Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 41: Nhanh như hổ đói vồ mồi




Triển Du bị Nam Khôn ném lên giường, mới ngóc dậy được một chút đã bị hắn ép trở lại nhanh như hổ vồ mồi, không khỏi tức giận: “Mẹ kiếp! Họ Nam kia, muốn đánh nhau phải không?!”
Nam Khôn cũng không thèm chấp, hai tay vẫn ghìm cổ tay cô lại đè xuống gối, trêu chọc: “Cơn tức lớn như vậy, không phải là cũng bị nghẹn chứ hả? Ngoan nào, để vi phu dập cho, lửa giận của em có thế nào cũng sẽ biến mất.”
“A em nhổ vào! Anh càng ngày càng không biết xấu hổ. Tránh ra, em thật sự phải về!”
Chuyện phong ba của tên Bernd nhỏ kia đến nay vẫn chưa dẹp xong, cô không muốn lại xuất hiện thêm ngã rẽ nào nữa.
Nhưng trước giờ Nam Khôn lại không biết chữ “sợ” viết thế nào, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, chua chát nói: “Mục Hàn nói với anh đêm nay bọn em không có việc gì xử lý, em về gấp vậy là sợ một mình anh ta ngủ sẽ cô đơn à?”
Triển Du không nói gì liếc hắn: “Đồng chí Nam Khôn, đêm nay anh theo chân bọn họ ra ngoài không phải là để uống rượu mà là uống dấm chua sao?”
Nam Khôn không để ý tới lời châm chọc của cô, hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng an ủi: “Bên này sẽ không có ai tới đâu.”
Triển Du là người thích mềm không thích cứng, giọng nói của Nam Khôn mềm nhũn, lại còn dùng cặp mắt đen sâu thẳm kia phóng điện với cô nên lòng của cô cũng mềm nhũn theo, trầm ngâm một lát rồi kiếm cớ nói: “Mấy ngày nay em đang trong thời kì nguy hiểm.”
“Vừa đúng lúc, tối hôm qua Hình Thiên đưa cho anh một hộp mũ, vẫn còn nguyên chưa mở ra, em thích loại vân tay hay là viên bi?”
Nụ hôn của hắn lên tai Triển Du trằn trọc như kiến bò, giọng nói khàn khàn hàa với hơi nóng chui vào trong tai Triển Du, khuôn mặt Triển Du đỏ bừng: “Buồn nôn, tên lưu manh nào cũng có khả năng chẳng biết xấu hổ trời phú, đồng chí Nam Khôn, chúc mừng anh cuối cùng cũng trở thành một tên lưu manh.”
Nam Khôn bị cô chọc cho phì cười, ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn một cái, giọng khàn khàn nói: “Đêm nay ở lại được không?”
Ánh mắt Triển Du lộ ra vẻ do dự, nhưng ngoài miệng vẫn cao giọng: “Không được, em phải về.”
Nam Khôn ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn cô, ra vẻ đáng thương nói: “Em yêu nghẹn sẽ không tốt, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
Trong lúc Triển Du tỏ ra vô cùng khổ sở cùng đấu tranh thì giọng điệu lại mang theo hương vị làm nũng: “Nếu ở lại ngày mai em sẽ bị lão đại và Hình Thiên cười chết.” tên Hình Thiên lưu manh còn đang chờ mình nhảy vào hầm của anh ta đây, đêm nay mà không về thì ngày mai thể nào cũng bị anh ta dìm thành căn bã.
Thì ra là đang lo lắng cái này, Nam Khôn mỉm cười, nhẹ lời trấn an: “Bọn họ sẽ không chọc em đâu.”
Mắt Triển Du hơi nheo lại, hoài nghi nhìn hắn: “Vì sao?”
Cho tới bây giờ Mục Hàn vẫn luôn đứng về phe cô, lần trước ở Xích Thủy vì muốn lấy lòng cô mà người nào đó đã mang khẩu súng ngắm SVD Mục Hàn thích nhất đi hối lộ anh nhưng không thành công, đêm nay anh lại bắt tay với người nào đó lừa gạt mình, chẳng lẽ anh có chuyện gì đó muốn che giấu bị Nam Khôn biết được sao?
Nam Khôn lại không có ý định nói cho cô biết, chỉ nói: “Em cứ tin là được rồi.”
Triển Du lại càng hiếu kỳ: “Em nói này, có phải anh ấy có chuyện gì che giấu lại bị anh biết được không?”
“Em yêu em thật là thông minh, vi phu quyết định thưởng cho em môi thơm cùng vô số lòng trắng trứng đầy dinh dưỡng để bày tỏ lòng quan tâm và tán thưởng đến em.” (lòng trắng trứng là cái gì mn tự hỉu @@)
“Mẹ kiếp!!! Trên đời này sao lại có người như anh chứ…ưm!”
Nửa câu mỉa mai sau bị Nam Khôn chôn vùi bằng một nụ hôn nóng bỏng. Lửa tình lan xuống phía dưới, rốt cuộc Nam Khôn cũng buông lỏng hai tay cô ra, hai cánh tay đầy lực ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mang theo lực đạo không để cho cô giãy giụa.
Triển Du trừng mắt liếc hắn một cái nhưng lại không vùng vẫy, sau một lát cũng bắt đầu không kìm lòng được mà đáp lại.
Nam Khôn cong đôi con ngươi dành cho cô một nụ cười ôn hòa mà sủng nịnh, bàn tay dày rộng vuốt ve lưng cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay nóng rực như muốn thiêu cháy cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Triển Du cảm thấy ánh mắt thâm thúy của Nam Khôn dường như có một ngọn lửa rừng rực đang nói lên bao khát khao cùng yêu thương của hắn với cô, lòng cũng không khỏi mềm nhũn, sau khi quyết định đêm nay không đi nữa lại càng nghiêm túc đáp lại.
Nam Khôn mừng như điên, dường như say mê mà hôn cô, nụ hôn đầy tình ý lại thô bạo cuồng nhiệt như muốn nuốt cả xương cốt Triển Du vào bụng, Triển Du bị hắn hôn đến nỗi hơi thở dồn dập, thân thể cũng có phản ứng, cô khó chịu co hai chân lại.
Nam Khôn lấy tay tách chúng ra ngay lập tức, tiến vào trong quần cô cầm lấy quần lót của cô kéo nó đến mắt cá chân, lại vuốt theo trên da thịt trần như nhộng của cô đến bắp đùi, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một ngụm, chọc ghẹo: “Thân thể của em đang nói nó muốn anh, còn em thì sao?”
Hai đùi của Triển Du kẹp lấy bàn tay Nam Khôn không cho hắn sờ lung tung, rồi chính mình lại lấy tay sờ lên khối thịt giữa chân Nam Khôn, khiêu khích trêu chọc rồi lài liếc xéo hắn: “Hình như cậu em nhà anh cũng đang gấp lắm nhỉ? Cứng ngắc như cây gây thiết rồi còn gì.”
Nam Khôn hít vào một hơi thật sâu, cảnh cáo: “Bé con hư hỏng, còn trêu chọc anh nữa coi chừng gia sẽ không nhịn được mà thô bạo với nàng đấy.”
Triển Du cũng không sợ hãi, cười hì hì đá thứ trói buộc dưới cổ chân xuống, đưa tay ra đẩy thật mạnh khiến Nam Khôn ngã xuống giường rồi thuận thế xoay người cỡi lên, ngồi trên bụng hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Lại còn dọa em sợ nữa à, coi chừng làm em tức giận em sẽ bóp nát cậu em của anh đấy.” Nói xong cô chủ động hôn lên môi Nam Khôn, lại đưa tay kéo chiếc khăn tắm bên hông Nam Khôn xuống. Người nào đó không hề mặc gì dưới khăn tắm, thứ trói buộc duy nhất bị cởi bỏ, cậu em giữa hai chân hắn rốt cuộc cũng được tự do ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang sự oai hùng của nó.
“Anh là đồ quỷ đáng ghét.” Triển Du cười mắng một câu, đặt nụ hôn lên trước ngực Nam Khôn, hai hạt đậu đỏ cứng rắn như đang phát ra lời mời trắng trợn với cô, Triển Du cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh đầu, sau đó đưa miệng ngậm chặt nó, học theo cách lúc trước Nam Khôn dùng để trêu chọc cô, dùng đầu lưỡi xoáy tròn rồi ranh mãnh mút lấy.
Kĩ thuật của cô không thành thạo bằng Nam Khôn nhưng trong nháy mắt đã kích thích khiến tim Nam Khôn đập như trống, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có bao phủ lấy hắn, đẹp như đang ở trong mộng cảnh.
“Bảo bối em giỏi quá.” Trái tim nóng rực đang đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực mà chui ra.
Nam Khôn yêu thương vuốt tóc cô, giọng nói nhu hòa sắp chảy nước. Đáy lòng kêu gào muốn càng nhiều nụ hôn cùng sự đụng chạm của Triển Du hơn.
Triển Du có thể cảm nhận được thân thể cường tráng dẻo dai của hắn đang dần dần căng cứng như đá dưới sự vuốt ve của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thành tự khó nói rõ, cô cười cười, nụ hôn ẩm ướt rơi dọc xuống, cuối cùng dùng miệng ngậm lấy cậu em nhỏ đang sôi sục ý chí chiến đầu giữa hai chân Nam Khôn.
Trái tim đang đập của trống như Nam Khôn bỗng ngừng lại.
Sau nửa ngày, chỉ nghe thấy hắn khẽ hô một tiếng, nhấc Triển Du lên trên, xoay người mạnh mẽ áp Triển Du dưới thân, giống như một con mãnh thú đói khát mà hôn lên, mang theo tất cả sự hung ác cùng cuồng dã.
Những người phụ nữ khác hắn không rõ lắm, nhưng hắn biết Triển Du luôn khuôn phép kiêu ngạo giờ đây có thể đi đến bước này thì tất nhiên trong lòng phải yêu thích đến cực hạn mới có thể làm vậy vì hắn, nhưng mà hắn vẫn không nỡ.
Trái tim ngập đầy yêu thương, hắn lại khó có thể khắc chế, cũng quên mất không còn một mảnh chuyện phải mang áo mưa, nhanh chóng kéo một chân Triển Du vắt qua lưng mình, tìm đúng vị trí tiến vào thật mạnh.
“Ôi…” Trong khi Triển Du trời đất quay cuồng thì đã bị vật cứng rắn như sắt của Nam Khôn đâm vào, một cơn đau bén nhọn dâng lên, thân thể cô căng lên trong vô ý thức, khó chịu vỗ vỗ lưng Nam Khôn.
Dm mà! Người này đúng là cầm thú, quá dã man.
Nam Khôn buông môi cô ra, sủng ái vuốt lên tóc cô, giọng nói mang theo dục vọng nồng đậm bị hóa giải bởi vẻ dịu dàng: “Em yêu, thật là có lỗi, vừa rồi thật sự quá kích động…á, đừng kẹp chặt quá, kẹp chặt nữa sẽ bắn mất. Đã nói em đừng trêu chọc anh, vậy mà em còn chọn nơi mẫn cảm nhất là xuống miệng.”
“Anh là cài đồ cầm thú!” Triển Du oán hận cắn lên vai hắn một cái, thân thể hơi run rẩy, không biết là vì đau hay là vì không chịu được cảm giác bụng căng trướng lên quá mức rõ ràng.
Nam Khôn mỗi một lần lâu không làm, khi được bù đắp lại đặc biệt hung ác, đêm nay hắn lại uống rượu, Triển Du thật sự hơi sợ hắn nên mới dùng miệng để cho hắn giải tỏa một lần trước, không ngờ lại kích thích đến cơn điên của người nào đó, con bà nó, quá thua lỗ!
“Bảo bối thật sự xin lỗi, ngoan nào, thả lỏng một chút, anh không cử động nữa, cứ để vậy là được rồi.” Nam Khôn vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương cho cô, nhìn đôi mắt ướt sũng long lanh như thủy tinh đen của cô, trong lòng lại càng thêm xót xa, vội vàng nhiều lần hôn lên môi cô.
Nụ hôn dài lâu mà tình tứ, mềm mại ấm áp như lông vũ, hơi ấm từ bàn tay truyền đến một sức mạnh làm người ta an tâm.
Thời gian quá lâu dường như đang làm cho người ta thấy buồn ngủ.
Triển Du từ từ buông lỏng thân thể trong nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào của hắn, hai người trần trường dán chặt lấy nhau, nhiệt độ nóng rực trên người Nam Khôn cũng dần dần truyền tới từng mạch máu của cô, làm cho cô khô nóng không chịu nổi. Trong thoáng chốc, cơn đau đớn lặng lẽ trôi đi, chỉ còn lại cảm giác phong phú khó tả trêu đùa mọi cảm quan của cô, cô vặn vẹo thân thể, không tiếng động phát ra cho Nam Khôn một tin tức khiến cho người ta ngạc nhiên vui mừng.
Hàng lông mi Nam Khôn giật giật, đôi mắt đen và sâu như biển chứa đựng niềm vui sáng chói, hắn càng hôn cô thêm chuyên chú, vật phía dưới bắt đầu rục rịch, từng bước một dẫn dắt Triển Du cảm thụ niềm vui sướng cực độ.
Bị sự dịu dàng quấn lấy, Triển Du ôm lấy cổ Nam Khôn, đáy lòng dâng lên niềm vui sướng cùng khát khao khó tả.
Cô chậm rãi nhấc chân quấn lấy vòng eo tinh tráng của Nam Khôn, đung đưa theo tần suất của hắn.
Nam Khôn hiểu ý, trong lòng rung động không thôi, bỗng nhiên đẩy nhanh tiết tấu.
“Ưm…”
Kịch liệt quấn lấy nhau, Triển Du cảm thấy khoái cảm như nước lan tràn trong cơ thể cô, không thoát ra cũng không vào được khiến cho người ta sợ hãi, cô chôn mặt trước cổ Nam Khôn, đôi mắt ngập nước, bối rối mà hạnh phúc thở hổn hển, say mê nhận lấy sự điên cuồng từ Nam Khôn.
Khi dục vọng lên đến đỉnh, Triển Du cảm thấy hồn như bị Nam Khôn hút mất, cả người lâng lâng.
Dục tiên dục tử phỏng chừng cũng không hơn cái này.
Nam Khôn trong dư âm vừa qua khẽ cắn mút vành tai Triển Du, ý nghĩ yêu thương ngập tràn không hề tan đi theo dục vọng, ngược lại càng thêm nồng đậm, hắn ôm chặt lấy Triển Du, yên lặng một lúc lâu mới khẽ nói bên tai cô: “Bảo bối, chờ nhiệm vụ lần này của em xong rồi chúng ta hãy đến cục dân chính lấy hai tờ giấy đỏ về làm kỉ niệm được không?”
Triển Du vốn đã sắp ngủ, nghe thấy lời hắn nói thì bất thình lình mở mắt, thoáng cái trong lòng đã dậy sóng.
Nam Khôn là người không thích chỉ nói lời yêu nơi chót lưỡi đầu môi, chỉ dùng hành động để khiến cho người khác cảm nhận được suy nghĩ của hắn, dù là người không thể sinh con dưỡng cái cho hắn như người phụ nữ bình thường, cùng hắn ngày ngày bên cạnh nhau, thậm chí không thể cho hắn một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, nhưng hắn vẫn tình nguyện đứng trên lập trường của bạn mà lo lắng cho bạn, tất cả tất cả đều thay hắn nói lên, hắn yêu bạn, cho nên mới có thể bao dung tất cả cho bạn.
Triển Du yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lâu đến mức Nam Khôn cho rằng cô đã ngủ rồi mới nghe thấy cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt như sắp khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.