Editor: Bông
Beta: Pu
Một nữ tử mặc hồng y*, cưỡi một con con ngựa trắng, tay cầm trường kiếm, tư thái ngửa đầu cuồng vọng kiêu ngạo nhìn phương xa.
*Trang phục, váy cổ trang màu đỏ.
Ngoại hình của nàng quá đẹp.
Trên cát vàng đại mạc, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ của nàng làm người ta có loại dục vọng muốn phá hỏng. Môi hồng răng trắng, một đôi mắt lưu li màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời lóe sáng lấp lánh.
Ngực cao thẳng, eo thon mông vểnh, mỗi thứ đều vừa phải, nhiều một phân quyến rũ, thiếu một phân thanh thuần.
Nữ tử giống như từ nhỏ đã được trời cao chiếu cố, hết thảy đều tốt đẹp như thế, trong phóng khoáng lại có thuần khiết, trong kiêu ngạo lại có hoạt bát.
Chỉ cần liếc mắt, đã biết giống y đúc hình ảnh thiếu nữ trong lòng mấy đồng chí trên mạng.
Khi đọc tiểu thuyết, bọn họ đều đã từng tưởng tượng bộ dáng ‘Vui vẻ’ trông như thế nào. Tại vì tác giả miêu tả rất xinh đẹp, cho dù bọn họ dùng hết sức tưởng tượng suốt đời của mình, cũng không tưởng tượng ra một phần bộ dạng của nàng.
Lần tạo hình này của Quý Lạc Lạc ảnh tạo hình vừa xong, từ ánh nhìn đầu tiên bọn họ đã có thể xác định.
Đây là bộ dáng ‘Vui vẻ’ nên có, hoặc là nói…… Đây chính là ‘Vui vẻ’.
Chỉ một cái ảnh tạo hình của Quý Lạc Lạc đã thu được một lượng lớn fans hâm mộ. Không vì cái gì khác, chỉ vì giá trị nhan sắc của cô. Ngay cả khi nếu cô không có kỹ năng, bọn họ cũng chịu.
Tuy nhiên có người yêu thích cũng có người chán ghét, đa phần là fan của Chu Duyệt hoặc fan của Khương Bạch, lại lần nữa tụ tập với nhau, ở trên bình luận châm chọc:
‘ Bức ảnh này rõ ràng được photoshop nè, ngay cả mẹ ruột còn nhận không ra! Ha ha, cái trò dùng ảnh để thu hút sự chú ý mà cô ta cũng làm được, có giỏi thì đăng ảnh chưa chỉnh sửa lên xem nào! ’
Dưới bình luận còn kèm theo một bức ảnh Quý Lạc Lạc và Chu Duyệt chụp chung không biết ở đâu ra. Trong đó Chu Duyệt đẹp một cách kỳ cục, mà Quý Lạc Lạc đen như cục than đứng cạnh cô ta, khuôn mặt vừa sưng vừa già, giống như một bà cô U40.
Cực kì đối lập. Cô như cá chạch trong mương, còn Chu Duyệt chính là phượng hoàng*.
*Tác giả để là rồng trên bầu trời nhưng tui thấy giống miêu tả con trai quá nên đổi thành phượng hoàng.
Đậu xanh, như này mà nhịn được á???
Chanh Chanh lướt Weibo cười khuẩy, sau đó tùy tiện tung ra một bức ảnh hậu trường của Quý Lạc Lạc lần trước tham gia《 Chính là muốn bạo 》, một bức ảnh gốc chân chính chưa qua chỉnh sửa.
Trong hình Quý Lạc Lạc mặc váy ôm eo nóng bỏng, tỉ lệ thân hình quả thực ma quỷ, khuôn mặt trang điểm nhẹ, khí sắc lại cực kỳ tốt, nhất tần nhất tiếu* đều đẹp đến mù mắt chó.
*Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày/nhăn mày.
Nhưng làn da Chu Duyệt thật sự rất đen, di chứng phẫu thuật thẩm mĩ làm cho miệng cô cực kì rộng, cái cằm nhọn hoắt có thể đâm chết người, đuôi mắt xệ xuống tận cái ót.
Bức ảnh vừa đăng lên, Chanh Chanh sợ không cẩn thận dọa mấy đứa con nít khóc mất!
Hai bức ảnh đều được mọi người bàn luận sôi nổi. Tổ hậu kỳ vì duy trì nhiệt độ lại tung ra mấy bức ảnh, bao gồm ảnh của Sở Tiện. Khuôn mặt của Quý Lạc Lạc lúc nào cũng xinh đẹp, còn Chu Duyệt lại không giống, mỗi lần chụp ảnh giống như đổi một khuôn mặt khác vậy.
Cực kì tương phản, vừa xem hiểu ngay.
Cho dù thế nào, 《 Tây Hoa》 và《 Khuynh thế tuyệt luyến 》 đang nổi cực kì. Nhưng đề tài mang nhiệt độ, trừ bỏ đỉnh lưu lượng Sở Tiện, thì là Quý Lạc Lạc. Dù là đen hay trắng, có nhiệt độ có người xem mới là mấu chốt.
————
Sau khi đề tài cư dân mạng thảo luận hạ xuống, đoàn phim《 Khuynh thế tuyệt luyến 》chính thức bắt đầu quay. bởi vì địa điểm quay, đạo diễn quay phân cảnh của Hạ Nhiên và Sở Tiện trước.
Dựa theo cốt truyện, Hạ Nhiên đóng vai Khúc Du Nhiên là một tiểu cung nữ Sở Quốc, cơ duyên xảo hợp kết bạn với Bát hoàng tử Vân Trường (Sở Tiện). Vân Trường rung động bởi sự thiện lương của Khúc Du Nhiên, nhiều lần trợ giúp nàng, cứu nàng ra khỏi nguy hiểm
Khi tình cảm của hai người bắt đầu thăng hoa, một đạo thánh chỉ hoàng đế phái Vân Trường không được sủng ái đến Tề Quốc đại mạc làm con tin.
Ở nơi đó, hắn gặp cái kia tiểu công chúa phóng khoáng ương ngạnh, Tầm Hoan.
Bởi vì con tin của Sở Quốc thật sự rất đẹp, luôn có bộ dáng nho nhã lễ độ. Làm một con dân của đại mạc tràn ngập dã tính, nàng rất hứng thú với thiếu niên đặc biệt này, thường thường muốn trêu đùa một chút.
Dưới sự trêu đùa của Tầm Hoan, Vân Trường ở Tề Quốc nhận hết tra tấn, cố tình tiểu công chúa tính tình không tốt này còn không biết, cũng không thèm quan tâm.
Sau lại ngoài ý muốn, Vân Trường cứu Tầm Hoan một mạng khỏi mũi tên của quân địch. Bộ dáng hắn giết phạt quyết đoán đã bắt được trái tim công chúa.
Nàng bắt đầu thay đổi, ngày ngày đi theo sau mông Vân Trường. Vì hắn dỡ bỏ kiêu ngạo, vì hắn che mưa chắn gió, che chở hắn, ôm cánh tay hắn nghe hắn kể về Sở Quốc, đến cuối cùng còn cầu phụ hoàng tứ hôn cho nàng.
Sau đó nàng biết hắn không vui vẻ, vì thế mạo hiểm trộm thả hắn về Sở Quốc.
Vân Trường nằm gai nếm mật bảy năm, rốt cuộc ở tuổi 24 trở lại vương quốc của mình.
Sau khi trở về chuyện đầu tiên làm đó là giết anh em và phụ vương soán vị. Chuyện thứ hai, đó là mang binh xâm lược Tề Quốc. Chuyện thứ ba, đó là nghênh đón Khúc Du Nhiên luôn yên lặng trả giá vì hắn.
Từng chuyện một, tất cả đều kích thích tâm của Tầm Hoan.
Ngày đại hôn của hắn, Tề Quốc máu chảy thành sông. Tầm Hoan mặc một bộ hồng y đứng dưới thành Sở Quốc, gắt gao nhìn hai người ôm nhau, cuối cùng sợ dây trong lòng cũng chặt đứt.
Nàng tự cắt mái tóc dài của mình, mặc chiến giáp, dẫn theo đội quân bí mật của Tề Quốc, một đường giết đến hoàng cung.
Cuối cùng nàng có thể báo thù rửa hận, nhưng khi đối mặt với nam nhân ngày xưa mình yêu đến tận xương tủy, nàng lại sợ. Tuy nàng luôn nói với chính mình, hắn là kẻ thù, lại vẫn không hạ thủ được.
Cuối cùng nàng lưu luyến ôm người đối diện, lưu luyến về hồi ức với Vân Trường. Nàng đứng trên vách núi nhảy xuống, chấp nhận buông tha Sở Quốc, cũng thành toàn cho tình yêu của Vân Trường và Khúc Du Nhiên.
*Sao tui cứ thấy đây là BE nhỉ, huhu tra nam với nữ cường=)))
Lúc này cốt truyện vừa mới bắt đầu, Hạ Nhiên mặc một bộ đồ cung nữ màu xanh lục đi phía sau một liệt cung nữ. Các nàng cung kính cúi đầu, vừa vặn lúc này tân phi được sủng ái nhất đi ngang qua, một tiểu cung nữ từng có khúc mắc với Khúc Du Nhiên từng nhân cơ hội chơi xấu, đem nàng đẩy về phía tân phi. Chậu nước trong tay Khúc Du Nhiên nghiêng ngả đổ hết lên người tân phi.
Nàng kinh hãi, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nhận sai. Tân phi ngày thường được nuông chiều thành quen, làm sao để yên như vậy. Lập tức một cái tát quăng qua.
“Bộp!!”
Trịnh Đạo bực bội nhìn động tác của hai người, nhíu mày:
“Đây là đóng phim, không phải cho hai người chơi đóng vai gia đình, phải làm cho chân thật một chút chứ?”
Nữ diễn viên sắm vai tân phi vừa vặn là cô gái bị Hạ Nhiên đẩy ngã trong buổi nghi thức khởi động máy. Cô vừa nghe đạo diễn nói, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại khó xử:
“Ui trời đạo diễn, thân thể chị Hạ Nhiên rất quý giá, tôi thì da dày thịt béo, lỡ như làm chị ấy bị thương thì làm sao được?”
Trong tối ngoài sáng đều là ý ‘Hạ Nhiên không dễ chọc’. Cô gái này cũng có chút bối cảnh, không sợ bị Hạ Nhiên nhằm vào. Sự việc lần trước trong lòng cô đã không thoải mái, lúc này có cơ hội như thế nào sẽ bỏ qua chứ?
Nghe cô gái nói, Hạ Nhiên nhịn rồi nhịn, một phân cảnh bắt cô quỳ nửa ngày không nói, còn muốn đánh thật. Hôm đó cô và nó thật sự có mâu thuẫn, nếu thật sự muốn đánh cô thật thì khuôn mặt này sao chịu nổi chứ?
Vậy nên cô lập tức đứng dậy, bình tĩnh nói với đạo diễn:
“Trịnh Đạo răng tôi đau, mặt đã sưng lên rồi. lỡ thật sự đánh nếu sưng to lên thì sau này làm sao quay phim được, kêu thế thân lại quay đi.”
Vừa nói vừa đi xuống. Trịnh Đạo đen mặt nhìn Hạ Nhiên.
Nhân viên công tác sợ tới mức không dám thở. Ai quen Trịnh Đạo lâu đều biết, Trịnh Đạo ghét nhất chính là diễn viên không chuyên nghiệp, hay dùng thế thân, không nhớ lời kịch.
Nhưng mà Trịnh Đạo cũng không nói cái gì, nhường như không để ý.
Nhưng tiếp theo hắn liền thay đổi phân cảnh, đưa cảnh của Quý Lạc Lạc lên.
Cảnh này là Quý Lạc Lạc khi còn bé bởi vì tò mò trộm cùng biểu ca thanh mai trúc mã chạy tới Sở Quốc. Nàng nữ giả nam trang, bởi vì chơi quá vui, uống chút rượu của thanh lâu, sau đó lần đầu tiên gặp mặt Vân Trường.
“Biểu ca, chỗ này là chỗ nào?”
Nhìn các cô nương đem bọn họ vây kín, Tầm Hoan giả nam mặc hồng y hai mắt trừng lớn, cái mũi nhỏ nhăn nhún vì ngửi được một mùi hương gay mũi trên người các nàng.
“Không biết, ta đã hỏi thăm, những người đó đều nói nơi này là tiên cảnh nhân gian, tiến vào nơi này có thể cảm nhận được vui sướng vô tận.”
Trương Bân sắm vai biểu ca có làn da trắng nõn, dáng người trung bình. Tuy không đẹp trai nhưng không khó coi lắm, chính là thoạt nhìn rất thoải mái, cho người ta một loại cảm giác anh hàng xóm nhà bên.
Hắn duỗi tay bảo hộ xung quanh Tầm Hoan, đem nàng đặt trước ngực mình, bộ dáng rất cẩn thận.
“Nhân gian tiên cảnh nha!”
Vẻ mặt Tầm Hoan vui vẻ cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu nói:
“Vậy nên phải nhìn cho tốt, trải nghiệm xem như thế nào là tận cùng của vui sướng.”
Trương Bân nghe vậy gật đầu, tùy tay rộng rãi ném cho một thỏi bạc lớn tú bà. Hai mắt tú bà sáng lên, trực tiếp đưa hai người tới nhã gian hạng nhất.
Nhìn biểu tình Quý Lạc Lạc trên màn hình hoạt bát thanh thuần, Trịnh đạo nhịn không được gật gù khen ngợi:
“Tốt Tốt Tốt chính là như vậy, lại đáng yêu một chút, kiêu ngạo một chút!”
Trịnh đạo đang hướng dẫn, Sở Tiện ngồi ở bậc thang nhìn hai người đang diễn lại trầm mặc. Anh chau mày, ánh mắt không di động nhìn chằm chằm Quý Lạc Lạc, chỉ có một lần duy nhất ánh mắt chuyển động, chính là lúc bàn tay của Trương Bân đặt trên vai Quý Lạc Lạc.
Nhìn hai người dán chặt lấy nhau, anh chỉ cảm thấy ngực ngột ngạt muốn chết. Cố nén trong lòng không ổn, Sở Tiện giả vờ bình tĩnh.
Mà Hạ Nhiên vốn muốn đi tới lôi kéo làm quen với anh chợt dừng bước.
Khí tràng toàn thân Sở Tiện trầm thấp. Bình thường có mắt kính chống đỡ nhìn không dọa người như vậy, ngẫu nhiên cười còn sẽ làm người khác cảm thấy ấm áp.
Mà hiện tại hắn gỡ mắt kính ra, giống như Tôn Ngộ Không không có Vòng Kim Cô vậy, ma quỷ bị trấn áp đã lâu xuyên thấu qua mắt đen được phóng ra, toàn thân như kết sương, toàn thân lạnh như băng.
Hạ Nhiên lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là chỗ quen biết lâu, vẫn có thể nói chuyện một lúc đi.
Vậy nên cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh Sở Tiện:
“Anh Tiện, phân cảnh cuối chúng ta lần đầu gặp nhau ấy, em sợ em không nắm giữ tốt. Không bằng chúng ta đối diễn một lúc ha.”
Từ trong cổ họng Sở Tiện phát ra một tiếng ‘ ừ ’. Trên mặt Hạ Nhiên vui vẻ, ôm kịch bản bắt đầu đọc lời thoại:
“Bát hoàng tử nô tỳ thật sự không phải cố ý. Mới vừa rồi là nàng đẩy ta, cho nên ta mới ngã, đụng vào tân phi nương nương, ngài nhất định phải tra rõ a!”
Sau giọng nói và tình cảm phong phú của cô đọc xong lời thoại, chỉ nghe Sở Tiện đột nhiên tức giận mắng một tiếng:
“Mẹ kiếp, cái tay để chỗ nào đó!!”
Hạ Nhiên ngây ra một lúc lâu. Cô chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn anh, mềm mại nói:
“Tay…… Tay……? Tay nào cơ?”
Sở Tiện nhìn hai người trước mặt tươi cười vui vẻ, gân xanh trên đỉnh đầu đều nhảy lên. Anh ngẩng cao cổ, ánh mắt trông mong nhìn xung quanh.
Anh không nghĩ tới, thế nhưng lại có một ngày trong mắt anh đóng phim lại gian nan như vậy.
Quả thực rất, thương tâm!!