[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 2: Khu Thương




May mắn, chính mình quyết đoán thỉnh người thu lưu, nếu không sẽ đối mặt với mưa gió lạnh lẽo bên ngoài, rất thảm! Quan Thuyền hữu hảo đem đồ ăn vặt còn lại đều mở ra mời Kiều Vọng Song ăn. Nội tâm của tiểu Song giờ phút này khổ sở không có người hiểu, may mà giờ phút này vẫn có người cùng với mình... Tỷ tỷ bên cạnh bộ dạng thật sự xinh đẹp linh nhã, siêu việt hơn so với tất cả những người nàng từng gặp qua. Yên lặng nhìn dung nhan đang cười khẽ của nàng, nhất thời si mê kinh ngạc.
Quan Thuyền vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn, cười nói: "Nhìn cái gì đấy, mau ăn đi! Đúng rồi muội có biết mưa sẽ kéo dài bao lâu không? Tỷ mượn phòng bếp đun chút nước ấm có thể chứ?"
Kiều Vọng Song lấy tóc che đi hai tai ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ăn cơm chiều xong, muội giúp tỷ tỷ đun vậy."
"Thật sự là hảo hài tử." Nàng lại cười tủm tìm sờ đầu của tiể Song. Nơi này giờ là mùa thu, trên người nàng chỉ có một lớp áo, thật sự không chịu được gió thu lạnh, muốn mở miệng mượn Kiều Vọng Song một chiếc áo nhưng lại thấy cô bé cũng chỉ có một chiếc áo vải thô màu vàng đệt bằng cây gai. Hẳn là còn khó chịu đựng hơn mình.
Tình cảnh trước mắt rõ ràng như thế, nhà của tiểu Kiều cô nương thật sự khó khăn.
Kiều Vọng Song khẽ nhảy xuống giường, lôi kéo cánh tay áo của nàng, đi về hướng vách tường đen xì. Nơi này nối liền với gian phòng bếp. Vài cái bếp lớn đen thui, mấy thứ đồ nấu ăn xa lạ nàng không biết. Thật sự thấy bếp núc lạnh lẽo.
Cô bé khom người ngồi xổm xuống bếp, từ trong đống bụi rậm lấy ra đá đánh lửa, đập vào nhau mấy cái, nhét rơm rạ cho vào trong bếp. Trong phòng cuối cùng có chút ánh lửa, cô bé liên tục lấy rơm rạ, nhét vào bếp, lửa chậm rãi bùng lên. Trơng ánh mắt của Kiều Vọng Song có chút ánh sáng, vỗ vỗ lên một cái ghế bên cạnh, ý bảo Quan Thuyền ngồi cạnh bếp: "Tỷ tỷ ngồi ở đây, sưởi ấm một chút."
Một cô bé xa lạ đối với mình chăm sóc chiếu cố như vậy, nói không cảm động là giả. Quan Thuyền đi qua chân thành cười cảm tạ nàng. Ở trước bếp quả thật ấm áp hơn nhiều. Kiều Vọng Song đem nồi treo ở trên tường gỡ xuống, dùng bàn trúc cọ rửa qua, lấy từ trong vại nước hai gáo nước. Cái nồi bị hun lên bốc ra đầy khói đen.
Quan Thuyền nhìn động tác thành thục của cô bé, nội tâm đem bản thân vô dụng khinh bỉ một phen, đề nghi nói: Tiểu Song, tỷ giúp muội nhóm lửa đi?"
"Ân." Kiều Vọng Song đáp ứng một tiếng, đứng ở bên cạnh bếp có chút khó xử. Trong nhà không có cái gì mới mẻ để ăn. Tiền đã sơm tiêu hết để trị bệnh cho mẫu thân. Mấy ngày trước còn làm đám tang, những thứ còn thừa, nàng không muốn lấy cho Quan Thuyền ăn. Quan Thuyền nhìn ra khó xử của nàng, mim cười: "Mưa lớn như vậy, cũng không biết ăn cái gì. Muội không ngại ăn mì ăn liền của tỷ đi?"
"tỷ tỷ thật xin lỗi." Kiều Vọng Song đột nhiên cúi đầu sụt sịt, trong lòng vừa xấu hổ, tự ti, cắn rứt. Làm sao có đạo lý chiêu đãi khách nhân, còn ăn đồ ăn của người ta? Tỷ tỷ này vừa thấy đã biết không phải là nữ nhân phải chịu khổ ở nông thôn. Đem đồ ăn thừa người ta đã ăn hâm nóng lại cho nàng ăn, nàng nhất định rất khó chịu.
Quan Thuyền kinh ngạc nhảy dựng, mới vừa nhận thức nhau, cô bé làm sao đã xin lỗi nàng? Vội vàng khuyên bảo: "Tiểu Song, muội không thích ăn thì thôi. Muội thu lưu tỷ, như thế nào lại thực xin lỗi tỷ. Chúng ta tùy tiện nấu cái gì cũng được. Hơn nữa không ăn một bữa cơm chiều đối với tỷ cũng không tính là cái gì."
Kiều Vọng Song lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ sao có thể không ăn cơm đâu!" Nàng nhìn về phía hai túi mì ăn liền của Quan Thuyền, nghi hoặc hỏi: "Nấu như thế nào?"
Quan Thuyền cười nói: "Nếu không muội nhóm lửa, để tỷ nấu?"
Nàng gật đầu, hai người thay đổi vị trí. Kiều Vọng Song lấy thêm rơm rạ, mở nồi nước vừa đun, Quan Thuyền xé gói mì, đem bỏ vào nồi, hỏi Kiều Vọng Song đang bị ánh lửa chiếu: "Trong nhà có rau xanh sao?"
"Bên tay trái của tỷ tỷ, bên trong bồn đá, đã rửa qua rồi.'
"Hảo." Quan Thuyền đem loại rau không biết tên bỏ vào nồi, nhúng qua một lần,vớt lên để vào trong chén. Tiếp theo lại đem cho mì vào. Kiều Vọng Song nghe thấy động tĩnh trong nồi, hit hít cái mũi. Khuôn mặt nhoe nhắn đột nhiên ngẩng lên, thanh âm so với lúc trước trong trẻo hơn không ít: "Tỷ tỷ thơm quá."
"Đúng vậy, rất thơm." Miệng nàng đồng ý một câu, thầm nghĩ: Đây chính là thực phẩm khiến cho bao nhiêu người vừa yêu vừa hận. Đặ biệt thích hợp với loại người lười như nàng. Đương nhiên, nàng là loại người kiêng an, nếu ăn nhiều cũng sẽ chán ngấy. Nếu như không cần, không ăn. "Tốt lắm, tỷ đem mì vớt ra, Đun nước phải đổi sang nồi khác sao? Có muốn tắm trước không?"
"Tỷ tỷ ăn trước, còn lại để cho muội đi." Kiều Vọng Song đứng lên lại đổi vị trí với nàng. Quan Thuyền giữ chặt nàng lại: "Muội lấy thêm bát ra, chúng ta mỗi người một nửa."
Kiểu Vọng Song không hề động đậy, không lay chuyển được kiên trì của nàng, lại lấy ra một cái bát nữa. Quan Thuyền đem rau xanh, cùng mì chia mỗi người một nửa. Đẩy đẩy nàng ngồi trở lại bên bếp, chính mình động thủ ăn rau trước, nhẹ nhàng thở dài: "Tỷ lúc còn nhỏ ở bên nhà bà ngoại, ngồi xổm bên bếp để bà ngoại nướng cá cho. Nhiều năm không hề trải qua chuyện như vậy. Quả thực mau quên cảm giác này rồi. Thật sự là hạnh phúc a!"
Kiều Vọng Song có chút không hiểu, không biết trả lời nàng như thế nào, cúi đầu chậm rãi ăn bát mì thơm ngon dị thường này. Ngoài bếp to còn có một bếp nhỏ, nhân tiện còn lửa, đem đun nước. Hai người ăn mì xong, Kiều Vọng Song đi rửa bát, sau đó đi tìm một cái bồn gỗ múc nước cho nàng rửa mặt. Quan Thuyền rửa tay rửa mặt, sau đó lại đổi một bồn nước khác rửa chân, Sau đó không có việc gì ngồi trên giường ngủ.
Nói ra trong lòng nàng có chút bóng ma, giường của người mới chết a! Cát vàng trong chăn, trong phòng lạnh buốt chỉ có một cô bé ------ Chính là thấy cô bé vì chiếu cố vị khách là nàng đay mà quay đi quay lại. nàng thật sự không tốt biểu hiện ra vẻ mặt khác thường. Kiều Vọng Song tự mình rửa mặt rồi đi qua, buông tóc không dài lắm xuống. Trước kia nàng cắt tóc đổi tiền mua thuốc cho mẫu thân, dù sao nàng chính là nữ tử.
Thấy Quan Thuyền vẫn nhíu mày không được tự nhiên đứng ở trong phòng, tâm tư mẫn cảm như nàng, tự nhiên hiểu được vì sao vị kiều khách này cố kỵ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mọi thứ của mẫu thân đều đã đốt, đệm chăn cũng đã đổi qua... Tỷ tỷ nếu không quen, muội mang tỷ đi nhà trưởng thôn ở nhờ vậy, giường nhà nàng mềm mại hơn một chút."
Quan Thuyền là sao nói ra lời khó nghe hơn được, cũng không tin tưởng nhà trưởng thôn còn tốt hơn, mỉm cười nắm bả vai cảu nàng cùng nahu ngồi xuống giương: "Tỷ là có chút không quen, cho nên sẽ nhờ muội theo giúp tỷ thôi."
Trong phòng không có đèn, hai người rất sớm đã nằm ngủ. Giường này thật sự là vừa lạnh lại vừa cứng. Quan Thuyền có chút không quen run rẩy lên, đặc biệt muốn đem toàn bộ chăn trùm kín lấy mình. Cô bé bên cạnh nằm thẳng tắp, quy củ đến không động một chút. Chăn lại chật hẹp, nàng lại không biết xấu hổ được một tấc lại tiến thêm một thước, chủ động hướng lại gần người Kiều Vọng Song, cười nói: "Rất lạnh chúng ta lại gần nhau một chút. Như thế này nếu tỷ kéo chăn, muội liền véo tỷ một cái. Đánh thức tỷ cũng không sao, dù sao muội cũng đừng bị lạnh."
"Tỷ tỷ..." Tiểu Kiều cô nương vừa cất tiếng, nước mắt chảy xuống, tựa đầu dựa vào vai cảu Quan Thuyền khàn giọng nức nở. Nữ tử mười ba tuổi là nên có đảm đương, nhưng phụ tử mẫu bệnh, đệ đệ ở nhà người khác chịu khổ. từ dó gánh nặng của nàng cũng dũ phát trầm trọng. Nàng từng ngày một cắn răng cố gắng kiên trì. Hiện giờ ngay cả mẫu thân cũng đi, nàng thương tâm đến mức chỉ còn một mảnh chết lặng.
Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một nữ tử ôn ngôn nhuyễn ngữ, tươi cười rực rỡ, cho nàng ăn thứ ngọt ngào gì đó, còn không tức giân cùng nàng ở trong căn nhà này. Quả thực đây là người tốt đẹp nhất mà nàng từng gặp trên đời này. Đáy lòng tích tụ nỗi đau toàn bộ bị giải khai, chỉ còn có phương thúc nguyên thủy nhất để phát tiết.
Quan Thuyền nhẹ nhàng ôm lấy nàng, một bên chậm rãi vỗ về lưng của nàng, mềm nhẹ dỗ dành: "Tiểu Song, muội đem thương tâm khóc hết ra đi. Bất quá, từ ngay mai trở đi muội phỉa học cách để mỉm cười đó. Muội còn là một cô bé, nhân sinh vừa mới bắt đầu thôi. Chờ muội quẳng được cục nợ, về sau sẽ có vô số kinh hỉ đang chờ muội đó.'
Tất cả mọi người cho rằng nàng đã lớn, nhưng nàng lại vẫn cho rằng mình là tiểu cô nương. Kiều Vọng Song khóc thật lâu, hai mắt đẫm lệ, mơ màng nhìn về phía nàng: "tỷ nói thật?"
"Ân."
Cô bé lại rơi lệ, toàn bộ thấm ướt ở hõm vai của Quan Thuyền. Kiều Vọng Song đưa tay lau nước mắt, thật cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ sẽ theo giúp muội sao?"
Bị ngữ khí bí ẩn lại mang theo khát vọng trịnh trọng hỏi, Quan Thuyền sờ sờ đầu của nàng, nghiêm mặt nói: "Tỷ không biết, bất quá thời điểm tỷ còn ở trong này, nhất định tỷ sẽ cố gắng hết khả năng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.