Mọi thứ cứ trải qua như một giấc mơ vậy, mọi đau khổ cứ thế dằn vặt ta trong giấc mơ dài, cũng may ta đã tỉnh lại từ cơn ác mộng đó. Bây giờ trong lòng ta chỉ còn thù hận, cảm giác như Hồng hoang chi lực thất tỉnh khiến tính khí ta đã thay đổi rất nhiều. Tuyết Lạc ngồi thẫn thờ trong phòng.
"Tiểu điện hạ! Ma Giới không thể một ngày không có chủ, rất mong người suy nghĩ lại việc đăng cơ." Người thứ nhất đứng bên ngoài nói.
"Đúng đó tiểu điện hạ! Tiên chủ đã ra đi rồi người hãy bớt đau buồn để còn chăm lo cho Ma Giới nữa!" Người thứ hai tiếp lời.
"Tiểu điện hạ! Xin người hãy suy xét lại!" Tất cả mọi người đứng ngoài Lan Lăng điện đồng thanh.
Tuyết Lạc từ trong phòng mở cửa bước ra "Các ngươi nói rất đúng. Ngày kia ta sẽ tổ chức buổi tiệc đăng cơ, ta phải khôi phục lại Ma Giới và đưa nó phồn thịnh trở lại xem như hoàn thành ý nguyện của tỷ tỷ và ta còn phải báo thù cho tỷ ấy nữa." Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày ta đăng cơ rồi trở thành Ma Tôn, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Ta vốn chỉ nghĩ làm Ma Tôn là còn một chuyện xa vời nhưng không ngờ nó lại gần đến vậy.
"Tiểu điện hạ anh minh!" Mọi người cúi đầu, hai tay cung kính đồng thanh.
"Mau cho người chuẩn bị trang trí, dọn dẹp để ngày kia tổ chức việc ta đăng cơ. Ta phải cho lục giới này biết Ma Giới không dễ bị ức hiếp." Tuyết Lạc nói với ánh mắt quyết tâm.
"Tuân lệnh!"
Thiên Giới.
Khả Như vừa tỉnh lại liền chạy đến chỗ Thiên Phương.
"Tại sao phụ quân có thể làm được chuyện tàn độc như vậy chứ? Đã thế còn cho người đánh con ngất xỉu." Khả Như tức giận nhìn ông.
"Ta còn chưa hỏi tội con vì sao lại tự ý đến Ma Giới mà con đã tới đây gây chuyện trước rồi."
"Tại sao chứ? Cùng mang một khuôn mặt nhưng một người phụ quân xem là con còn một người phụ quân xem là kẻ thù." Khả Như nhìn ông với ánh mắt đầy thất vọng.
"Con đang nói lung tung cái gì vậy?"
"Con chỉ đang nói sự thật thôi! Tiện thể con cũng không muốn ở lại Thiên Giới này nữa!"
"Ý con là sao?" Thiên Phương chột dạ không dám đối mặt với Khả Như.
"Con cảm thấy Thiên Giới này còn dơ bẩn hơn cả Ma Giới rất nhiều!" Khả Như nói xong liền quay người chuẩn bị rời khỏi Thiên Giới.
"Có giỏi thì đứng lại đó cho ta!" Nghe ông nói vậy Khả Như chợt dừng lại.
"Chính vì bản thân của con không giỏi như người khác nên mới phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Khả Như rời đi.
"Nó muốn tạo phản rồi! Thiên Phương hét lớn.
"Thiên Quân bớt giận!" Những tên lính của Thiên Phương đồng thanh.
Nguyệt Như cung.
Bạch Thanh Phong đang ngủ ngon thì bỗng giật mình tỉnh lại, hắn mơ thấy gương mặt thất vọng của Tuyết Lạc liền hoảng loạn tỉnh giấc. Hắn suy nghĩ một hồi bỗng nghĩ ra gì đó "Có cách để chứng minh với nàng ấy rồi!" y vui vẻ tắm gội thay y phục rồi đến Ma Giới không quên cầm theo một món quà.
"Ngươi đến đây làm gì?" Một tên ma binh ngăn y lại.
"Là ta gọi hắn đến!" Khả Như cũng vừa hay đi đến giúp Thanh Phong.
"Là bằng hữu của tiểu điện hạ sao? Đắc tội rồi!" Tên ma binh ngốc nghếch tưởng Khả Như là Tuyết Lạc nên cho bọn họ đi vào.
"Đa tạ cô đã giúp ta!" Thanh Phong vừa đi vừa đa tạ.
"Ngươi không nhận nhầm ta và đại tỷ sao?" Khả Như ngạc nhiên nhìn hắn.
"Tất nhiên là không, bởi vì hai người vẫn có điểm khác nhau mà không nhận ra thôi." Thần thái khác hẳn thật "..."
Cả hai cứ vậy cùng nhau đi đến Lan Lăng điện.
"Ta có chuyện riêng muốn nói với nàng ấy cô chờ bên ngoài một chút!" Thanh Phong vừa nói vừa tiến vào trong.
"Được thôi!" Khả Như mỉm cười.
"Tuyết Lạc!" Thanh Phong vừa nhìn thấy nàng liền gọi tên cô.
"Ngươi đang kêu ta sao?" Hắn ta là ai chứ?
"Tuyết Lạc, gả cho ta nhé!" Hắn vừa nói vừa đưa một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây chuyền được điêu khắc tinh xảo thành một con phượng hoàng cho nàng "Mẫu thân ta từng nói sau này hãy tặng sợi dây này cho nữ nhân mình muốn ở bên cạnh cả đời xem như là lời chúc phúc của bà."
"Ngươi đang nói gì vậy? Ta với ngươi mới gặp nhau lần đầu mà lại bảo ta gả cho ngươi." Tuyết Lạc ngạc nhiên nhìn hắn.
"Nàng còn giận ta sao? Tha lỗi cho ta có được không? Ta đảm bảo với nàng nếu chúng ta tổ chức hỉ sự thì không ai có thể ngăn cản được!"
"Ta không có giận ngươi cái gì cả, ta chỉ hơi ngạc nhiên vì ngươi làm vậy. Xin lỗi! Ta thật sự không quen biết ngươi." Hắn ta kỳ lạ thật.
"Nàng vẫn không tin tình cảm ta dành cho nàng sao?" Thanh Phong nhào tới ôm Tuyết Lạc vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi trao cho nàng một nụ hôn thể hiện biết bao sự nhớ nhung của hắn dành cho nàng, nụ hôn say đắm của hắn khiến nàng có chút không nỡ đẩy y ra.
Hắn chậm rãi buông nàng ra "Nếu như nàng thật sự không nhớ ra ta thì ta vẫn sẽ mãi ở bên cạnh nàng để mỗi ngày nàng nhớ ra ta một chút."
"Lưu manh! Tên của ngươi là gì?" Nam nhân này thật thú vị, mới gặp nhau lần đầu đã cầu thân và cưỡng hôn ta.
"Tâu tiểu điện hạ, tên của thần là Bạch Thanh Phong."