Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 56:




Trần Thương nhìn đám người, cũng chưa quen thuộc, hắn không phải lĩnh vực bác sĩ thẩm mỹ, hiểu rõ đối với bác sĩ thẩm mỹ giới hạn ở Trương Chí Tân và Từ Nhu, về phần lĩnh vực làn da càng là không quá quen thuộc, hắn chỉ là một tiểu bác sĩ khoa cấp cứu.
Nhưng, cái này cũng không ảnh hưởng hắn phát huy.
Hắn ngẩng đầu nói: "Chào mọi người, tiếp xuống ta nói ý nghĩ của mình.". Nha𝓷h‎ 𝓷hất‎ tại‎ ⩵‎ trùmtru‎ yệ𝓷.V𝓷‎ ⩵
"Vết thương của vị tiểu thư này mọi người cũng đã nhìn thấy, kỳ thật cũng không nghiêm trọng lắm, khâu lại phổ thông thì cân một bác sĩ ngoại khoa cũng có thể làm được, thế nhưng để làm đến trình độ của một bác sĩ thẩm mỹ, độ khó rất lớn, bởi vì vết thương không theo. một quy tắt nào, cho nên độ khó khi khâu cũng tăng lên theo cấp số nhân.... Vì vậy!"
"Biện pháp của ta là, lựa chọn kim tròn khâu nội tạng mạch máu để khâu, mà kim tròn thích hợp nhất chính là loại ET 164, kim dài 16mm loại số 4, chỉ khâu cũng lựa chọn loại số 4 “Vĩ Kiều”...."
Trần Thương còn chưa nói xong, một thanh âm thanh thúy vang lên!
"Không có khả năng!"
Đám người tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ, ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, con mắt tơ vàng khung mỹ thuật, tóc buộc cao ở sau gáy, phía dưới áo khoác trắng là một đôi giày da cao gót, rất ra dáng bác sĩ.
"Biện pháp ngươi nói cơ bản không khả thi, ET 164 là kim khâu mạch máu, ngươi chẳng lẽ muốn dựa vào kim tròn số 4 khâu làn da? Ngươi đang nói đùa sao? Ngươi cảm thấy dựa vào kim tròn có thể đâm xuyên qua làn da dày như vậy sao? Còn có, chiều dài 16 mm... Đủ làm gì? Hơn nữa... Ngươi vậy mà muốn dùng chỉ Vĩ Kiều để khâu da chân, quá hoang đường!" "Vì vậy, phương án này, ta bảo trì thái độ hoài nghi!"
Sau khi người phụ nữ nói xong, đứng ở đó, ôm tay trước ngực, cho thấy thái độ.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu: "Ta cũng cảm thấy không thể thực hiện, dùng kim ET 164 để khâu làn da, mà lại là dùng kim tròn, ai... Làn da rất đàn hồi, dựa vào kim tròn rất khó có thể đâm vào được! Nhưng ý nghĩ rất tốt."
"Ừm, kim tròn đích thật là có rất nhiều ưu việt, tổn thương nhỏ, tạo thành vết sẹo cũng không rõ ràng."
Trần Thương không phản bác, bọn hắn nói đều là thật, phải xem Trịnh Quốc Đàm.
Hắn nguyện ý, Trần Thương làm, không nguyện ý, Trần Thương cũng không quan trọng, một nhiệm vụ mà thôi, có làm hay không cũng không đáng kể.
Trịnh Quốc Đàm nghe mọi người thảo luận, cũng hơi nhíu mày.
"Các vị chuyên gia có đề nghị gì tốt không?”
Người phụ nữ vừa rồi phát biểu nói: "Trịnh tổng, không lưu lại vết sẹo là không thể nào, tổn thương quá lớn, hơn nữa độ khó khi khâu cũng lớn, chỉ có thể dựa vào hậu kỳ sau khi khâu xử lý tiêu trừ vết sẹo, chúng ta xử lý tiêu trừ vết sẹo sau khi khâu vẫn tương đối chuyên nghiệp, còn có... Hình xăm hoa hồng kia cũng cần phải xóa, nếu không khâu sau khi khâu thì hình xăm sẽ rất xấu."
Đám người nhao nhao gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, loại chuyện này không cần thiết giấu diếm, nên nói như thế nào thì cứ nói là được. rồi.
Kỳ thật, chuyện này, chung quy vẫn phải dựa vào quyết định của Trịnh Quốc Đàm.
Tất cả quyền lựa chọn đều ở trên người hắn, đến cùng phải làm thế nào?
Hắn không phải không tin Trần Thương, mà là kinh nghiệm Trần Thương quá nông cạn, mà ở đây đều là người có kinh nghiệm phong phú, so sánh qua, Trần Thương căn bản không tính là nhân tài gì.
Thế nhưng, chỉ có Trân Thương có biện pháp, đến cùng xử lý như thế nào?
Mà lúc này, bỗng nhiên một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trong đám nói: "Trịnh tổng, ta có một ý tưởng, trước tiên có thể để bác sĩ này thử một chút, cho dù làm thất bại, chúng ta chữa trị hậu kỳ cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù sao... Cũng không có biện pháp, không bằng thử một chút.
"Kỳ thật, ta cảm thấy nếu như vị bác sĩ này có thể khống chế kim tròn khâu làn da, sử dụng kim đầu tròn ET 164 vẫn có sự thích hợp nhất định, chỉ có điều độ khó quá lớn, dù có làm thì cũng chính là lãng phí chỉ Vĩ Kiều, không tổn thất quá lớn."
Hoàn toàn chính xác, kim tròn nhắm vào hạn chế tối đa tổn thương lên da, mà huống chỉ là kim số 4, không thể nói không tổn hao gì nhưng cũng không lớn.
Trịnh Quốc Đàm nghe xong lời này, lập tức hai mắt sáng lên, đúng! Cho dù Trần Thương khâu hỏng, kết quả kém nhất cũng chỉ như những người này nói.
Trịnh Quốc Đàm quay người nhìn Trần Thương: "Ngươi có bao nhiêu nắm chắc?”
Trần Thương: "Tám thành!" Trịnh Quốc Đàm cân nhắc lợi hại, dứt khoát kiên quyết gật đầu nói: "Đi! Ngươi tới làm, cần người trợ thủ không?"
Trần Thương gật đầu: "Ừm, cần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.