Bàn Long

Chương 204: Tuyệt cảnh




Khoa Đức quận thành, đây là một toàn thành trì bậc trung có thể chứa được hơn ba mươi ngàn người, được xem là một quận thành giáp giới giữa Tây Bắc hành tỉnh và Bắc Hải hành tỉnh, mỗi ngày lưu lượng người của Khoa Đức quận thành đều vô cùng lớn.
"Tới rồi."
Nhìn thấy toàn thành trì to lớn ở xa xa, Lâm Lôi dừng nhịp bước.
Lộ trình sáu tiếng hơn tám trăm dặm, nhưng hô hấp của Lâm Lôi lại không hề có chút rối loạn. Kì thực như vậy còn xa mới tới tốc độ cực hạn của hắn, đối với Hắc văn vân báo Hắc Lỗ mà nói thì đương nhiêu là càng dễ dàng hơn.
"Tới rồi, mặt trời còn chưa khuất núi." Tái Tư Lặc quay đầu nhìn về mặt trời đang lửng lơ ở bầu trời phía tây, cảm thán một tiếng.
Trong kí ức của Bội Lí trên thực tế có một địa chỉ rõ ràng, bởi vì Bội Lí định tự mình chạy tới Khoa Đức quận thành để nghênh tiếp.
Mà đám người Lâm Lôi, Tái Tư Đặc lại thuê một đình viện cách địa chỉ đó không xa.
Có tiền thì làm việc gì cũng xong!
Sau đó, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc lại an tĩnh tu luyện, chờ đợi đội ngũ áp giải đó tự chui vào lưới.
Mười mấy ngày sau, trên ngã rẽ cách Bắc Hải hành tỉnh hơn hai ngàn dặm, Thi Đặc Lặc cùng đội ngũ áp giải cuối cùng cũng đến phậm vị Bắc Hải hành tỉnh.
"Lọc cọc." Một nam tử dắt tuấn mã đến cạnh Thi Lặc Đặc, cung kính nói, "Đại nhân, theo tin tức thì tổng phụ trách của Tây Bắc hành tỉnh Bội Lí đã bị sát hại. Chúng ta có tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định hay không?"
Thi Lặc Đặc ngồi trên tuấn mã trầm mặc trong chốc lát, hờ hững đáp: "Tín ngưỡng của Bội Lí bá tước đối với Chúa là không thể nghi ngờ, hắn tuyệt đối không bội phản chủ. Tiếp tục lộ tuyến đã định."
"Dạ." Kỵ sĩ bên cạnh cung kính tuân lệnh.
Kỵ sĩ đó kì thực cũng không lo lắng.
Thứ nhất, Bội Lí bác tước đích xác là phần tử cuồng tín của Quang Minh giáo đình, tuyết đối sẽ không phản bội. Thứ hai, cho dù đối phương có thẩm vấn Bội Lí bác tước, tối đa cũng chỉ hỏi được một chút bí mật của Quang Minh giáo đình. Tuyết đối không hỏi ra được kế hoạch của áp giải tiểu đội.
Hà huống gì, trong đội ngũ lại có vị Thi Lặc Đặc cường giả này thì còn sợ gì nữa?
Đến tầm gần tối, đám người Thi Lặc Đặc cuối cùng cũng tới Khoa Đức quận thành, người trong Khoa Đức quận thành trước cái chết của Bội Lí sớm đã nhận được mệnh lệnh.
Bọn họ từ lâu đã đợi áp giải tiểu đội này.
"Chư vị đại nhân, các vị chiều nay sẽ nghĩ ngơi ở đây. Cơm nước đợi chút nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị chu đáo." Người phụ trách tại Khoa Đức quận thành cung kính nói.
Một vị cửu cấp cường giả nhìn hắn: "Gần đây, chỗ các ngươi không xảy ra tình trạng hỗn loạn gì chứ?"
"Không có." Gã phụ trách đó cung kính trả lời.
"Tốt, ngươi có thể đi được rồi, những người hầu chuẩn bị thức ăn cũng có thể đi, ở đây không cần các người." Cửu cấp cường giả phân phó.
"Vâng." Phụ trách nhân cung kính đáp.
Thi Lặc Đặc sau khi xuống ngựa, thong thả bước vào trong đình viện tìm một gian phòng rồi đi vào: "Tư Tạp La. Đến giờ cơm tối thì gọi ta." Nói xong đóng cửa lại.
Cửu cấp cường giả này cung kính nhận lệnh.
Tư Tạp La vốn là đội trưởng của áp giải tiểu đội này, bất quá khi Thi Lặc Đặc đã tới thì đương nhiên tất cả phải nghe theo Thi Lặc Đặc. Tạp Tạp La nhìn kĩ mỗi người hầu một hồi, phát hiện đều là người bình thường thì càng yên tâm.
"Đem bọ chúng ra." Tư Tạp La quát lên.
Năm huynh đệ trong xe ngựa lập tức bị áp giải xuống. May mà không gian trong thùng xe ngựa khá lớn, nếu không với khổ người của năm huynh đệ thì ngồi không được.
"Năm người các ngươi nghe cho cho rõ đây, nếu như ồn ào, lần thứ nhất chặt tay các ngươi, lần thứ hai thì cắt lưỡi." Tư Tạp La lạnh nhạt gắt.
Lập tức thuộc hạ của hắn lôi giẻ nhét trong miệng năm huynh đệ ra.
Năm huynh đệ tức giận nhìn Tư Tạp La, bất quá bọn họ biết Tư Tạp La là loại người đã nói là làm. Năm huynh đệ bọn họ cũng không ngu xuẩn đến mức tự chuốc lấy khổ.
"Tư Tạp La, rồi đến một ngày, năm huynh đệ chúng ta sẽ giết ngươi." Lão đại Ba Khắc trong năm huynh đệ lạnh giọng nói.
Tư Tạp La giễu cợt cười một tiếng.
Người khác không biết, nhưng hắn thì biết ... Năm huynh đệ này cuối cùng sẽ thành tái thể của Thiên sứ, còn linh hồn của năm huynh đệ đều phải phá diệt.
"Nếu như có cơ hội, ta lúc nào cũng hoan nghênh." Tư Tạp La hừ một tiếng.
Năm huynh đệ Ba Khắc sinh sống ở Bắc Vực thập bát công quốc, bọn họ đều là cô nhân, từ nhỏ được một lão đầu thu dưỡng rồi nuôi lớn. Bọn họ gọi lão đầu ấy là gia gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Gia gia có một tửu quán bình dân, đủ để dưỡng dục năm huynh đệ này. Năm huynh đệ từ nhỏ khí lực đã rất mạnh. Gia gia của bọn họ quá khứ cũng từng là một chiến sĩ trong quân đội, từ nhỏ đã bồi dưỡng bọn họ. Thiên phú của năm huynh đệ cao đến kinh người. Lúc gân mười tuổi thân thể đơn thuần đã đạt đến lục cấp. Hôm nay năm huynh đệ mới hơn ba mươi, thân thể đã đạt tới bát cáp địa bộ.
Sau khi gia gia chết, năm huynh đệ liền gia nhập quan đội.
Tại Bắc vực thập bát công quốc, năm huynh đệ này ở một trong những công quốc là những nhân vật anh hùng, ngạo nghễ dẫn dắt quân dội. Tranh đấu giữa các công quốc, bát cấp chiến sĩ đã được coi là cấp cao nhất, năm huynh đệ thân thể bưu hãn như vậy, lực lượng công kích thực đáng sợ.
Nhưng ...
Bọn họ cuối cùng bị người của Quang Minh giáo đình phát hiện, Quang Minh giáo đình lập tức phái hai cường giả gần đạt đến cửu cấp dẫn binh mã đến, bọn họ phản kháng, song người của Quang Minh giáo đình đã trực tiếp đem gia nhân của bọn họ toàn bộ sát tử.
Ba Khắc ngũ huynh đệ nhìn đám người này đầy cừu hận.
Trong năm huynh đệ vốn ba người đã có thê tử và hài tử, hai huynh đệ khác cũng đã có nữ nhân yêu thích, nhưng hiện tại người của Quang Minh đã đem toàn bộ giết hết cả.
"Người của bọn chúng tới rồi."
Mỗi ngày đều chú ý đến đình viện đó nên Lâm Lôi đã phát hiện, đình viện luôn luôn bỏ không cuối cùng cũng có người, hơn nữa nghe thấy tiếng người còn không ít.
Bích lục quang mang trong mắt Tái Tư Lặc lóe lên, cười tà dị: "Đợi mười mấy ngày rồi, rốt cuộc cũng đợi được. Lâm Lôi, khi nào thì chuẩn bị xuất thủ?" Lão thấy được rằng, bọn họ có ưu thế áp đảo, tùy lúc ra tay đều có thể thành công.
"Lúc đêm xuống." Lâm Lôi quyết định.
Tái Tư Lặc gật gật đầu.
Hắc văn vân báo Hắc Lỗ ở bên cạnh nằm trong đình viện chợp mắt, lặng im đợi đêm xuống, Khoa Đức quận thành càng lúc càng yên tĩnh, đợi đến lúc đêm khuya, toàn thành tựa hồ như không có bất kỳ một tiếng động nào.
Lâm Lôi đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở to đôi mắt.
"Xuất phát." Hắn nhìn Tái Tư Lặc bên cạnh, "Ngươi cẩn thận một chút."
"Yên tâm." Tái Tư Lặc tự tin cười đáp, "Ta hiện tại sẽ đem vong linh triệu hóa ra." Chỉ khoảng vài giây, lưỡng đầu kim mao bích nhãn cương thi đột nhiên xuất hiện trên không trung. Lại qua một chút, một nhân hình sinh vật thân mang hắc bào xuất hiện trong đình viện.
"Đây là?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn nhân hình sinh vật mặc hắc bào.
"Cửu cấp đỉnh phong Lão thi yêu." Tái Tư Lặc cười nói.
Lâm Lôi gật gật đầu, bên cạnh mình có nhiều cao thủ như vậy, đối phương lại chỉ có hai cửu cấp cường giả, thêm nữa là bản thân lại đánh lén. Trường chiến đấu này căn bản không có tính thách thức.
"Đi thôi."
Lâm Lôi trực tiếp nhảy qua bức tường của đình viện, Bối Bối, Hắc văn vân báo bám sát theo. Tái Tư Lặc, lưỡng đầu kim mao bích nhãn cương thi, lão thi yêu cũng đi theo.
Một lát sau thì đi tới bên ngoài tòa đình viện.
"Mọi người chia nhau hành sự, những thủ vệ trông coi năm huynh đệ ta sẽ giải quyết, sau đó mọi người giết tất cả những người trong các phòng gian khác." Lâm Lôi trầm giọng nói.
"Hành động."
oOo
Ba Khắc ngũ huynh đệ ở trong cùng một phòng gian, bên ngoài phòng gian có hai bát cấp chiến sĩ trông coi, hai người bọn chúng chỉ tùy ý nhìn xung quanh, chốc chốc lại trao đổi với nhau vài ba câu.
"Ý."
Hai người bọn chúng tại thời khắc đối diện với sinh tử, dường như có nhận biết liền nhìn sang bên cạnh. Nhưng bọn chúng chỉ kịp nhìn tấy hai đạo tử sắc quang mang yêu dị.
Sau gáy hai tên trào máu tươi.
"Vù!" Bối Bối, Hắc Lỗ, lão thi yêu, lưỡng đầu kim mao bích nhãn cương thi lập tức lao vào hướng các phòng khác, còn Lâm Lôi thì hỏa tốc xông vào phòng của ngũ huynh đệ.
Bước vào phòng gian, Ba Khắc ngũ huynh đệ kình ngạc nhìn quái vật vừa lao vào, toàn tân phủ đầy hắc sắc long lân, phần lưng và trán sắc nhọn lộ ra vẻ hung ác, đặc biệt là đôi con ngươi màu ám kim khiến người ta phải lạnh tim.
"Ngươi, ngươi là ai?" Ba Khắc dù lớn mật nhất nhưng từ tận đáy lòng cũng có chút chấn kinh.
Hồi đáp Ba Khắc là tử sắc kiếm mang.
"Phập!"
Sợi dây thừng màu ám kim đó dưới 'Tử Huyết Thần Kiếm' của Lâm Lôi, lần lượt đứt ra. Sau khi lĩnh ngộ 'Thế', Lâm Lôi sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm cảnh giới đã đạt tới một tầng cao mới.
'Thế' này bất phân vũ khí.
Quyền đầu cũng có thể dẫn khởi thiên địa chi thế, đao kiếm cũng có thể. Tử Huyết nhuyễn kiếm bản thân đã cực kỳ sắc bén, lại thêm đấu khí quán thông của Lâm Lôi. Phách khai sợi dây thừng đó thực dễ như trở bàn tay.
Dây thừng trói năm huynh đệ đều đứt ra, họ lập tức tức hiểu rằng người trước bắt vì cứu bọn họ mà đến. Còn chưa kịp nói cám ơn thì đột nhiên ...
"Cút!" Chỉ nghe thấy tiếng hét giận dữ.
"A" Một tiếng kêu thống khổ vang lên.
Lâm Lôi sắc mặt biến đổi, lập tức chạy vào trong đình viện. Chỉ thây lão thi yêu mặt hắc bào đang thống khổ rên rỉ trên mặt đất, địa bàn bên trong đình viện đã từng tấc từng tấc nứt ra, chứng tỏ đó là kết quả khi lão thi yêu bị đánh đập trên sàn, hơn nữa trên mặt đất còn có huyết dịch màu lục.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Lôi kinh ngạc hỏi.
Tái Tư Lặc cũng rất ngạc nhiên: "Không hay rồi, có cao thủ." Lão thi yêu là cửu cấp đỉnh phong cường giả. Hơn nữa thân thể nổi tiếng là cường hãn. Cường giả trong căn phòng đó đánh trong thương lão thi yêu, chúng tỏ là rất khủng bố.
"Bối Bối, Hắc Lỗ, vào đây." Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm quát.
Bối Bối, Hắc Lỗ hóa thành hai đạo hắc ảnh chạy vào trong đình viện, lúc này Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng đã bước ra. Lâm Lôi lại chăm chú nhìn vào trong căn phòng đó.
"Hừ."
Chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, một nam tử thể hình gày nhỏ từ trong phòng bước ra, mái tóc ngắn màu màu bạc giống như cương châm khiến cho nam từ càng cương nghị lạnh lùng hơn. Đặc biệt là đôi nhãn tình băng lãnh.
Thi Lặc Đặc lãnh mạc nhìn lão thi yêu: "Vong linh sinh vật?"
Ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi và Tái Tư Lặc, cười lạnh một tiếng nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Vong linh ma pháp sư Tái Tư Lặc, cùng với nhân vật đượi gọi là thiên tài, Long huyết chiến sĩ Lâm Lôi!"
Sự biến thân thành Long huyết chiến sĩ của Lâm Lôi, những nhân vật thượng tầng của Quang Minh giáo đình biết rõ vô cùng.
"Rất tốt, đều là đối tượng mà giáo đình muốn bắt, hôm nay ta tiện tay bắt luôn." Khóe miệng Thi Lặc Đặc hơi nhếch lên, lộ ra tiếu dung lạnh lùng.
"Xùy xùy" Long vĩ của Lâm Lôi lắc lư, đánh nát mặt đất.
Đột nhiên một đạo quang mang màu thổ hoàng che phủ cả mặt đất của đình viện, tất cả mọi người trong đình viện đều cảm thấy đầu óc quay cuồng, Tái Tư Lặc cũng phải quỵ xuống, nhưng đột nhiên trên người Tái Tư Lặc, lão thi yêu, lưỡng đầu kim mao cương thi, Bối Bối, Hắc Lỗ đều được bao bọc mởi một tầng hoàng sắc quang mang, bọn họ không còn chịu ảnh hưởng của trọng lực ấy nữa.
Địa hệ ma pháp - Trọng lực thuật.
"Quả nhiên đúng như những gì tài liệu đã nói, không những là Long huyết chiến sĩ mà còn là ma pháp thiên tài." Thi Đặc Lặc cười nói, "Trọng lực thuật này của ngươi là bát bội địa. Không ngờ rằng mới từng này tuổi, ngươi đã từ thất cấp ma pháp sư đạt tới bát cấp ma pháp sư cảnh giới. Đáng tiếc, một thiên tài như ngươi, hôm nay lại phải chết."
Thi Đặc Lặc từng bước từng bước đi về phía Lâm Lôi.
"Lên." Tái Tư Lặc hét lên một tiếng.
Lưỡng đầu kim mao cương thi lập tức đê hống nhất thanh, bước từng bước về hướng Thi Lặc Đặc, đồng thời đám người Tái Tư Lặc, Lâm Lôi ngầm hiểu nhau lập tức chạy ra bên ngoài.
Một đạo kiếm quang lạnh lẽo lóe lên.
Lưỡng đầu kim mao cương thi trực tiếp bị bị cắt thành hai nửa, ngã vào trong đình viện.
"Các ngươi muốn chạy ư?"
Rồi Thi Đặc Lặc trong thoáng trống đã phi tới khoảng không trước mặt đám người Lâm Lôi, y cứ thế đứng trên không trung, tay cầm thanh trường kiếm còn dính đầy máu của hai kim mao cương thi.
"Quả nhiên là Thánh vực cường giả." Tái Tư Lặc cười khổ một tiếng.
Kỳ thực vừa rồi nhìn thấy cửu cấp đỉnh phong lão thi yêu dễ dàng bị đánh trọng thương như vậy, Lâm Lôi bọn họ đã cảm thấy bất diệu, nhận thấy người này rất có thể là Thánh vực cường giả, hiện tại đã thấy quả nhiên là như vậy. Tốc độ phi hành của Thánh vực cường giả rất nhanh, bọn họ có muốn chạy cũng chạy không được.
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc quay sang nhìn nhau, đều minh bạch tình thế hiện giờ.
"Vốn cho rằng hành động lần này rất dễ dàng, không ngờ đột nhiên lại gặp một Thánh vực cường giả." Lâm Lôi cảm thấy không cam lòng, con ngươi màu ám kim cay nghiệt nhìn Thi Đặc Lặc. "Đành phải liều chết thôi."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.