Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 1000: Lo lắng chờ đợi




Vào lúc này, Tân Hiếu Uyên và Đào Mật ở trong phòng làm việc của bác sĩ, hơi lo lắng chờ đợi.
Trần Thương vội vàng cầm phim chụp X-quang chạy vào.
Sau khi thấy hai người, vội vàng hỏi thăm một chút, lập tức lấy phim chụp X-quang ra đi đến bên cạnh Đào Mật:
- Chủ nhiệm Đào, đây là X-quang ngực, có thể chẩn đoán chính xác là tổn thương rò động mạch chủ thực quản! Nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật đi.
Đào Mật nghe Trần Thương nói xong, lập tức biến sắc, Tân Hiếu Uyên cũng lập tức khẩn trương lên!
Vội vàng cầm lấy phim chụp X-quang, sau khi xem, lập tức. nhíu mày.
Quả nhiên tình huống không lạc quan!
Loại tình huống này, thật sự như xiếc đi dây ở trên vách núi, lấy tính mạng làm tiền đặt cược!
Bởi vì ai cũng không biết thứ gì sẽ khiến băng huyết.
Tình huống tổn thương tại động mạch chủ căn bản nhìn không thấy, ai có thể cam đoan bây giờ tình huống chú Hoàng rốt cuộc như thế nào?
Nghĩ tới đây, Đào Mật vội vàng đứng lên, y tá và mấy người Ký Như Vân đã đẩy chú Hoàng lên.
Sau khi Đào Mật vội vàng đi ra ngoài gọi bác sĩ trực ban Trương Văn Phú nhanh chuẩn bị tốt phẫu thuật, mau chóng sắp xếp phẫu thuật.
Tần Hiếu Uyên nhìn Đào Mật:
- Chủ nhiệm Đào, có cần mời chuyên gia khác hay không?
Đào Mật hơi sững sờ, hiểu ý Tân Hiếu Uyên:
- Không cần, theo tôi có tiểu Trần, có lẽ vấn đề cũng sẽ không lớn.
Nghe thấy Đào Mật nói như vậy, Tân Hiếu Uyên cũng hiếu kì nhìn thoáng qua Trần Thương, thằng nhóc này, lợi hại như vậy. à?
Hoàng Vĩnh Nghĩa đã từng giúp đỡ rất nhiều cho Tân Hiếu Uyên và Ký Như Vân!
Do đó sau khi biết tình huống của ông ấy, hai người tận tâm tận lực tiến hành làm phẫu thuật tốt nhất.
Hoàng Vĩ Nghiêm bên cạnh cũng hơi bận tâm.
Dù sao anh ta tìm Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân, cũng vì họ nằm trong nhành y, quan hệ rộng, nên thuận tiện về nhiều mặt.
Tân Hiếu Uyên nhìn thoáng qua Trần Thương, tiếp đó nhìn Đào Mật một chút, nhẹ gật đầu.
Tiêu Hà thấy thế, nói:
- Viện trưởng Tân, để tiểu Trần phẫu thuật thực quản chú hoàn toàn có thể yên tâm, tôi còn nhớ rất kỹ lần ấy.
Đào Mật gật đầu:
- Đúng, tiểu Trần làm phẫu thuật không tệ, viện trưởng Tân mọi ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, có hai người chúng tôi, có lẽ vấn đề phẫu thuật sẽ không lớn.
Quan trọng nhất của một cuộc phẫu thuật trọng chính là chẩn đoán bệnh!
Nhanh chóng xác minh bệnh tình người bệnh.
Điều này rất quan trọng dù so với thứ gì.
[ Đinh! Nhiệm vụ mới, tham gia cuộc phẫu thuật của Hoàng Vĩnh Nghĩa, tham gia hơn 50% trở lên, có thể đạt được kỹ thuật chữa trị động mạch chủ trong lồng ngực (tùy khả năng sẽ nhận được một loại trong đó), tham gia càng nhiều, nhận được cấp độ kỹ năng càng cao! ]
Trần Thương không chút biến sắc, vội vàng nhận nhiệm vụ.
...
...
Sau khi chuẩn bị một hồi, Hoàng Vĩnh Nghĩa bị đẩy vào. trong phòng phẫu thuật.
Trần Thương và Đào Mật, Trương Văn Phú cùng nhau đi vào trong phòng phẫu thuật, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Rửa tay xong, Đào Mật nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, hôm nay phẫu thuật chủ yếu là phải nhờ vài cậu, cuộc phẫu thuật này, nói là động mạch máu bị tổn thương, thật ra chủ yếu vẫn là lấy phẫu thuật trong lồng ngực làm chủ, tôi cho cậu toàn quyền xử lý, căng thẳng không?
Trần Thương cười cười, lắc đầu:
- Không thể nói không căng thẳng, nhưng mà... Mỗi lần phẫu thuật đều có một kiểu thấp thỏm lo âu, dù sao không mở ngực, căn bản không biết tình huống người bệnh là cái dạng gì.
Đào Mật nghe Trần Thương nói như vậy, hơi sững sờ một chút, sau đó nhịn không được cười cười, nói:
- Đúng, từ “thấp thỏm” này dùng rất hợp!
Hoàn toàn chính xác, mỗi một cuộc phẫu thuật như một lần mạo hiểm, xưa nay không khả năng không có sơ xuất nào.
Mà muốn làm, phải có kế hoạch vẹn toàn, nghĩ kỹ các loại khả năng, làm tốt tất cả chuẩn bị, đối mặt trực tiếp các loại tình huống.
Lúc này Tần Hiếu Uyên đi tới, ông đến xem phẫu thuật.
Ký Như Vân và Tân Duyệt chờ đợi bên ngoài cùng Hoàng Vĩ Nghiêm.
Tần Duyệt nói:
- Chú Hoàng chú đừng lo lắng, chủ nhiệm Đào là chủ nhiệm tốt nhất trong ngoại khoa tim của tỉnh chúng ta, mà Trần bác sĩ là bác sĩ ngoại khoa chúng có thiên phú nhất tỉnh Đông Dương ta, cũng là người làm phẫu thuật tốt nhất trong khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện chúng ta, có họ, chú không cần lo lắng!
Ký Như Vân nghe Tần Duyệt khoác lác, khóe miệng nhịn không được kéo ra, con bé này, làm sao khen người không cần làm bản nháp...
Còn cái gì bác sĩ ngoại khoa có thiên phú nhất tỉnh Đông Dương... làm phẫu thuật tốt nhất ngoại khoa lồng ngực Tỉnh Nhị Viện...
Sao con không thổi phồng đến mức vô cùng lợi hại hơn nữa đi!
Giỏi nhất trên đời thì sao?
Vậy mà bà không biết, bây giờ Tân Duyệt sớm đã bị Trân Thương tẩy não, là Tân tiểu liếm trung thành nhất của Trần Thương, tuyệt đối xem Trần Thương là tài giỏi nhất trên đời!
...
...
Trong phòng phẫu thuật, Tân Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, an ủi:
- Tiểu Trần, đừng có áp lực!
Trần Thương cười cười, nhẹ gật đầu:
- Cảm ơn viện trưởng Tần.
Đào Mật nhìn ánh mắt của hai người, luôn cảm thấy hơi là lạ...
Đó căn bản không phải là ánh mắt một viện trưởng quan sát bác sĩ?
Hơi... hơi hơi hương vị đặc biệt!
Chẳng lẽ là mình ảo giác?
Nghĩ tới đây, Đào Mật lắc đầu, có thể là viện trưởng Tần yêu mến bác sĩ mới vào nghề...
Cuộc phẫu thuật này không nhỏ, Lưu Kiện tới làm gây tê, thấy viện trưởng Tân cũng tới, nhịn không được gật đầu cười.
Phẫu thuật lông ngực trên cơ bản đều là gây mê toàn thân.
Trần Thương tiếp nhận dao phẫu thuật, cắt một vết ở bên trái sau rìa ngoài, như này có thể để lộ động mạch chủ và lỗ rò thực quản.
Nhưng cứ như vậy, so sánh với thuật giả cần nghiêm túc hơn.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, xài 6 điểm kỹ năng, trực tiếp. tăng [phẫu thuật chữa trị rò thực quản và động mạch chủ ] lên đến cấp đại sư.
Vẫn muốn cam đoan không có sơ hở nào!
Sau khi mở lồng ngực ra, dịch tích tụ tại lồng ngực tràn ra, Đào Mật vội vàng bắt đầu hút dịch, mà Trần Thương phụ trách rửa, lúc này vì lồng ngực lây nhiễm, đã sinh ra rất nhiều mủ dịch dính liền với lồng ngực.
Lúc này cần tách rời động mạch chủ.
Trong lồng ngực phẫu thuật lớn nhất độ khó ngay tại ở tinh vi.
Bởi vì nơi này giống như động cơ ô tô, có quá nhiều mạch máu, khí quản, tổ chức, thần kinh, vân vân...
Mà vì dịch tích tụ tại lồng ngực, và lây nhiễm, dẫn đến những khu vực này đã sinh ra rất nhiều dịch dính liền.
Vào giờ phút này, đầu tiên cần xử lý vẫn là tách động mạch chủ ở ngực!
Quan sát tình huống lồng ngực lúc này, cả da đầu của Tần Hiếu Uyên đều hơi tê.
Bởi vì thực quản, trung thất, và động mạch chủ đều bị lây nhiễm nghiêm trọng, dẫn đến cơ quan bị phù thũng hết sức rõ ràng, bây giờ động mạch chủ màu xanh rất giòn!
Dịch tụ màu xanh rất nhiều, hơn nữa dễ dàng vỡ nát, vì lẽ đó, khi tách rời động mạch chủ ngực chắc chắn phải đặc biệt cẩn thận.
Nhưng, Tần Hiếu Uyên nhìn Đào Mật hình như chẳng hơi căng thẳng nào!
Tiêu Hà bên cạnh xem phẫu thuật cũng vô cùng nhẹ nhõm.
Điều này làm cho trong lòng Tân Hiếu Uyên tò mò, chẳng lẽ... khoa ngoại của tỉnh Nhị viện chúng ta tài giỏi đến tình trạng như thế này sao?
Loại tình huống này cũng không cần căng thẳng?
Chẳng lẽ... lời đồn bên ngoài khoa ngoại tỉnh Nhị viện chúng ta yếu thế là kế hoạch của bí thư Đàm Lập Quốc?
Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên không khỏi hơi tò mò, có lẽ ông cần phải tiến hành kiểm tra một bước đối với trình độ ngoại khoa Tỉnh Nhị Viện!
Lúc này, Trân Thương đã bắt đầu thao tác.
Anh mở miệng ở bên trái xương quai xanh xuống động mạch, cẩn thận tách động mạch chủ ngực, từng bước một, vững như hải cẩu, thấy Tần Hiếu Uyên nhiệt huyết sôi trào, hình như đứa con rể này có chút giỏi!
Không bao lâu, Trần Thương thành công tách động mạch chủ ở ngực, rất dứt khoát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.