- Vì vậy, đội không vui, và kế hoạch đã bị hoãn lại.
- Sau đó, phương pháp Thang ra đời. Lúc đó, tôi ba mươi lăm tuổi
- Vương Ngọc Sơn lớn hơn tôi một tuổi và trở thành giám đốc phẫu thuật bàn tay tại Bệnh viện thứ sáu của thành phố. Ông đã dẫn dắt đội phẫu thuật bàn tay, dẫn dắt đồng đội đi đến vinh quang và đỉnh cao, và trở thành bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình và phẫu thuật tay hàng đầu ở Trung Quốc!
- Thường Hồng Lệ bằng tuổi tôi, Cố Hồng Mai nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi. Cô ấy đã theo Thường Hồng Mai từ Hiệp Hoà đến Tích Thuỷ Đàm, khiến phẫu thuật bàn tay của Tích Thuỷ Đàm thành một chuẩn mực ở phía Bắc.
Nói về điều đó, nước mắt của Thang Kim Ba đã bị xóa nhòa.
Lý Vũ chưa bao giờ nghe giáo viên nói vẽ những điều này, và không bao giờ biết rằng có những điều đáng quên này.
Thang Kim Ba nhìn Trần Thương,
Cười cười nói: - Nhìn thấy công việc của cậu, nói sự thật, khiến tôi nhớ đến chúng tôi của lúc trước, những người làm việc cùng nhau vì, nhưng... cậu cao hơn so với sự khởi đầu của chúng tôi, tiểu Trần, tôi thực sự hy vọng cậu có thể nhận được điều này. Làm tốt mọi thứ và khâu cơ kiên thật tốt.
- Đây... là con đường chúng tôi chưa bao giờ đi qua!
Nói một cách dễ hiểu, vì một số lý do, Trần Thương, Giang Đạo và Lý Vũ đều xót một cái.
Trần Thương cầm ly lên và nói với Thang Kim Ba: - Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!
Giang Đạo và Lý Vũ nhanh chóng nâng ly: - Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!
Thang Kim Ba khẽ mỉm cười: - Tôi nên kính các cậu!
Sau khi uống quá nhiều, Thang Kim Ba đã say.
Trên đường trở về khách sạn, anh ta đã khóc: - Vương Ngọc Sơn, anh là thẳng khốn, bao nhiêu năm rồi
anh đã không trả lời điện thoại của tôi à? Chết tiệt... Anh tưởng anh không gọi cho em thì em sẽ gọi cho anh ư?
- Thường Hồng Lệ! Cô lúc trước nói rồi mà
- Hồng Mai... Công việc mà chúng ta kiên trì, bây giờ có những người trẻ tuổi mới tiếp quản!
Dìu giáo sư Thang trở về khách sạn, Trần Thương không nỡ buông tay.
Giang Đạo thậm chí còn không biết rằng giáo viên đã có một thời gian hỗn loạn như vậy.
Trần Thương nhìn giáo sư Thang đang ngủ và khóc trên giường, và đột nhiên một thứ gì đó trong trái im anh gọi là trách nhiệm và sứ mệnh.
Thế hệ của Giáo sư Thang đã đặt nền tảng vững chắc cho chúng ta.
Có lẽ, cây cờ tiếp theo, là do chúng ta vác lên?
Nghĩ đến đây, Trần Thương liếc nhìn Giang Đạo. Lúc này, đôi mắt của Jiang Tao đỏ hoe, anh ta cũng uống nhiều rồi
Khi rời khách sạn, Lý Vũ kêu Trần Thương và nói nghiêm túc: - Giáo sư Trần, tôi sẽ tốt nghiệp vào năm tới, tôi.... tôi muốn theo anh!
Trần Thương bị sốc: - Anh đợi em!
Lý Vũ gật đầu và quay trở lại phòng khách sạn, nhìn giáo sư say rượu và khóc, lần đầu tiên cảm thấy đau khổ.
Anh thầm thì: - Thưa thầy, phần còn lại của con đường, con sẽ hoàn thành giúp thầy!
Trên đường vẽ, Giang Đạo bất ngờ nói: - Trần.... Giáo sư!
Trần Thương bị sốc: - Cậu gọi tôi à?
Giang Đạo gật đầu: - Ừm!
Trần Thương cười ngượng nghịu: - Lạ thật.
Nhưng mà không quan trọng, gọi là gì cũng không quan trọng.
Giang Đạo nói: - Tôi sai rồi!
Trần Thương mỉm cười, có lẽ.... anh biết Giang Đạo nói cái gì.