Điều này rất cần thao tác tinh tế vi diệu cùng dùng lực nhẹ nhàng.
Cẩn thận!
Cẩn thận!
Đây cũng là lý do vì sao Lý Bảo Sơn yên tâm để -Trần Thương làm, vì ông biết rõ, đôi tay này của Trần Thương, vô cùng xuất sắc.
Trần Thương cầm dao phẫu thuật trong tay, biểu hiện màu đỏ trong mắt biến thành màu đen từng chút từng chút loại bỏ khu vực xung quanh.
Quá trình này, toàn bộ đám người trong phòng đều gấp gáp căng thắng!
Có hai chủ nhiệm đứng bên người Trần Thương, cũng không dám thở mạnh.
Thời gian, tóm lại phải cẩn thận.
Cách lúc bắt đầu phẫu thuật, đã qua gần hai giờ.
Trần Thương đã thao tác tỉ mỉ hai giờ, cho dù là bất cứ thứ gì, đều phải cảm khái.
Cắt bỏ xong, cần buộc ga-rô mạch máu, bước này. cần Đào Mật đến phối hợp.
Trần Thương cắt bỏ, Đào Mật buộc ga-rô, hai người hợp tác với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, quá trình phẫu thuật cũng trôi chảy!
Cuối cùng, cắt bỏ lá lách hoàn tất, cần khâu lại.
Mà Trần Thương thật sự hơi mệt mỏi, khom người vặn cái lưng, sau khi buông dao phẫu thuật xuống, uốn éo người, anh không lập tức phẫu thuật dùng chức năng Bạch Khâu n khôi phục kỹ năng, dù sao trận cấp cứu này, còn phải tiếp tục tất lâu.
Lý Bảo Sơn thấy thế, nói:
- Tôi tới ngay đây.
Trần Thương không dám từ chối.
Lý Bảo Sơn khâu lại lá lách làm mấy trăm lần, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Sau khi xử lý lá lách xong, còn đối với ổ bụng trong những cơ quan nội tạng khác cũng căn tiến hành chữa trị.
Tiếp theo cần thao tác nối lại đường ruột.
Lúc này, bỗng nhiên Lý Bảo Sơn buông chỉ khâu trong tay xuống, nhìn Trần Thương, hơi do dự.
Dù sao, anh đã thấy qua Trần Thương khâu lại đường ruột, làm rất tốt.
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn nhịn không được lắc đầu, trong lòng tự giễu.
Chính mình thân là chủ nhiệm, lúc nào lại học cách nhường việc khó đến trên người lớp trẻ!
Lý Bảo Sơn ông đường đường là một trong bốn người tài giỏi nhất khoa cấp cứu tỉnh Đông Dương, cũng không phải kiểu này.
'Đều do thẳng nhóc này, thực tế quá ưu tú.
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn nhịn không được cười lên một tiếng, trên người toả ra một loại khí thế tự tin.
Vào giờ phút này chỉ là một cái ổ bụng cũng không thể khiến người ta bớt lo, đường ruột hỗn loạn, còn một đoạn trong lồng ngực!
Cơ hoành đã bị vỡ!
Lúc này, Lý Bảo Sơn lộp bộp một tiếng, chuyện xấu, cơ hoành cùng đường ruột cần phải vá cùng lúc, mà bản thân đồng thời lại không am hiểu vá cơ hoành.
Nên làm sao đây?
Mà lúc này đây, Trần Thương ngồi nghỉ nửa giờ, khôi phục lại thể lực, chủ động nói:
- Chủ nhiệm, để tôi đến vá cơ hoành, ông đến phụ vá đường ruột, được không?
Câu nói này, lập tức khiến cho trong lòng Lý Bảo Sơn sững sờ:
- Cậu còn biết vá cơ hoành?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm! Biết.
Đào Mật và chủ nhiệm khoa gây tê bên cạnh đã sớm thấy choáng.
Thắng nhóc này... Thật sự là đến từ đại học y bình thường à?
Trần Thương nói với chủ nhiệm, họ cũng không thể không tin, trừ bỏ tóc nhiều một chút thì có khí chất giống với chủ nhiệm hơn, ngoài ra không chút nào yếu kém.
Hơn nữa, còn là một tên cà chớn của đại học y!
Cái gì cũng biết, biết vá lá lách, biết phẫu thuật màng tim, biết khâu lại mạch máu, không nghĩ tới cũng biết vá cơ hoành!
Đây rốt cuộc là kiểu quái vật gì!?