Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 33: Quà của Tuyết Lạc




Khả Như rón rén chạy về Thủy Linh cung thì không may bị Thiên Phương phát hiện "Như nhi, con làm gì mà 'lén la lén lúc' ở đây vậy?"
"Bẩm phụ quân, nhi nữ đã lâu không đến Nhân Giới. Hôm nay nhi nữ tự ý đến đó dạo chơi sợ phụ vương trách phạt nên..." Khả Như đang cố gắng biện minh cho bản thân nhưng vì sợ hãi nên đã quên mất lý do.
"Chỉ ra ngoài một chút thôi thì làm sao phụ quân có thể trách con được." Xem ra 5 năm qua bị Hoa Thần giam giữ khiến con bé khao khát được tự do tới vậy "À phải rồi, ta đang có chuyện muốn tìm con.''
"Phụ quân có chuyện gì muốn dặn dò nhi nữ a?" Xem ra tỷ tỷ không lừa ta rồi, không biết tỷ tỷ muốn tặng cho ta thứ gì nữa.
"Ở đây không tiện nói, con theo phụ quân vào thư phòng đi." Thiên Quân nói xong liền tiến đến thư phòng, Khả Như hồi hộp đi theo phía sau.
"Phụ quân muốn căn dặn nhi nữ chuyện gì vậy?" Khả Như tò mò hỏi.
"Lúc nảy ta có gặp lão Hoả đế nói về chuyện hôn sự của con và Bạch Đăng Kỳ rồi.'' Thiên Phương vui vẻ nói.
"Cái gì chứ?" Tỷ ấy rốt cuộc đang muốn giúp hay là hại ta đây?
"Không phải lúc sáng chính miệng con nói con thích hắn ta sao?" Con bé này làm sao vậy?
"Không có gì đâu a, chẳng qua là con có hơi bất ngờ thôi. Vậy là Hoả đế đồng ý hôn sự này rồi sao?" Ta thật sự không biết bản thân ta nên vui hay nên buồn đây, tỷ tỷ của ta bình thường luôn dùng thủ đoạn tàn độc mà lại chuyển sang làm việc tốt khiến người khác không khỏi đau đầu mà.
"Hắn đương nhiên là đồng ý rồi! Đại hoàng tử của hắn có hôn ước với con, nhị hoàng tử của hắn thì có hôn ước với biểu tỷ con, xem ra Hoả tộc và chúng ta thân càng thêm thân rồi." Thiên Phương vui vẻ cười nói.
"Đa tạ phụ quân đã tác hợp cho con và y." Khả Như lễ phép nói.
"Thôi được rồi, con về cung nghỉ ngơi đi. Phụ quân còn phải giải quyết nhiều thứ nữa.'' Ông ta vừa nói vừa chỉ vào đống sổ sách trên bàn.
"Con biết rồi, người cũng nhớ chú trọng đến sức khoẻ một chút." Khả Như nói xong liền rời đi.
Hậu viện ở Hi Hoa cung.
"Cô còn đến đây làm gì?" Bạch Đăng Kỳ lạnh lùng nói với Khả Như.
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Khả Như nhỏ nhẹ đáp.
"Giữa ta và cô có chuyện gì để nói chứ?" Giọng nói hắn đan xen chút tức giận, bước chân hắn dời sang bên trái như muốn tránh né Khả Như.
"Thật ra chuyện hôn sự của hai chúng ta không phải do ta muốn." Khả Như cố gắng đi theo sau lưng hắn để giải thích. Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ, lần này tỷ hại muội thảm rồi.
"Cô nói chuyện này có ích gì chứ? Đây vốn không phải điều cô luôn muốn sao?" Hắn đang đi bỗng dừng lại rồi quay người nhìn nàng.
"Ngươi không tin cũng được, nhưng ta hi vọng ngươi sẽ sáng suốt một chút. Bởi vì chẳng nữ nhân nào đi làm chuyện khờ dại thế này cả! Đúng vậy, ta thừa nhận là ta yêu ngươi, nhưng tại sao ta lại phải ép buộc bản thân đính hôn với kẻ vốn không yêu mình chứ?" Đôi mắt Khả Như ướt đẫm nhìn hắn.
"Cô nói xong chưa?" Thì ra nàng ấy nghĩ như vậy.
"Hôn ước này của ta và ngươi căn bản là ép buộc hai chúng ta ngươi có biết không?" Những giọt ước mắt không nghe lời mà lăn dài trên gương mặt của nàng.
"Khả Như, thật ra hôn ước này không phải là ép buộc mà là tự nguyện." Nhìn nàng như vậy khiến lòng ngực hắn như nghẹn lại. Tan tàn rồi, kế hoạch của hắn tan tàn hết cả rồi, hắn vốn định từ chối hôn sự này nhưng mà tình cảm hắn dành cho nàng đã tự thay đổi ý nghĩ trong đầu hắn.
"Ý của ngươi là..." Khả Như ngạc nhiên nhìn Đăng Kỳ.
"Ta yêu nàng!" Nói xong mặt của Đăng Kỳ liền hơi ửng đỏ, y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt bờ môi của hắn lên đôi môi nàng. Khả Như ôm chặt cổ hắn, vui vẻ đón nhận nụ hôn từ đối phương. Dưới ánh trăng, một đôi tình nhân mới yêu nhau đầu kề vai, tay nắm chặt, cùng nhau ngồi thưởng thức vẻ đẹp của trăng tròn.
Lan Lăng điện.
"Tiểu nha đầu đó chắc nhận được quà của ta rồi, không biết nó có vui không đây?'' Tuyết Lạc nói xong liền quay sang hỏi Bạch Thanh Phong "Thanh Phong, chàng và ta lần cuối cùng có thời gian bên nhau là khi nào?"
"Là 5 năm trước.'' Xem ra những chuyện này hắn khắc ghi rất rõ trong đầu.
"Lâu như vậy sao?" Tuyết Lạc ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói "Hiếm khi chúng ta có thời gian ở bên nhau, chàng có muốn cùng ta ra ngoài dạo chơi và nói chuyện yêu đương không?" Tuyết Lạc vận xiêm y màu đỏ nhạt, đầu cài cây trâm hoa vô ưu, dịu dàng nhìn Thanh Phong.
"Nàng muốn cùng ta hẹn hò sao?" Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tuyết Lạc.
"Chúng ta đến bờ hồ chơi đi a!" Tuyết Lạc mỉm cười nói
"Vậy thì chúng ta mau đi thôi!" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Tuyết Lạc rồi dẫn nàng ra bờ hồ ở Nhân Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.