- --Bệnh viện Beika---
"Tiến sĩ Miyano - nhà khoa học gia nổi tiếng lẻn vào hang ổ của tổ chức áo đen, vì FBI cung cấp rất nhiều tin tức đáng tin cậy, khiến cho FBI thành công tiêu diệt tổ chức. Nhưng tiến sĩ Miyano lại không may mắn bị hại..."
Tin tức chói mắt xuất hiện ở mỗi tờ báo chí, từng chương trình trên TV.
Ran ngơ ngác ngồi ở đầu giường bệnh. Nàng không biết ngày đó đến tột cùng đã xảy ra bao nhiêu cuộc tranh đấu khóc liệt, nàng cũng không biết vì sao tổ chức áo đen khổng lồ như vậy như thế nào sẽ tại một đêm bị diệt sạch. Nàng cảm thấy được mọi chuyện hết thảy chỉ là một giấc mộng. Chỉ để lại mùi máu tươi tràn ngập đường phố, đồng đội đột nhiên suy sụp, các vật kiến trúc đổ vỡ, không một minh chứng cho rằng đêm đó xảy ra cuộc chiến đấu thảm khốc và không một ai nhắc nhở rằng người kia đã muốn rời xa. Ran ngồi vẫn không nhúc nhích, theo mặt trời mọc đến hoàng hôn.
"Ai, ngươi ở đâu?"
Ran thì thào tự nói: "Ta mệt mỏi quá, ngươi mau xuất hiện được không?"
Lệ một giọt lại một giọt theo khuôn mặt Ran chảy xuống, lưu đến trong miệng.
"Ran..."
Shinichi thanh âm lo lắng truyền đến.
"Shinichi, ngươi có biết Ai ở đâu không?"
Ran mờ mịt quay đầu, ánh mắt một mảnh trống rỗng. Shinichi cảm thấy một trận đau lòng, đáng chết, Haibara, ngươi thật sự bỏ lại Ran sao?
"Ran, tỉnh lại a, Haibara nàng đã không muốn tồn tại, ngươi phải tỉnh lại!"
"Sẽ không, Ai nàng như thế nào bỏ ta lại một mình được?"
Ran kéo lên một loại mỉm cười chua sót: "Ai nàng nhất định là còn có vài cái công việc thí nghiệm gì đó, cho nên mới không thể ở bên cạnh ta."
"Ran..."
"Thực xin lỗi, Shinichi, hãy cho ta một mình yên tĩnh."
Ran đánh gãy lời nói của Shinichi.
"Phải không? Ngươi muốn ở một mình cơ à? Ây da, ta căn bản còn tính muốn tặng ngươi một cái lễ vật, hiện tại không có cơ hội a."
Một thanh âm hài hước truyền đến.
Ran cùng Shinichi nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Ám Dạ Miểu tao nhã tựa vào trên tường, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Chẳng lẽ...Ran lập tức đứng lên, bắt lấy cánh tay Ám Dạ Miểu, trong mắt kiềm chế không được hiện lên sự khẩn trương cùng chờ mong. Nàng ta mỉm cười, thân thủ xuất ra một viên dược: "Ta chỉ có thể giúp ngươi việc này thôi."
APTX-4869.
- --Tiểu học Teitan---
"Ai, ngươi trở về quả thật tốt quá!"
Ayumi cao hứng ôm Haibara. Haibara thản nhiên gật đầu.
"A! Tiến sĩ Miyano không phải biểu tỷ của Haibara sao?"
Genta đột nhiên kinh hô.
"Genta!"
Ayumi hung hăng trừng mắt nhìn Genta một cái.
Genta đột nhiên phát giác, cúi đầu: "Haibara, thực xin lỗi."
Haibara thản nhiên lắc đầu: "Không sao."
"Tiểu Ai!"
Mitsuhiko cẩn thận nhìn sắc mặt Haibara: "Ngươi không cần phải thương tâm. Ngươi còn có chúng ta a!"
Đúng vậy, chính mình còn có bọn họ a! Haibara vểnh môi. Mà Ran, ánh mắt Haibara buồn bã, hẳn là đã lãng quên mình rồi. Khi cái viên đạn kia bắn trúng trái tim Shiho, Ám Dạ Miểu đã dùng dược tiên tiến nhất trong tổ chức để cứu Shiho, nhưng nàng lại chỉ có thể trở lại bộ dáng của tiểu hài tử, vì thế, Shiho xin nàng ta cho Ran ăn vào dược có tính quên lãng mãi mãi. Ran nàng, hẳn là về sau sẽ thực hạnh phúc đi. Ran, về sau, hai người chúng ta chính là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.
Ai chống cằm ngồi nhìn lên trời xanh ở ngoài cửa sổ. Ran cũng đã từng như thế nhìn bầu trời.
"Tiểu Ai!"
Ayumi vỗ vỗ lưng Haibara.
"Hôm nay sẽ có bạn học mới đến, hình như là một cô gái rất xinh đẹp đấy."
Haibara mỉm cười, tùy tay rút ra một quyển sách. Haiz, quả nhiên là một đám đứa nhỏ ưa nháo.
"Leng keng..."
Cô giáo Kobayashi rung tiếng chuông trên cửa đi tới. Theo sau là một cô bé có mái tóc dài đen nhánh đang mỉm cười.
"Hôm nay, chúng ta sẽ có bạn học mới gia nhập. Mọi người hãy hoan nghênh nàng!"
"Oa! Thật xinh!"
Các học sinh lớn tiếng khen ngợi.
Haibara bỗng nhiên trợn to mắt, cảm giác này... Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp in vào hình ảnh của người con gái điềm tĩnh trên bục giảng. Tầm mắt hai người ở không trung gặp nhau. Cô bé tựa như thiên sứ kia không để ý đến sự kinh ngạc của các học sinh, trực tiếp đi đến bên người Haibara, nhẹ nhàng vươn ra cánh tay, giống với người con gái xinh đẹp trên bờ cát ngày nào: "Ngươi hảo, ta tên là, Miyano Ran."
Ai, ngươi trộm đi tâm của ta, sẽ không cho phép ngươi bỏ ta mà đi. Lần này, xin cho ta làm thanh mai trúc mã của ngươi. Lần này, xin cho ta cùng ngươi lớn lên.
__HOÀN__