Áp Đáo Bảo

Chương 11:




Sắc trời đã tối. Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe chờ đèn đỏ.
Cột đèn đỏ ở ngã tư này chạy hơi lâu, còn chia ra nhiều loại, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì tuyết rơi dày đặt, lúc này trên đường không có bao nhiêu người, chỉ có một vài chiếc xe chầm chậm chạy, toàn bộ Bỉ Ngạn Nhai vì trận tuyết này mà chớp mắt đã yên tĩnh đi rất nhiều. Làm mờ nhạt đi sự phồn hoa trước đó.
Vì không mấy ai ra đường, cho nên Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe, rất dễ dàng nhìn thấy dưới trời tuyết rơi dày đặt này Phiền Tiểu Thử lại còn ôm camera chạy loạn.
"?" Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe không nhịn được nhích lại gần cửa sổ hơn một chút, muốn xác nhận cái người đội bão tuyết chạy ra ngoài có đúng là Phiền Tiểu Thử hay không.
"Quả nhiên là nàng?" Xác nhận xong.
"Tiểu thư, sao vậy?" Tài xế cẩn thận hỏi.
"Không có gì, nhìn thấy người quen thôi." Ngay lúc Mạc Ảnh Hàn nói, Phiền Tiểu Thử đã rẽ vào ngã khác, biến mất ở góc đường.
"Lưu Bá."
"Tiểu thư có gì dặn dò."
"Bây giờ còn sớm, không về nhà nữa, rẽ trái đi." Mạc tiểu thư vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, diện vô biểu tình nói.
"Vâng, tiểu thư." Lưu Bá có một điểm khiến Mạc Ảnh Hàn vô cùng hài lòng, đó là cho đến giờ hắn đều không hỏi nhiều. Mạc Ảnh Hàn nói xong, Lưu Bá cũng cấp tốc đảo tay lái. Xe chạy đến nơi khi nãy Phiền Tiểu Thử biến mất.
Rất nhanh, Mạc Ảnh Hàn đã thấy Phiền Tiểu Thử đội tuyết.
Ra hiệu cho Lưu Bá giảm tốc độ xe, cẩn thận đi theo Phiền Tiểu Thử.
Hiển nhiên Lưu Bá cũng phát hiện ra mục đích của Mạc Ảnh Hàn, liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, hỏi Mạc Ảnh Hàn: "Tiểu thư, cần sang bên đó không?" Ý là, có muốn để Phiền Tiểu Thử lên xe không.
"Không cần, chẳng phải người đặc biệt gì." Ai đó vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lập tức mở miệng trả lời như vậy.
"..." Lưu Bá không nói gì, tiếp tục lái xe.
Tuy Lưu Bá không nói nhiều, nhưng không có nghĩa là Lưu Bá không có nghĩ cái gì. Hắn lái xe, nhìn thoáng qua Phiền Tiểu Thử ở bên ngoài, vẻ mặt sầu não.
Nếu không phải người đặc biệt gì, cần cho xe chạy chậm như thế sao? Hắn cảm thấy có chạy xe đạp cũng siêu tốc hơn bọn họ nhiều. o(╯□╰)o
Nhưng đây là ô tô có tiếng nha!
Xe còn đang thong thả chạy, Mạc Ảnh Hàn vẫn còn đang quan tâm đến Phiền Tiểu Thử ở bên ngoài.
Lưu Bá không chỉ cảm thấy tiểu thư của mình kỳ quái, mà còn cảm thấy người con gái đang đi bên ngoài càng kỳ quái hơn.
Có một chiếc siêu xe luôn duy trì một tốc độ đi bên cạnh mà lẽ nào nàng không cảm thấy kỳ quái a? Người bình thường ít nhất cũng có phản ứng một chút chứ?
"..." Nhìn cái bộ dạng này hẳn là muốn ra ngoài chụp ảnh, nhưng bây giờ tuyết rơi nhiều như vậy, nàng muốn đi đâu chụp ảnh?
"Lưu Bá, có biết phía trước là đến đâu không?"
"Phía trước không có gì cả, nếu như muốn đi chỗ nào thì cũng chỉ có Mai sơn, thế nhưng bây giờ Mai sơn không có mở cửa." Lưu Bá đáp.
"Mai sơn?"
Mai sơn tuy gọi là sơn*, nhưng là của doanh nghiệp mở. Mùa đông ở Mai sơn, vì trên đỉnh núi rất lạnh, lại không có đèn, rất nguy hiểm, cho nên 6 giờ chiều đã đóng cửa.
*núi
Nếu vậy, Mai sơn đó không dùng được a.
Phiền Tiểu Thử đi không tính là chậm, nhưng dù sao đi bằng chân, từ đây đến Mai sơn cũng không phải quá xa, nhưng nếu dùng chân mà đi, ít nhất phải đến 40 phút, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe bắt đầu xoắn quẩy, lẽ nào cái tên ngu ngốc kia định đến đó thật hả?! Thời tiết như vậy, đi bộ ở bên ngoài 40 phút, sẽ chết người a. Ít nhiều gì cũng bắt xe mà đi chứ, tuy bây giờ cũng không có xe cho mà bắt.
Nhưng Phiền Tiểu Thử vẫn đi, bước chân hoàn toàn không có ý định dừng lại, đương nhiên cũng không có ý định bắt xe.
"Tiểu thư." Lưu Bá đã chạy xe hơn nửa tiếng rồi, giữ nguyên tốc độ như vậy không phải là chuyện dễ dàng, hắn sắp chịu không nổi rồi.
"Qua đó đi." Rốt cục, Mạc Ảnh Hàn ban phát đặc ân, mở miệng nói.
"Vâng tiểu thư." Lưu Bá như được đặc xá, bật người lái xe đến gần.
"Két —— " Xe kêu một tiếng.
Phiền Tiểu Thử bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa trượt chân. <= đoạn này chắc đáng yêu lắm >.<
"..." Lưu Bá không tin, lẽ nào nàng thực sự không có phát hiện? Ít nhiều gì bọn họ cũng theo nàng nửa giờ rồi mà? o(╯□╰)o
Mạc Ảnh Hàn mở cửa sổ, lú đầu ra, gọi Phiền Tiểu Thử: "Trời lạnh như thế, ngươi còn cõng camera, muốn đi đâu?"
"... Mạc Ảnh Hàn?!" Phiền Tiểu Thử thật sự rất giật mình.
Vừa rồi nàng không tập trung, chỉ biết bước đi không dừng, lại không biết mình muốn đi đâu, trong đầu mơ mơ hồ hồ, không biết nghĩ gì. Chỉ là cảm thấy rất tuyệt vọng, ngày mai sẽ là ngày nộp bài dự thi, nhưng bản thân đến giờ đều chưa chụp được gì.
Càng tệ hơn là, nàng muốn chụp đại rồi nộp bài thi thì bây giờ cũng không có hoa mai cho nàng chụp. Nàng rất rầu, chỉ thầm nghĩ sớm biết như thế thì hôm đó mặc kệ hết tất cả, tùy tiện chụp vài tấm, chí ít bây giờ có cái để hy vọng, không đến nỗi như bây giờ. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, nàng lại gặp được Mạc Ảnh Hàn ở đây.
"..." Mạc Ảnh Hàn rốt cuộc cũng bực. Bọn họ đã theo nàng hơn nửa tiếng rồi, nhìn bộ dáng của nàng, dường như không có phát hiện ra cái gì hết. Không biết đề phòng như thế, thực sự không sao chứ?
"Lên xe đi. Ngươi muốn đi đâu, ta chở ngươi đi."
"Thật á?" Phiền Tiểu Thử mừng quýnh.
"Thật."
"... Nhưng mà ta cũng không biết ta muốn đi đâu."
"..." -_-|||
Hai người trong xe cùng nhau buồn bực.
"... Xin lỗi." Phiền Tiểu Thử ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
"Quên đi, sao cũng được, vào đi." Mạc Ảnh Hàn mở cửa xe.
Phiền Tiểu Thử bị hệ thống sưởi ấm trong xe phả ra mê hoặc, nhanh chóng chui vào.
Nàng chui vào, thì Lưu Bá bối rối, tiểu thư a, mặc kệ hai người thế nào, chí ít cũng nói một địa điểm cụ thể chứ? Hai người không ai nói gì, bảo hắn chạy đi đâu a?
Xe vẫn rùa bò đi, nói chung, cứ chạy xe trước đã.
"Lúc này ngươi còn cõng camera, là vì chưa chụp ảnh cho giải đấu?"
"..." Phiền Tiểu Thử bơ phờ.
Quả nhiên là như vậy.
"Ngươi muốn đi Mai sơn?"
"... Nhưng lúc này Mai sơn nhất định đóng cửa rồi." Phiền Tiểu Thử ủ rũ.
Từ trước đến giờ Phiền Tiểu Thử vẫn tràn đầy sinh lực như ăn phải thuốc kích thích, đột nhiên không có sức sống như thế này, khiến Mạc Ảnh Hàn cảm thấy không quen.
"Bởi vì trên Mai sơn không có đèn, buổi tối đi lên rất nguy hiểm." Mạc Ảnh Hàn giải thích. Kỳ thực lời giải thích này và cách xử sự thường ngày của nàng không hợp nhau, nếu như theo thói quen bình thường của nàng, thì nàng chắc chắn sẽ không giải thích. Nhưng mà nàng lại giải thích, nàng vì Phiền Tiểu Thử mà giải thích, nhưng lại không thể giải thích cho bản thân mình, không thể giải thích cho bản thân mình tại sao lại làm đều thừa thãi như vậy.
"Quả nhiên là hết hy vọng rồi, xem ra ta chỉ có thể bỏ cuộc." Phiền Tiểu Thử quay đầu qua cười nói, pha trò với Mạc Ảnh Hàn. Tuy giọng nói của nàng nghe như đã hồi phục lại sức sống. Nhưng nụ cười của nàng, lúc này chỉ có thể dùng từ 'cười khổ' để hình dung.
Hy vọng trở thành nhiếp ảnh gia đến thế sao?
Mạc Ảnh Hàn không có trải nghiệm này, bởi vì nàng chưa từng đặc biệt đặc biệt nghĩ đến việc bản thân muốn làm, hoặc là việc đặc biệt đặc biệt đáng để nàng làm.
Sinh ra trong một gia tộc như thế, có rất nhiều chuyện đều đã được sắp đặt sẵn, ngươi phải chấp nhận. Mạc Ảnh Hàn rất thông minh, cho nên nàng không phản kháng, mà cố gắng cho bản thân thích ứng.
Phản kháng sẽ càng thống khổ, ngoài ra kết cục cũng không có thay đổi gì. Mạc Ảnh Hàn luôn nghĩ như vậy, cho nên nàng thích ứng. Sau khi thích ứng, cũng không cảm thấy chấp nhận Mạc gia có gì đau khổ. Tính cách của nàng là vậy, sẽ không đặc biệt bài xích cái gì, cũng không đơn giản chấp nhận cái gì.
Nhưng những việc bình bình của Mạc Ảnh Hàn, nàng lại thấy được cố chấp, thấy được khát vọng trên người Phiền Tiểu Thử... còn có cái gì đó nữa, về phần cái gì đó thì Mạc Ảnh Hàn không nói nên lời, bởi vì nàng chưa từng trải nghiệm qua, nên nàng cũng không thể nói ra.
Nhưng Mạc Ảnh Hàn đột nhiên rất hy vọng Phiền Tiểu Thử có thể thành công. Vì vậy nàng bảo Lưu Bá chạy xe về nhà.
"Trên Bỉ Ngạn Nhai, nơi có Mai, không chỉ mỗi Mai sơn." Nàng nói.
"..." Phiền Tiểu Thử vẫn chưa hiểu.
"..." Nhưng Mạc Ảnh Hàn cũng không muốn giải thích nữa, tối ngày hôm nay, nàng đã giải thích rất nhiều, không thể thêm nữa.
Nhưng tài xế Lưu bá không nhịn nữa, mở miệng giải thích: "Các gia tộc trong Bổn gia, đều có các loài hoa đại diện gia đình mình, đại diện cho Mạc gia chính là hoa Mai."
"Ế?!" Phiền Tiểu Thử mừng rỡ, mở to hai mắt nhìn Mạc Ảnh Hàn.
"... Nếu muốn chụp mai, đến nhà của ta đi." Mạc Ảnh Hàn không nhìn Phiền Tiểu Thử, xoay đầu qua một bên, tĩnh tâm bắt đầu ngắm tuyết ngoài xe. Tuyết còn đang lả tả rơi xuống, không có chút nào có vẻ sẽ an tĩnh lại, toàn bộ thế giới dường như rất an tĩnh, nhưng lại cực kỳ không an tĩnh.
Tuy Phiền Tiểu Thử đã đi thật lâu, nhưng chặng đường ấy đối với xe mà nói chỉ hơn 10 phút mà thôi. Rất nhanh, hai người đã đến Mạc gia.
Hoa Mai của Mạc gia khác với hoa Mai trên núi. Mai trên Mai sơn là giống đa dạng, màu sắc khác nhau, khiến người hoa cả mắt, nhìn chung cũng bao la. Hoa Mai của Mạc gia chỉ có một giống, bạch Mai.
冰雪林中著此身,
不同桃李混芳塵.
Băng tuyết lâm trung trứ thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Băng tuyết trong rừng phủ tấm thân,
Chẳng cùng đào mận loạn phương trần.
忽然一夜清香發,
散作乾坤萬里春.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát
Tán tác kiền khôn vạn lý xuân.
Hốt nhiên một tối hương thanh ngát,
Bừng khắp đất trời vạn dặm xuân.
Nguồn:Đây
Khắp sân đều là bạch Mai.
Tuyết rơi đầy trời, hoa mai cả vùng.
Tuyết trắng, Mai cũng trắng.
Đều sắp khiến người không phân rõ, trắng xóa cả sân, chẳng phải tuyết, cũng chẳng phải Mai. Chỉ có thể nghe theo mùi hương nhàn nhạt tỏa khắp sân để phân biệt.
梅雪争春未肯降,
骚人搁笔费评章.
Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng
Tao nhân các bút phí bình chương.
Mai, tuyết giành xuân chẳng chịu nhường,
Thi nhân đành bỏ chuyện giai chương.
梅须逊雪三分白,
雪却输梅一段香.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,
Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương.
Phiền Tiểu Thử nhìn mảnh sân đầy bạch Mai, nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.