có nắm chắc đoạt về gia tộc truyền thừa chi bảo, nếu ngươi không thể đoạt về, ta cho dù đã chết, cũng sẽ không tha thứ cho con." Hoắc Cách gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
"Ta cho dù đã chết, cũng không muốn tha thứ cho con!" Nghe câu nói này, Lâm Lôi trong lòng run lên. Trước khi rời đi, đây chính là cha muốn nhắc nhở mình.
"Cha, người yên tâm, nguyện vọng của cha củng sẻ là nguyện vọng của con, nhất định tương lai Ba Lỗ Khắc gia tộc truyền thừa chi bảo con sẻ đoạt lại, con xin thề!" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào phụ thân mình trịnh trọng cam đoan, trong cặp mắt lấp lánh ẩn chứa mục tiêu kiên định.
Hoắc Cách mắt sáng rực lên, dùng lực bàn tay to vỗ vỗ vào vai Lâm Lôi.
"Ta tin tưởng con, nhi tử!"
Ô Sơn trấn phía Đông trên con đường nhỏ, Lâm Lôi quay đầu lại nhìn, ở đó hơn mấy trăm gần một ngàn "thân nhân" - cố hương đưa tiễn chính mình, đứng đầu chính là cha cùng với đệ đệ 'Ốc Đôn'.
"ca ca, tái kiến." Ốc Đôn ra sức phất tay.
Nhìn cha cùng với đệ đệ, Lâm Lôi cũng dùng sức phất tay, con mắt cũng có chút đỏ lên.
"Cha, Ốc Đôn." Lâm Lôi trong lòng lộ vẻ không cam tâm.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lôi thực sự chưa từng rời khỏi gia đình một thời gian dài, lúc này đây, lại phải rời nhà trong thời gian rất dài lâu. Lúc này ngay cả ảnh thử 'Bối Bối' cũng nhu thuận trên vai Lâm Lôi không làm ồn, tựa hồ cũng biết giờ phút này Lâm Lôi tâm tình không tốt. Bên cạnh linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng đưa ánh mắt khuyến khích nhìn Lâm Lôi.
"Lâm Lôi, chúng ta đi thôi." Hi Nhĩ Mạn nói, trên lộ trình có thể sẻ gặp kiếp phỉ, Hi Nhĩ Mạn đi cùng cũng là để bảo vệ Lâm Lôi đi học viện.
Lâm Lôi không không nhìn lại về hướng cố hương, cuối cùng như trước quyết nhiên xoay người bước tới hướng Ân Tư Đặc học viện đi tới.
"Tạm biệt mọi người, tạm biệt cố hương."
Ngọc lan lịch năm 9991, cậu bé chín tuổi Lâm Lôi, mang theo tiểu ảnh thử 'Bối Bối ', và Ba Lỗ Khắc gia tộc hộ vệ đội đội trưởng Hi Nhĩ Mạn rời khỏi gia hương Ô Sơn trấn.