Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 41: Người chàng yêu nhất




''Đây chỉ là thế thân cô có giết cũng vô ích!" Thanh Phong cau mày nói.
"Có lẽ các ngươi đã đưa cô ta đi trốn, Ngũ Giới rộng lớn thế này nếu ta tự đi tìm thì sẽ mất khá nhiều thời gian làm ảnh hưởng 'giờ lành' của các ngươi." Nói đúng hơn là nàng không đủ linh lực để làm việc đó.
"Nếu biết như vậy thì tại sao cô còn không rút lui?" Hắn nhìn nàng khó hiểu.
"Không! Bao! Giờ!" Nàng hoá phép ra Trạch Dương kiếm, dùng hết nguyên thần và linh lực của bản thân để khiến tất cả mọi người trong Kim Loan điện không thể cử động ngoại trừ hắn, nàng bắt đầu điều khiển Trạch Dương kiếm "Ngươi mau đi tìm nữ nhân mà Bạch Thanh Phong yêu thương nhất để cho hắn chính tay giết chết ả ta hồn siêu phách lạc!" Tuyết Lạc ma mị nói, tất cả nội công và sức mạnh Hồng hoang điều đang tụ hội vào Trạch Dương kiếm tạo ra một nguồn sức mạnh vô song.
Trạch Dương kiếm bay lơ lửng đi mất một hồi rồi lại quay về bay lượn quanh người Bạch Thanh Phong. Thanh kiếm như tạo ra một lực hút bắt buộc bàn tay của Thanh Phong phải cầm lấy nó thật chắc chắn. Trạch Dương kiếm bỗng lao thật nhanh về phía Tuyết Lạc trực tiếp đâm thẳng vào tim nàng vừa hay Khả Như và Bạch Đăng Kỳ đang đi tìm nàng chạy tới chứng kiến tận mắt, theo sau đó là một khách mời đến muộn_ Ngạn Phát
''Không...g...g...g!" Khả Như gào lên, gương mặt miếu máo sắp khóc.
"Tiểu Lạc!" Ngạn Phát hét lên vội đi tới.
Tuyết Lạc trợn tròn hai mắt, miệng nôn ra máu mà ngã xuống, Thanh Phong vội ôm lấy nàng vào lòng khóc không thành tiếng. Máu tươi từ tim chảy ra cùng với những vết thương bung toét làm ướt hết 1 phần hắc bào.
''Chàng... là... tên tra nam bỉ ổi!'' Nàng với tay ôm lấy mặt hắn, tay áo tuột xuống để lộ nhưng vết thương chi chít do Vạn tiễn xuyên tâm gây ra.
''Những vết thương này...'' Hắn đau lòng nhìn nàng.
''Chàng... không cần biết, bởi vì...tên tra nam... như chàng vốn dĩ... không xứng... để biết!'' Tuyết Lạc rơi nước mắt nói.
''Tại sao nàng nhẫn tâm như vậy chứ? Nàng thực sự quá độc ác rồi!'' Hắn ôm chặt lấy nàng mà khóc. Nàng thắng rồi, nàng thật sự thắng rồi, nàng đã biến ngày đại hỷ thành đại tang rồi.
"Đăng Kỳ... ngươi nhớ... chăm sóc tốt cho... nha đầu ngốc đó!" Tuyết Lạc mỉm cười nhìn Đăng Kỳ và Khả Như rồi nhắm mắt lại, tay chân cô xụi xuống nằm trong lòng Bạch Thanh Phong mà chết, cơ thể cứ vậy mà tan thành mây khói rời đi không chút lưu luyến. Ma Tôn đời thứ 129 cứ vậy mà qua đời vị trì được 6 năm, sau khi nàng ra đi linh lực của nàng cũng biến mất, tất cả mọi người trong Kim Loan điện đều trở lại bình thường.
"Lạc Lạc!" Hắn gào lên thảm thiết, hai tay vồ qua vồ lại trong không trung như muốn giữ lại nàng. Trạch Dương kiếm chính tay hắn tặng nàng, chính tay nàng đâm hắn và chính tay hắn... giết nàng. Đúng là nực cười mà.
''Tên khốn Bạch Thanh Phong! Ta đánh chết ngươi!'' Khả Như nước mắt tuôn trào tát mạnh vào mặt hắn 'Bốp!'
"Ngươi có biết tỷ ấy vì ngươi đã phải chịu khổ biết bao nhiêu không?" Khả Như hét lên.
''Cô đang nói cái gì vậy?'' Hắn ngơ ngơ ngác ngác như kẻ mất hồn nhìn Khả Như.
''Ngươi không nhìn thấy vết thương trên người tỷ ấy sao? Đáng ra những vết thương đó là của ngươi mới đúng! Tỷ tỷ ta vì ngươi mà bị Vạn tiễn xuyên tâm, 19 đạo thiên lôi, Vong Xuyên cấu xé, tu vi bị phế đã vậy xém chút nữa đã mất đi đôi chân. Chính mắt ta và Bạch Đăng Kỳ chứng kiến tất cả, tỷ ấy vì ngươi mà mạng cũng không cần nhưng ngươi thì sao chứ? Ngươi đi thành thân với nữ nhân khác và còn... giết chết tỷ ấy.'' Khả Như kìm nén đau thương mà tức giận nói.
''Không... không phải Cửu Kim Đan trở lại bình thường rồi sao? Tại sao lại thành như vậy?'' Giọng hắn khẽ run lên.
''Lời của Ái Lệ mà đệ cũng tin được sao? Cửu Kim Đan là món đồ chơi có thể hư là cứu chữa sao?'' Bạch Đăng Kỳ không nhịn được nữa mà nói.
''Con nói sao? Mau nói lại cho ta nghe!'' Hoả đế khó hiểu nhìn Đăng Kỳ.
''Tuy Ma Tôn nhất thời tức giận mà muốn giết phụ vương nhưng tình cảm của Ma Tôn dành cho Thanh Phong chưa bao giờ thay đổi! Đệ hận Ma Tôn muốn giết phụ thân và đệ, vậy đệ có biết Ma Tôn làm vậy là có lý do không? Chính cô ấy giả dạng thành đệ để chịu sự tra tấn của Ngũ Giới, còn nương tử Ái Lệ của đệ thì sao chứ? Lừa dối tất cả mọi chuyện để lập công với đệ. Đúng là một nương tử tốt.'' Đăng Kỳ đáp, tay ôm lấy Khả Như đang khóc.
''Tiểu Lạc vì biểu huynh đến Minh Giới mà tu vi và mạng sống cũng không cần, nhưng biểu huynh lại có thể thành thân với nữ nhân kia và hận nàng ấy. Quả là tên tra nam. Chỉ tội cho Tiểu Lạc ngu ngốc.'' Ngạn Phát lắc đầu nói, hắn cũng rất đau lòng bởi cái chết của Tuyết Lạc.
''Lời các ngươi nói là thật sao?'' Hoả đế trợn tròn hai mắt nhìn Thiên Phương ''Vậy không phải ta trách lầm Tuyết Lạc đó rồi sao?''
''Ta..!'' Thiên Phương muốn nói gì đó nhưng bỗng nghẹn lại, nước mắt cứ thế mà tự động chảy ra, lòng đau tựa dao cắt, phải chăng đây chính là tình phụ tử? Hay chỉ là nhất thời cảm động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.