Anh Trai Bất Đắc Dĩ

Chương 5:




Nghe tiếng quát của anh, bọn bạn cười toe toét sà xuống uống bia.Theo lệnh của anh là không ai được nói tục chửi bậy, không bàn chuyện con trai trước mặt Vi Vân. Uống chán chê lại hò nhau đi đua xe. Trong nhà bấy giờ chỉ có anh, Hiếu Sinh,Vi Vân và 3 người thân thiết nhất trong nhóm.
Hiếu Sinh đã được nghe anh kể chuyện của cô, nhưng không ngờ cô lại sống chung với Hạo Minh trong tình trạng này.chuyện này chỉ hai người biết.
Nhã Bình lên tiếng:
-Anh giấu kĩ thật đấy,quen anh cũng lâu lâu rồi mà giờ em mới biết anh có em gái xinh như này đấy.
Hạo Minh thản nhiên,có chút mát mặt,nói:
-Tất nhiên,,,,tại nó mới gặp tai nạn nên trí nhớ bị ảnh hưởng.Não bộ của nó hiện tại như con nít 5 tuổi,,thế nên đừng có làm gì bậy bạ trước mặt nó đấy nha
-Tất nhiên rồi,em gái đại ca cũng là em gái của tụi em, em xin hết mực hầu hạ cưng chiều
Hạo Minh trợn mắt:
-Nói gì ghê vậy tụi bay
Nhã Bĩnh nhan mày:
-Anh không tin à…được,cho anh thấy
Ba tên này đồng loạt đứng dậy,tiến lại gần Vi Vân . Cô sợ hãi quay sang nhìn Hạo Minh,anh cười gật đầu cô mới yên tâm.
Nhã Bình dẻo mỏ:
-Em gái,,,đã quá nửa đêm rồi,để bọn anh đưa em về phòng ngủ. Mai còn phải đi học đấy
Vi Vân không đáp lại lời họ, vô thức mà đứng lùi lại không cho ba tên kia chạm vào người. Hạo Minh thấy thế liền đứng lên vươn vai bảo ba tên sắc lang này:
-Nếu ngủ ở đây thì gọi cho ba mẹ đi, tao cũng buồn ngủ rồi,tao lên phòng ngủ đây,
Anh dịu dàng đỡ cô ,để cô tựa vào người anh bước đi.
Ba tên ngạc nhiên,,,tròn mắt khó tin,:
-Hạo Minh,,,,ca ca bị khùng hả? lần đầu tiên thấy cậu ta ần cần với một đứa con gái. Chắc người em gái này phải đặc biệt lắm đây
Hiếu Sinh nạt nộ:
-Thắc mắc cái gì,mau đi ngủ đi, sáng mai còn đi học
Vi Vân không thể rời anh,anh đành kê hai giường sát vào nhau,mỗi người coi như ai nằm giường lấy.
Đến giờ anh thấy mọi thứ xảy ra quá nhanh. Nhưng khi ở bên Vi Vân,anh lại cảm thấy rất thân thiết. Giống như có sợi dây vô hình nào đó cột chặt họ lại với nhau,mãi mãi không muốn tách ra.
Từ vụ mất điện ban nãy,,,cô phải để đèn sáng cả đêm,làm anh không tài nào chợp mắt nổi.
Anh lại không thể nhúc nhích bởi một tay cô đang ôm chặt người anh, tiếng thở của cô vâng lên khẽ khẽ ,đều đều.
Anh khẽ nhích người ra,định xuống giường đi vệ sinh.
Tay vừa chạm nắm cửa thì anh cảm thấy như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm từ sau lưng anh. Bất giác quay lại thì Vi Vân đang mở mắt nhìn anh chằm chằm,,,đôi môi như sắp mếu.
Hạo Minh giơ tay:
-Anh thề,anh chỉ đi vệ sinh một chút thôi,anh quay lại liền
Vi Vân đưa mắt về phía đồng hồ treo tường,anh hiểu,anh gật đầu với cô:
-Đợi anh năm phút.
Vi Vân không nhúc nhích gì cho tới khi anh quay trở lại,nhìn cô,thực sự anh không biết anh đang dính vào chuyện gì thế này.
Anh đắp chăn cho cô,,,,mà tặc lưỡi ‘ 17 năm sống trên đời, lần đầu tiên bị con gái dắt mũi’.
Anh ngủ nhưng cô thức,cô lặng im ngắm anh ngủ,thật sự vẫn rất đẹp như lần đầu cô trông thấy anh ở bệnh viện.
Bảy giờ sáng,anh chuẩn bị đồ cho cô em gái buổi đầu đi học,cô chẳng khác gì một búp bê di động cả,vừa xuống nhà thì Nhã Bình đã nhao lên:
-Đưa em gái đi học thôi nào...
Hạo Minh bật cười:
-Cái bọn này..
Trên đường đi,Hạo Minh chở cô đi học bằng xe gắn máy của anh, anh nói chậm để cô nhớ hết những việc cần làm khi ở lớp. Việc làm quen với bạn bè,dù là nam hay nữ đều phải hỏi ý kiến của anh,vì nhà họ Tường giàu có, không ít kẻ lợi dụng hãm hại. Anh là con trai,cũng đã lăn lộn nên không lo, giờ có thêm cô rồi mà anh lại không thể ở cạnh cô 24/24 được. Cô phải học cách tự bảo vệ mình khi không có anh ở bên.
Lượn xe vào trường, con trai con gái đều dồn ra hết hành lang ném cho Vi Vân những cái ánh mắt ghen tị và tò mò. Anh nhẹ nhàng đeo ba lô lên vai cho cô,rồi hôn nhẹ lên trán:
-Anh sẽ qua lớp em lúc ra chơi, ở yên trong lớp,đừng chạy linh tinh
Hành động thân mật của hai người giữa sân trường làm học sinh nháo nhào. Họ cứ ngỡ Vi Vân là bồ của anh. Anh nắm tay cô dắt vào hành lang,tuyên bố:
-Đây là em gái tôi,có gì xin ọi người giúp đỡ..
Hạo Minh tháo chiếc đồng hồ trên tay anh đeo vào tay cho cô,chỉ đúng số 9,rằng anh sẽ quay lại gặp cô.
Bọn con gái xô lại làm quen cô,rồi dẫn cô lên lớp.
Cô khẽ liếc nhìn Hạo Minh, Hạo Minh cười gật đầu,chỉ vậy thôi là cô an tâm,sẽ không có nguy hiểm nào cả.
Đó là niềm tin anh trao cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.