Mà ngay lúc này đây, Ký Như Vân nhìn Trần Thương bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc...
Sau một lát, Ký Như Vân bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn lão Tần nói: - Lão Tân, ông nhìn tiểu Trần mặc bộ quần áo kia kìa?
Tần Hiếu Uyên sững sờ: - Chà, thật đẹp trai! Tiểu tử này mắt nhìn không tệ?
Ký Như Vân liếc mắt: - Tôi nói ông nhìn quần áo, ông có cảm thấy... Nó có chút quen mắt không?
Tần Hiếu Uyên được Ký Như Vân nói, lập tức khẽ nhíu mày: -Nó? Hình như nó thật sự có chút quen mắt, tôi đã thấy ở đâu đó...
Bỗng nhiên, lão Tân vỗ đùi, mặt biến sắc!
Chẳng lẽ....
....
Sau khi lão Tần thấy bộ quần áo, lập tức tức giận tê cả da đầu!
Tên tiểu tử hỗn trướng này, bộ đồ vét cậu ta mặc trên người không phải là bộ đồ vét của ông à?
Bộ quần áo này thế chính là bộ quần áo thương hiệu xa xỉ duy nhất của lão Tần, lúc ấy phải cắn răng lòng đau như cắt đồng dạng mới cam lòng bỏ tiền mua, nó được mua cho mục đích đặc biệt là vì khi đó được nhận phần thưởng từ chuyên gia của Hội đồng nhà nước!
Lúc ấy, lão Tân thật sự là đã đau lòng một thời gian dài!
Sau khi trở vẽ, lão Tân cũng không nỡ mặc thêm một lần nữa.
Bộ quần áo đó được giặt giữ sạch sẽ, chỉnh lại cẩn thận, treo trong tủ treo quần áo cất kỹ!
Tuyệt đối không nghĩ tới, bộ quần áo ngay cả mình cũng không nỡ mặc, lại bị tiểu tử ngu ngốc này mặc lên người, nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên ngoài tức giận chính là tức giận không thể giảm bớt.
Đang muốn xoay người quở trách Ký Như Vân, nhìn xem bà ấy đã nuông chiêu con gái thành ra gì rồi.
Thế nhưng là khi quay đầu lại, chợt phát hiện Ký Như Vân mang trên mặt mang đầy ý cười, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Trông thấy Tân Hiếu Uyên xoay người lại, Ký Như Vân bỗng nhiên cười nói ra
- Lão Tần, ông nhìn xem, đó chính là bộ kia đồ vét của ông!
Tần Hiếu Uyên lặng lẽ gật đầu:
- Tôi nhìn thấy rồi!
Ký Như Vân cười nói ra:
- Chậc chậc, thật sự là người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, ngày thường nhìn tiểu Trần mặc toàn những trang phục bình thường, hôm nay nhìn thấy tiểu Trấn mặc cả người là đồ vét nhìn rất có tinh thần, đại khí!
- Tôi muốn nói với ông, bộ quần áo này ông mặc so với tiểu Trần, thì tiểu Trần mặc vào nhìn đẹp trai hơn nhiều!
Ký Như Vân vừa nói vừa cười, thật tình không biết lúc này mười hai dây thần kinh đối nghịch của Tần Hiếu Uyên không kìm được run tẩy, lúc nào cũng có thế có giật!
Tức chết ông mà!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Tên trộm Trần Thương, lão..
Ngay tại lúc, Tần Hiếu Uyên đang nghĩ nên xử trí Trần Thương như thế nào, thì trông thấy Ký Như Vân
bỗng nhiên quay người, cười tủm tỉm cười nhìn chăm chấm ông nói:
- Có chuyện gì? Ông tức giận à?
Tân Hiếu Uyên hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nhìn vào thần sắc khuôn mặt không cần nói cũng biết!
Ký Như Vân cười nói:
- Được rồi, cái này cũng không phải là tiểu Trần người ta cố ý muốn mặc quần áo ông, nếu ông muốn trách thì trách con gái tốt của ông.
Tân Hiếu Uyên khi nghe đến cô gái, lập tức ỉu xìu!
Ngụy biện nói:
- Con gái của tôi sao tôi lại không biết, chắc chắn là bị tiểu tử kia làm hư Duyệt Duyệt rất hiểu chuyện.
Ký Như Vân bị dáng vẻ tự lừa mình dối người của Tân Hiếu Uyên chọc cười:
- Được rồi được rồi, sao lại có thể tức giận vì một chuyện nhỏ chứ?
- Không phải chỉ là một bộ quần áo à? Hôm nào chúng ta đi mua một bộ khác tốt hơn, lại nói, tiểu Trần người ta cũng chỉ là mượn ông bộ quần áo mặc một ngày để cứu nguy, ông xem một chút dáng vẻ keo kiệt này của ông, ông còn làm viện trưởng đấy.