Quý Lạc không ngờ lúc này hắn sẽ tỉnh lại, còn bị bắt đúng lúc.
“Tiên...... Tiên Tôn.”
Dung Ngọc ôm sát cô, mặt cô liền kề với cổ hắn, làn da ấm áp của hắn khiến Quý Lạc cảm giác thoải mái, thật tốt, hắn đã đến rồi.
“Ngủ thêm lát nữa đi.”
“Ừm.”
Quý Lạc nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.
Chờ lúc cô tỉnh lại, Dung Ngọc đã không còn bên cạnh, cô vội ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình lại nằm trong một đóa hoa.
Đóa hoa này không biết là làm sao mà vô cùng lớn, nhụy hoa cũng có thể đỡ được trọng lượng của cô, hơn nữa cánh hoa cũng rất cao, Quý Lạc ngồi dậy thì không nhìn thấy bên ngoài, chỉ đành phải đứng lên.
Dưới chân là sự mềm mại, suýt nữa Quý Lạc đã không đứng được, cuối cùng phải vịn lấy cánh hoa bên người mới đứng vững.
Cô nhón mũi chân nhìn tình hình bên ngoài, bên ngoài vẫn giống như lúc trước, đất đai đều vô cùng cằn cỗi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài ngọn cỏ thưa thớt sinh trưởng bên nhau.
“Tiên Tôn?”
Cô thử gọi Dung Ngọc, sau khi gọi hai tiếng thì nhận ra hắn không ở gần đây, có chút thất vọng, chờ cô xoay người lại thì phát hiện Dung Ngọc đã đứng ở phía sau cô.
Có một người bỗng nhiên xuất hiện khiến Quý Lạc sợ tới mức lui về sau hai bước, Dung Ngọc thấy cô trẹo chân, sợ cô té liền vội vàng giữ chặt cô lại.
“Chúng ta còn ở dưới vực sâu sao?”
“Ừm, nơi này có chút khác ngoại giới, tuy ta có thể tiến vào, cũng có thể sử dụng pháp thuật, nhưng lại không thể dùng pháp thuật đưa ngươi ra ngoài, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính chúng ta tìm được trận nhãn.”
“Ý người là, sở dĩ chúng ta không thể sử dụng pháp thuật đi ra ngoài, là bởi vì ở đây có trận pháp?”
Hiếm khi cô thông minh được một lần, Dung Ngọc giữ chặt cô, trong chớp mắt liền đi ra khỏi đóa hoa.
Sau đó cô thấy Dung Ngọc duỗi tay ra, đóa hoa kia lập tức bắt đầu thu nhỏ lại, đóa hoa màu trắng, tầng tầng cánh hoa xếp chồng lên nhau, nhìn từ bên ngoài thì vô cùng đẹp.
Quý Lạc nhận ra loại hoa này, hoa này là hoa thược dược, cô nhớ rõ lúc trước đã từng ngửi thấy mùi hương này trên người Dung Ngọc.
Hoa thu nhỏ lại đến kích cỡ bàn tay, sau đó bay đến trên tay Dung Ngọc, dần dần biến mất.
Thứ này, không phải giống lều bạt mang theo người đấy sao?
Không, tiện hơn lều bạt mang theo người nhiều.
“Tiên Tôn đây là pháp khí gì vậy?”
Cô cũng không hỏi gì khác người, nhưng cô cảm giác sắc mặt của Dung Ngọc bỗng thay đổi, sau đó liền tránh đi chủ đề này.
“Lần sau ta không ở đây thì đừng có chạy lung tung.”
Trong giọng nói của hắn có ý khiển trách, Quý Lạc cũng biết lần này là do cô sai, cũng không có bác bỏ lại, lúc này, cô bỗng nhiên nhớ tới Cẩm Thanh.
“Cẩm Thanh đâu?”
Dung Ngọc thấy cô còn nhớ Cẩm Thanh, thiếu chút nữa là bị tức chết, “Hắn ta nói muốn đi một mình, nếu ngươi muốn tìm hắn thì đi đi.”
Nói xong, Dung Ngọc đi vài bước về phía trước, phía trước rất trống vắng, bóng dáng màu trắng kia đứng ở đó, khẽ cúi đầu.
Quý Lạc vội vàng chạy tới giữ chặt tay hắn, “Tiên Tôn, ta không đi, ta và người ở bên nhau.”
Nếu Cẩm Thanh tự đi, vậy cô cũng không cần phải trở về tìm hắn, dù sao bọn họ cũng không phải người một đường, nếu Tiên Tôn biết chuyện này, chỉ sợ Cẩm Thanh càng không kiếm lời được.
Trong lòng cô nghĩ rất tốt, chỉ là Dung Ngọc đã sớm biết.
Dung Ngọc nhếch khóe miệng lên, trên mặt toàn là nụ cười sau khi được như ý, xem ra ở trong lòng củ cải, vẫn là hắn tương đối quan trọng, cũng không uổng phí hắn chạy đi một chuyến này.
Nếu như mới nãy cô thật sự muốn đi tìm Cẩm Thanh, vậy hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm nửa phần sống chết của cô nữa.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Năng lực kiềm chế của Dung Ngọc rất mạnh, mỗi bước hắn đi, đều có lợi nhất đối với hắn, đương nhiên như vậy cũng rất nguy hiểm. Ví dụ như bước mới nãy đó, Quý Lạc rất có lẽ sẽ thật sự đi tìm Cẩm Thanh. Nhưng hắn đang đánh cuộc, ở trước khi hắn chưa xác định được Quý Lạc hoàn toàn thích hắn, hắn cần phải kiềm chế được trái tim của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, cách bước đó cũng không còn xa nữa.
Hắn cần phải khiến cô chủ động, ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh hắn.